Hiện tại đang là buổi trưa, người nhà nông hầu như đều không có điều kiện ăn cơm trưa, chợ vẫn đông người tấp nập như cũ, lúc xe bò ra khỏi thì trấn thì vừa lúc đụng mặt với hai chiếc xe bò khác, trên đó ngồi đầy ấp người, bọn họ cũng là đang trên đường trở về thôn, trong số đó đương nhiên là cũng có người dân ở Lăng gia thôn, nhìn thấy trên xe bò của nhóm người Lăng Kính Hiên chất đầy bao lớn bao nhỏ thì những phụ nhân kia không nhịn được mà xì xầm to nhỏ chỉ chỉ trỏ trỏ, làm cho không khí của nhóm Lăng Kính Hiên vốn đang vui vẻ nháy mắt biến mất không còn lại một móng gì, người duy nhất còn cười chắc cũng chỉ có mình Lăng Kính Hiên, chỉ là nụ cười của y có xuất phát từ nội tâm hay không thì không ai biết được.
"Hàn đại ca, ngay cửa thôn của chúng ta có phải là có một cửa hàng làm gốm hay không?
Mắt thấy sắp đến cửa thôn thì Lăng Kính Hiên đột nhiên mở miệng hỏi, hắn nhớ dường như lúc sáng khi xe bò chạy ngang qua thì hắn có nhìn thấy nó.
" Đúng vậy, nhà lão Vương chuyên nung bình và mái ngói, chất lượng rất tốt, đệ muốn mua bình hay là mái ngói? "
Dọc đường đi thì bọn họ biết gần đây Lăng Kính Hiên vẫn là dựa vào bắt cá bán kiếm tiền, nên Hàn Phi dự đoán là y muốn mua một ít mái ngói để lợp lại mái nhà đi.
" Đệ muốn mua một ít bình, làm phiền Triệu đại ca một lát đến nhà lão Vương kia thì dừng lại một chút nha.
"
Lăng Kính Hiên cũng không phải không đoán được ý của Hàn Phi, nhưng y cũng không tiết lộ thêm điều gì, chuyện xây lại nhà cũng không gấp, hiện tại chuyện cần ưu tiên thực hiện trước đó là kiếm tiền, chỉ có kiếm được thật nhiều tiền thì Đại bánh bao keo kiệt nhà y mới không phản đối hắn xây một căn nhà ngói gạch xanh thật khang trang, y cũng không muốn mình và bọn nhỏ tiếp tục ở trong căn nhà tranh kia hoài được, hơn nữa, mùa đông ở nơi này cũng không giống mùa đông ở thế kỷ hai mươi mốt, ở nơi đó bởi vì môi trường bị ô nhiễm mà cả thế giới xuất hiện hiện tượng trái đất nóng dần lên, mùa đông chân chính ở nơi này thật sự rất rét lạnh, tồn tại nguy cơ có thể khiến cho con người ta chết cóng được, cho nên trước khi mùa đông đến, nhất định y phải xây lại nhà của bọn họ.
" Ca, huynh còn muốn mua thêm bình sao? Mức trái cây kia thật sự bán được ư? "
Lăng Kính Hiên vừa nghe đại ca mình muốn mua thêm bình thì rốt cuộc cũng nhớ đến việc hôm nay huynh ấy muốn bán mứt trái cây.
" Ừm, người ta có đặt hàng thêm, ngày mai sẽ đến lấy cho nên ta muốn mua thêm một ít bính đựng nữa.
"
Phu phu Triệu Hàn dù sao cũng là người ngoài, Lăng Kính Hiên cũng không muốn nói nhiều về chuyện này, là con người thì đều sẽ ích kỷ, một lượng bạc một bình mứt trái cây, ai có thể bảo đảm rằng sau khi bọn họ biết được chuyện này thì có vác dao đâm sau lưng mình hay không?
Nói cho cùng thì Lăng Kính Hiên vẫn không quá tinh tưởng vào lòng dạ con người, giống như hoàn cảnh trước khi hắn chết đi ở kiếp trước vậy, người đàn ông vẫn luôn yêu thầm hắn sâu đậm luôn luôn muốn hắn chạy trốn cùng y, nhưng lại một lần lại một lần đều bị hắn từ chối.
" Cũng đúng, có thể bán được ra ngoài thì tốt rồi, vậy thì đệ sẽ ở lại giúp ca, buổi tối quay về nhà muộn một chút cũng được.
"
Lăng Kính Bằng cũng không nghĩ nhiều, gật gật đầu đưa ra ý định của mình.
Không lâu sau thì xe bò dừng lại trước sân của một cửa hàng bán đồ gốm, phía trước cửa hàng được bày đầy những chế phẩm đơn sơ được làm bằng gốm, nói là cửa hàng vậy thôi chứ thật ra chỉ là một sạp bày bán ở vỉa hè mà thôi, phía trước trưng bày đầy những bình sứ, ấm sành, phía sau dựng một cái lều, vào loại thời tiết nóng nực này thì dường như việc làm ăn của chủ quán cũng không được tốt lắm, trong cửa hàng ngay cả một người khách cũng không thấy, lần này hai phu phu Triệu Hàn cũng không theo chân bọn họ đi vào trong, nhưng Thiết Oa Tử lại có vẻ kích động mà nhảy xuống xe cùng với hai tiểu đồng bọn của mình.
" Đây không phải là nhóc Bằng sao, hôm nay đến đây là muốn mua cái gì vậy? "
Nhìn thấy người đến là Lăng Kính Bằng, một người đàn ông ướt chừng khoảng ba mươi tuổi nhiệt tình đi ra tiếp đón, hẳn người này là lão Vương mà Hàn Phi đã nhắc đến, bởi vì ngày hôm qua Lăng Kính Bằng có cùng Lăng Thành Long đến đây mua không ít bình sứ cho nên hắn vẫn còn nhớ rõ mặt y.
" Vương ca, đây là đại ca của đệ tên gọi Lăng Kính Hiên, chúng ra hôm nay đến đây là muốn mua thêm một ít bình nữa.
"
Lăng Kính Băng có chút không được tự nhiên mà hơi đỏ mặt, gãi gãi đầu thẹn thùng nói.
" Đại ca của đệ..
kia chẳng phải là..
xin lỗi xin lỗi, ôi! Xem cái miệng thúi của ta này, chẳng hay Lăng đại công tử đây là muốn mua loại bình nào? "
Lăo vương mặc dù không phải là người Lăng gia thôn, nhưng mà cũng có nghe nói qua chuyện của Lăng Kính Hiên, tuy rằng phản xạ có điều kiện mà lỡ mồn nói ra chuyện không nên nói nhưng mà trong ánh mắt của hắn cũng không mang theo sự khinh bị, ghét bỏ, coi Lăng Kính Hiên như một con kiến hèn hạ giống như những người ở Lăng gia thôn, cho nên Lăng Kính Hiên cũng không để ý sự vô tâm kia của hắn, y nở nụ cười nói:" Loại bình giống với kích cỡ mà chúng ra mua ngày hôm qua, hiện tại ta muốn đặt mua một trăm bình, không biết hiện tại Vương ca có còn tồn hàng không? "
" Một trăm? "
Hai tiếng hét kinh ngạc, sửng sốt đồng thời vang lên, lần lượt truyền tới từ Lăng Kính Bằng cùng lão Vương, trên mặt hai người hiện giờ tràn ngập dáng vẻ không dám tin.
" Đúng, một trăm.
"
Đón nhận ánh mắt ngốc lăng của bọn họ, Lăng Kính Hiên nghiêm túc thận trọng mà gật gật đầu.
" Ca, sao huynh lại muốn mua nhiều..
"
" Ta biết đệ muốn hỏi cái gì, chờ về nhà lại nói.
"
Giơ tay lên chặn ngang câu hỏi mang theo sự khó hiểu của Lăng Kính Bằng, Lăng Kính Hiên ném cho hắn một ánh mắt đầy vẻ trấn an, Đại bánh bao nãy giờ vẫn đi theo bên cạnh bọn họ lúc này cũng ăn ý mà kéo kéo vạt áo của Tam thúc nhà mình, tuy là tuổi của nhóc vẫn còn nhỏ, trong lòng cũng không có tâm tư lòng vòng khó hiểu như cha của mình, nhưng nhóc biết rõ một đạo lý rằng có tiền thì không nên rêu rao, chuyện nhà bọn họ kiếm được đồng tiền lớn tuyệt đối không được để cho người khác biết.
" Dạ.
"
Nhìn nhìn đại ca lại cúi đầu xem xem cháu trai lớn nhà mình, Lăng Kính Bằng dứt khoát lùi lại một bên, hắn tin tưởng đại ca nhà mình, lại càng tin tưởng cháu trai lớn nhà mình, nếu không nắm chắc mười phần thì nếu đại ca có đồng ý thì chưa chắc đứa cháu trai lớn này của hắn yên tâm mà đứng bên cạnh nhìn dửng dưng như vậy đâu.
" Vương ca, hiện tại huynh còn hàng không? "
Thấy tình hình nhà mình ổn định rồi, Lăng Kính Hiên lại cất tiếng hỏi lại một lần nữa, tầm mắt không nhịn được mà lướt nhìn về phía mấy loại nồi, niêu, chum, vại, bình đang nằm đầy rẫy trên mặt đất, cái loại bình thông thường như vậy, một trăm bình hẳn là có đi?
" Có, có, vừa lúc hôm nay ta có nung ra một đám, nhưng mà kích cỡ có lớn hơn nhưng cái bình hôm qua một chút, chính là loại bình này, đệ xem có được không? "
Sau khi lấy lại tinh thần, lão Vương vừa nói vừa cong lưng cầm lấy một cái bình có kích cỡ bụng lớn hơn cái chén một chút, Lăng Kính Hiên cầm lấy nhìn nhìn một chút, gật gật đầu nói:" Ừm! Vậy lấy loại này đi, Vương ca có thể giúp ta giao đến tận nhà giúp đệ được không? "
Buổi chiều hắn còn muốn lên núi hái trái cây để kịp chế biến thành mứt trái cây, sau đó còn phải nấu thuốc cho Lăng Kính Hàn uống nữa, thật sự là không còn thời gian để đến đây lấy bình về.
" Không thành vấn đề, để trễ chút nữa ta sẽ tự mình đưa qua cho đệ.
"
Lão Vương cũng là một người sảng khoái, không hề suy nghĩ đã đồng ý yêu cầu của Lăng Kính Hiên, Lăng Kính Hiên lại đột nhiên nói:" Loại bình miệng nhỏ cổ thon bụng to huynh còn không? "
" Loại đó thì hết rồi, đệ cũng biết đó, cái loại bình này không dễ làm cho nên giá cả cũng đắt, người bình thường căn bản sẽ không mua, hai mươi cái bình hôm qua các đệ mua là do ta nung ra hồi năm ngoái, lúc đó ta đi lên huyện làm việc, nghe nói những người gia đình giàu có phú quý sẽ dùng chúng để cắm hoa, nên ta cảm thấy rất thú vị liền về làm ra thử.
"
Lão Vương lắc đầu, bất đắc dĩ mà khẽ thở dài, những chiếc bình thông thường thì cũng đã mấy văn tiền một cái, còn loại bình kia lại có giá đến hai mươi văn tiền một chiếc, nếu vẫn cố chấp nung ra bán thì hắn sẽ lỗ vốn mất, ở vùng nông thôn này thì ai muốn bỏ tiền ra mua một chiếc bình trị giá hai mươi văn tiền lại chẳng có công dụng gì mấy?
" Ừm..
vậy đệ có thể đặt huynh làm không? Nhưng mà đệ muốn kích cỡ của chúng lớn hơn một chút, đại khái một chiếc bình có thể đựng mười cân rượu đó, toàn bộ bình đều nung thành màu trắng, dưới đáy bình có khắc bốn chữ Lăng gia tửu phường, nếu như có thể làm ra nút gỗ khắc ấn ký riêng thì càng tốt, huynh xem thử có làm được không?"
Hơi trầm ngâm suy nghĩ một lát, Lăng Kính Hiên vuốt cằm tự hỏi một chút, hôm nay lúc đi đến cửa hàng tạp hóa thì hắn cũng tiện tay tìm hiểu tình trạng rượu trên thị trường một chút, sau đó hắn liền biết được hiện tại ở Thanh triều còn chưa có rượu nho, nếu có thì chắc cũng không phổ biến, cho nên Lăng Kính Hiên tính toán sẽ nhưỡng một ít rượu nho, cho nên muốn làm bình rượu đặc chế riêng biệt, biết cái gọi là hiệu ứng nhãn hiệu sao, nếu như hắn đã không làm thì thôi, còn khi đã muốn làm thì phải làm ra thứ độc nhất vô nhị, làm cho mọi người uống qua thì đều nhớ mãi không quên, trong đầu khắc sâu nhãn hiệu độc quyền của Lăng thị, làm tiền đề cơ sở cho việc bán số lượng lớn trong tương lai.
Bình đừng rượu của Hiên ca mình có tìm nhưng loại bình miệng nhỏ, cổ cao, bụng to thì chắc là dạng này, mọi người thay nút gỗ vô nha..