"Dừng tay!" Đột nhiên, một giọng nói tưởng chừng như tức muốn hộc máu đột nhiên vang lên, đám đông vốn đang vây xem ở bên ngoài chợt tách ra hai bên chừa ra một lối đi, hai người đàn ông độ khoảng năm mấy sáu mươi tuổi mang theo mười mấy người thiếu niên trẻ tuổi đi vào.
"Lão gia, Nhị thúc của sắp nhỏ, các ngươi phải làm chủ ta đó, không biết là tên tiện nhân Lăng Kính Hiên này đã cho hai vợ chồng lão Nhị ăn bùa mê thuốc lú gì mà đến cả ta là mẹ ruột của chúng nó mà chúng nó cũng không nhận, cái tên tiện nhân tạp chủng kia còn xuống tay đánh ta đây này, các ngươi nhìn xem đi, tức phụ của lão Tam cũng bị tên tiện nhân đó đánh thành như vậy đây, hắn vậy mà đánh Tam thẩm ruột của hắn thành dáng vẻ như vầy đó, Ô..
ô? Lão gia, Nhị thúc của sắp nhỏ, lần này bất luận ra sao thì các ngươi cũng nhất định phải lôi hắn đi dìm lồng heo cho bằng được, tốt nhất là cứ kéo theo hai cái đứa con hoang của hắn cũng dìm xuống sông nốt luôn đi, nếu không nói không chừng ngày nào đó chúng nó lại giống chó điên đi cắn loạn không chừng đó? Ô..
ô.."
Nhìn thấy người tới là Lăng lão gia tử cùng với Lăng Nhị lão gia, cùng lão Đại, lão Tam và mấy cháu trai thì Lăng lão thái thái dứt khoát dừng tay, xoay người lại liền khóc thét thất thanh, vẻ mặt vừa ăn cướp vừa la làng cáo trạng trước, nước mắt nước mũi lăn dài không ngừng quở trách Lăng Kính Hiên bất hiếu không biết kính trọng bà, ở trong mắt của bà, nếu như không phải y xúi giục lôi kéo thì hai vợ chồng Lăng Thành Long cùng đứa cháu Lăng Kính Bằng vẫn luôn thành thật nghe lời sao lại có thể chống đối lại bà như thế chứ, tất cả mọi chuyện đều tại tên tiện nhân đáng chết kia, chỉ cần giết chết nó thì bà còn sợ không thể chèn ép được cả nhà lão Nhị sao?
"Cha, Nhị thúc, các người nhất định phải làm chủ cho mẹ đó, Kính Hiên hắn, hắn? Quả thật không phải là thứ tốt lành gì cả."
Nhóm người vừa đến dường như đã tiếp sức thêm sự tự tin cho bọn họ thì phải, Lăng Thành Hoa vừa mới an phận được một chút thì hiện tại đã nước mắt tuôn như mưa không ngừng tố cáo, bên cạnh Lăng Hiểu Oánh cũng đỡ theo mẹ của mình đang ôm vẻ mặt sưng phù đi vào chỗ cha cùng các huynh để của mình đứng, nàng ta thì vẫn chưa nói thêm gì, chỉ là liên tiếp lau nước mắt oan ức càng làm cho những người đàn ông cao to cường tráng này phát huy vô hạn sức tưởng tượng của bản thân.
"Tuệ nương? Đáng chết, Lăng Kính Hiên, lão tử liều mạng với ngươi?"
Mắt thấy tức phụ của mình bị người ta đánh thành dáng vẻ như vậy, Lăng Thành Hổ thân hình cao to lực lưỡng nổi giận gầm lên một tiếng, vung lên nắm tay phi thường phẫn nộ mà lao về phía Lăng Kính Hiên đang đứng cách đó không xa.
"Coi chừng.."
"Rầm!
Nghiêm Thịnh Duệ từ nãy đến giờ vẫn luôn đặt sự chú ý của mình vào trên người của Lăng Kính Hiên, hiện tại phát hiện tình huống như vậy liền muốn lên tiếng cảnh báo nhưng khi y còn chưa kịp phản ứng thì chỉ thấy thân thể cao to cường tráng của Lăng Thành Hổ bỗng nhiên ngã sấp xuống dưới chân của Lăng Kính Hiên, chỉ nghe một tiếng rầm thân hình của hắn đã đổ xuống giống y như một tòa núi vậy, đã vậy thân hình của hắn còn không ngừng giật giật run rẩy, khiến cho tất cả mọi người có mặt tại đó không nhịn được phải trừng to mắt nhìn, cả đám người nhìn một lúc lâu cũng không hiểu rốt cuộc là vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, duy chỉ có Lăng Kính Hiên là treo trên mặt một nụ cười tràn ngập sự lãnh lẽo cùng hơi thở giết chóc.
" Ngươi ngươi ngươi? Tên yêu quái này, rốt cuộc thì ngươi đã làm gì cha của ta thế hả? "
Người lấy lại tinh thần đầu tiên là Lăng Hiểu Oánh, nàng mang theo hai người huynh đệ của mình tiến lên, nhóm người của Lăng lão gia tử cũng sốt ruột lo lắng tiến đến xem xét, hầu hết tất cả mọi người đều vây quanh thân thể của Lăng Thành Hổ đang ngã nằm trên mặt đất, mà người vẫn luôn đứng cạnh Lăng Kính Hiên từ nãy đến giờ cũng chỉ có cha mẹ, đệ đệ cùng với Nghiêm Thịnh Duệ dưới sự giúp đỡ của hai tiểu bánh bao hiện tại đã đi lại đứng sát bên người của Lăng Kính Hiên.
" Các người không phải đều nói tôi là yêu quái hay sao, tôi có thể làm gì hắn chứ? "
Nụ cười tươi rói nhưng lại cứ như nhiễm lên đó một chất độc chí mạng, đôi phượng nhãn thon dài mê hoặc ẩn chứa sự tà khí cùng hơi thở giết chóc, giờ này khác này, Lăng Kính Hiên gần như là đã hóa thân của ma quỷ hiện hình, ánh mắt lóe sáng quỷ dị, làm cho Lăng Hiểu Oanh theo bản năng mà rùng mình một cái, vốn dĩ nàng ta vẫn ỷ vào khí thế người đông thế mạnh của bọn họ mà muốn chèn ép nhóm người Lăng Kính Hiên một phen, nhưng hiện tại bao nhiêu khí thế đó toàn bộ đều bị hành động của Lăng Kính Hiên làm cho biến mất sạch sẽ, nàng ta cảm thấy dường như là mình đã làm sai rồi, thật đáng sợ, Lăng Kính của hiện tại thật đáng sợ.
" Thật là ngông cuồng! Không được nói năng lung tung, ngươi rốt cuộc đã làm gì lão Tam rồi? "
Không hổ là người đứng đầu ở Lăng gia, Lăng lão gia tử lạnh giọng quát lên, ánh mắt nghiêm khắc mà trừng Lăng Kính Hiên, tuy rằng trong lòng của ông cũng hơi kinh ngạc, không hiểu rốt cuộc là vì sao Lăng Kính Hiên của hiện tại lại không giống với Lăng Kính Hiên vốn dĩ luôn ôn nhu yếu đuối trong trí nhớ của ông, nhưng ông cũng không suy nghĩ sâu thêm làm gì, lại càng không muốn dính lên chút xíu quan hệ nào với Lăng Kính Hiên cả, tránh cho nó làm hỏng hết gia phong nề nếp ở Lăng gia của ông, nếu không phải là ông nghe được người ta nói tức phụ của ông cùng hai vợ chồng của lão Nhị ở đây gây chuyện lục đục thì có đánh chết ông thì ông cũng không muốn bước chân tới nơi này dù chỉ là một bước.
" Ha ha..
không phải đã nói là yêu thuật sao? Hay Lăng lão tú tài đây còn muốn đáp án nào khác ư? "
Người khác sợ Lăng Kính Hiên y là yêu nghiệt nhưng y lại không ngại việt mình biến thành yêu nghiệt đâu, chỉ thấy y lạnh nhạt từ từ kéo ra một lọn tóc dài chậm rãi quấn mấy vòng trên đầu ngón tay, khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn bỗng nhiên hiện lên một nụ cười xán lạn quyến rũ động lòng người, bọn họ không phải cho y là yêu quái sao? Vậy y liền biến thành yêu quái cho bọn họ xem vậy, so với làm cho người khác kính trọng mình thì y càng thích để cho người khác sợ hãi mình từ tận sâu trong đáy lòng hơn.
" Đều là lời nói lừa gạt mê hoặc người khác, thô tục văn nhã! "
Lăng lão gia tử tức muốn hộc máu mà phất tay áo, khuôn mặt già nua hiện đầy vẻ ghét bỏ, so với dáng vẻ của ông thì hiện tại Lăng Kính Hiên lại càng tươi cười ngày càng xán lạn hơn:" Lời nói lừa gạt mê hoặc dân chúng sao, không biết là lúc trước ai vẫn luôn mồm mắng ta là yêu nghiệt vậy? Sao hiện giờ ta đã chính mình thừa nhận ta là yêu nghiệt thì các người lại không muốn tin chứ? Ai da, vậy sao lúc trước ta lại bị các người trục xuất khỏi gia tộc vậy? Hay là..
những người ông bà nội như các người vốn dĩ đã không thích ta cho nên mới cố ý lấy cớ chụp lên đầu ta tội danh yêu nghiệt để dễ dàng đẩy ta vào chỗ chết chứ gì? Ây cha? Hổ dữ còn không nỡ ăn thịt con của mình đó, vậy mà các người ngay cả súc sinh cũng không bằng nữa, các hương thân phụ lão mau nhìn xem đi, đây đều là người đọc sách thánh hiền đó, là lão tú tài đức cao vọng trọng ở Lăng gia thôn chúng ta đó nha, con cái của các người khi đưa đến học đường của ông ta thì nên cẩn thận một chút đó, đừng để cho ông ta dạy ta những tên quái vật bất hiếu ngỗ nghịch nha.
"
Nhanh chóng bắt lấy lỗ hỏng trong lời nói của Lăng lão gia tử, Lăng Kinh Hiên cố ý vặn vẹo sự kiện không chồng mà đã có con năm đó của y, mơ mơ hồ hồ mà đem tất cả trọng điểm câu chuyện áp đặt hết lên người của Lăng lão gia tử, y còn không quên giương cao giọng mà nói to với các thôn dân đang vây xem bên ngoài, y nói rồi, nếu như bọn họ đã không muốn y có được cuộc sống yên bình, vậy tốt, hiện tại tất cả mọi người đều đừng hòng có được cuộc sống yên bình vậy, không phải Lăng lão gia tử vẫn luôn chú trong để ý thanh danh cao quý của mình sao? Vậy thì y sẽ hủy hoại cái thanh danh cao quý đó của ông ta vậy.
" Ngươi, ngươi, ngươi..
"Lăng lão gia tử bị Lăng Kính Hiên chọc tức giận tới mức không ngừng thổi râu trừng mắt, lòng ngực kịch liệt thở phập phồng, bộ dáng cứ như là lúc nào cũng đều có khả năng ngã lăn ra chết thẳng cẳng vậy.
" Đủ rồi, Lăng Kính Hiên, chuyện năm đó rốt cuộc là như thế nào thì chính ban thân ngươi rõ hơn ai hết, rõ ràng thân là đàn ông mà lại có thể mang thai sinh con, như thế không phải là yêu nghiệt thì là cái gì? Đại ca đem ngươi trục xuất ra khỏi gia tộc là sai hay sao, ngươi thân đã là yêu nghiệt mà còn đi khắp nơi câu dẫn đàn ông, cuối cùng thì mang thai con hoang, tất cả mọi chuyện đều là do chính bản thân ngươi tạo thành, đừng có mà ở đây nói năng hồ đồ, nếu không thì đừng trách ta bắt ngươi đến từ đường tổ tiên mà xử tội.
"
Mắt thấy một nhà của Lăng lão gia tử bị kiềm chế, Lăng Khải Tài thân là lí chính không thể không ra mặt, dù là quan nhỏ thì cũng là quan, quyết đoán không giống dân thường, dăm ba câu nói ra đã lập tức phủi sạch những gì mà Lăng Kính Hiên cố ý bôi đen Lăng lão gia tử.
" Ai nói là y khắp nơi câu dẫn đàn ông xa lạ? Lão công của y từ đầu đến cuối đều chỉ có một mình ta mà thôi.
"
Phản ứng trước cả Lăng Kính Hiên, Nghiêm Thịnh Duệ mạnh mẽ chỗng đỡ thân thể của mình tiến lên đứng trước mặt của Lăng Kính Hiên, khí phách ngang tàn mạnh mẽ cường thế nháy mắt lập tức nghiền ép tất cả mọi người có mặt tại đây, ngay cả lí chính cũng không nhịn được mà khiếp sợ, thì những người khác càng không cần phải kể đến, mà Lăng Kính Hiên hiện tại chỉ có thể cạn lời mà đỡ trán, trên mặt của y tràn đầy sự bất đắt dĩ, Nghiêm đại gia ơi là Nghiêm đại gia, ngươi đây là đang muốn làm gì vậy chứ? Chẳng lẽ ngươi còn chê chỗ này chưa đủ loạn sao?
Mà hai vợ chồng Lăng Thành Long đang đứng phía sau bọn họ thì lúc này lại không nhịn được cảm thấy quái dị trong lòng, tuy rằng bọn họ cũng rất vui sướng khi Nghiêm Thịnh Duệ có thể đứng ra bảo vệ con trai của bọn họ, nhưng mà, ngặt nỗi nếu như không có hắn thì liệu con trai của bọn họ có lâm vào tình cảnh như hôm nay hay không chứ?
Còn về nhóm ba người Lăng Kính Bằng cùng hai tiểu bánh bao thì không nghĩ nhiều như vậy, trong tình cảnh quỷ dị như lúc này thì bọn họ lại không nhịn được bộc lộ ra tâm tính của trẻ con, các loại cảm xúc sùng bái, ngưỡng mộ không ngừng dân trào mạnh mẽ, bọn họ cực kì chăm chú mà nhìn vào bóng dáng hiên ngang, khí phách, mạnh mẽ, ngang tàn kia, trong đầu bọn họ chỉ có duy nhất một suy nghĩ đó là Thật là soái quá đi!"
"Thì sao chứ? Thân là một người đàn ông mà lại mang thai sinh con thì đã là yêu nghiệt rồi, đã vậy chưa có mai mối gì thì đã tằng tịu với nhau dẫn đến mang thai con hoang, uổng cho hắn cũng là một đồng sinh, quả thật là làm mất mặt người đọc sách thánh hiền mà."
Không hổ danh là lí chính, mỗi câu đều trúng trọng điểm, ông đều rất bình tĩnh mà phản bác lại, trừ bỏ chính ông thì không ai biết trong lòng của ông thật chất rất khiếp sợ, người đàn ông trước mặt này vừa thấy là đã biết là một nhân vật tàn nhẫn, cả người cũng bao trùm khí chất ung dung, mạnh mẽ, đặc biệt là cặp mắt kia của y, làm cho ông cũng không dám nhìn thẳng vào, chẳng lẽ y là gian phu mà năm đó dù cho bọn họ có dùng biện pháp nào đi nữa cũng tìm không ra ư?
Trong tình huống này, Lăng Khải Vân không nhịn được mà nghi ngờ nhìn vào hai tiểu bánh bao vẫn luôn núp phía sau Lăng Kính Hiên, hầu như chỉ cần liếc mắt nhìn sơ một cái thôi thì ông cũng có thể khẳng định rằng bọn họ nhất định là cha con ruột thịt của nhau, bọn họ thật sự là quá giống nhau, y như là từ một khuốn đúc ra vậy.
"Vị công tử này, huynh đừng hành động theo cảm tính như vậy, Lăng Kính Hiên năm đó còn chưa đến mười lăm tuổi là đã bị người ta làm cho lớn bụng, nếu như huynh mà có liên quan đến hắn thì về sau huynh sẽ không thể ngẩng cao đầu ở Lăng gia thôn này đâu."
Cũng không biết là có phải bị mỡ heo che mờ mắt rồi hay không mà Lăng Thành Hoa lại trực tiếp ngó lơ cha mẹ cùng các trưởng bối đang có mặt ở đây, cũng dường như quên đi sự nhục nhã trước đó, nàng ta thế mà lại uốn éo lã lướt đi lên phía trước nũng nịu nói, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nỏn kia cứ như là được nhộm lên một màu đỏ rực vậy, ngay cả người mù cũng có thể nhìn ra là lúc này nàng ta đang động xuân tâm.
"Im miệng, mau lui lại cho ta." Lăng Khải Vận tức đến xụ mặt, một tay vươn ra đem khuê nữ mà mình vẫn luôn thương yêu chiều chuộng túm trở về, Lăng Khải Tài cùng nhưng người đàn ông khác ở Lăng gia lúc này sắc mặt cũng sắp không nhịn được đến nơi, bọn họ mới vừa trách cứ Lăng Kính Hiên làm ra những chuyện mất mặt kia thì đảo mắt một cái đã thấy cô nương còn chưa xuất giá của nhà mình ngang nhiên ở trước mặt bàn dân thiên hạ câu dẫn đàn ông, này không phải là đang trực tiếp đánh vào mặt của bọn họ hay sao?
"Cha, chẳng lẽ con nói sai hay sao chứ? Tên tiện nhân Lăng Kính Hiên kia đã hại gia đình chúng ta thảm như vậy, hiện tại sao có thể để cho hắn tiếp tục làm hại đến những người khác được chứ?"
Lăng Thành Hoa hiện tại đã bị Nghiêm Thịnh Duệ làm cho mê muội đầu óc, vẫn cứ cố chấp cho là bản thân mình đúng lý hợp tình, Lăng Kính Hiên nhìn nàng cả nửa ngày, sau đó vẻ mặt y quái dị mà quay đầu qua nghiêm túc đánh giá Nghiêm Thịnh Duệ một lượt từ trên xuống dưới.
Ừm! Thật sự thì hắn lớn lên rất tuấn tú, khí chất rất tốt, dáng người thì không thể chê vào đâu được, nhiêu đó thôi cũng đã đủ làm cho đại cô nương mê luyến đến mức choáng váng đầu óc, lần đầu tiên, tự đấy lòng y cảm thấy Lăng Thành Hoa cũng có mắt nhìn đấy.
Cảm giác được tầm mắt đánh giá bên cạnh, Nghiêm Thịnh Duệ quay đầu lại thì thấy được dáng vẻ hài hước của Lăng Kính Hiên, khuôn mặt của hắn không nhịn được phát lạnh, bàn tay to rộng của hắn, chưa kịp suy nghĩ đã ngay lập tức nắm lấy cổ tay của y, ánh mắt đào hoa sâu thẩm đột nhiên lướt qua, nháy mắt dừng lại trên gương mặt của Lăng Thành Hoa: "Một đại cô nương còn chưa xuất giá lại có thể ngang nhiên câu dẫn ta thì cũng thôi đi, mở miệng ra thì suốt ngày tiện nhân này tiện nhân nọ, thật là làm cho ta không nhịn được mà hoài nghi cha mẹ của ngươi đã dạy dỗ ngươi làm sao mà để ngươi có thể trưởng thành được như vậy, từ xưa đến nay, đàn bà chủ nội, đàn ông chủ ngoại, ở đây tất cả đàn ông đều làm chủ của gia đình, khi nào thì đến phiên một đại cô nương chưa xuất giá như ngươi lên tiếng chứ?
Các ngươi luôn miệng nói Kính Hiên nhà ta đã làm bại hoại gia phong nề nếp của Lăng gia các ngươi, theo ta thấy thì các ngươi từ trước đến giờ làm gì có cái gọi là gia phong nề nếp để mà gìn giữ chứ, mà nếu đã như thế thì làm sao mà Kính Hiên nhà ta có thể làm bại hoại được chứ? Không nói đi đâu xa, chỉ căn cứ vào sự việc hôm nay mà mọi người đều chính mắt nhìn thấy đi, thôn phụ mặt sưng như đầu heo kia cùng với người đang đứng bên cạnh nàng ra, trưa nay đã đến nhà của chúng ta gây sự ầm ĩ, nhưng Kính Hiên nhà ta đã tự biết thân biết phận của mình, y tự biết rằng bản thân y từ sớm đã bị trục xuất ra khỏi Lăng gia rồi, nên không dám lại làm hỏng thanh danh của các nàng nên đành phải đứng khuyên can mãi một lúc lâu thì các nàng mới chịu rời đi, nhưng mà thật không ngờ, các nàng nhân lúc Kính Hiên nhà ta cùng đệ phu là Kính Bằng vào núi hái rau dại thì mang theo một đám người, trong đó có Lăng lão thái thái kéo đến đây, không nói không rằng đã giống y hệt như thổ phỉ, cường đạo mà không ngừng tìm kiếm, vơ vét khắp nơi, ngay cả nấm mèo xào thịt mà Kính Hiên nhà ta đặc biệt xào cho ta ăn tẩm bổ cũng muốn cướp luôn, chậc chậc? Loại gia tộc như vậy, lấy đâu ra gia phong nề nếp để mà gìn giữ chứ?
Có câu thượng bất chính hạ tắc loạn, Lăng lão thái thái già mà không nên nết thì con cháu của bà cũng không phải hạng tốt lành gì mấy đâu, tại đây, ta thật sự chân thành cảm tạ các ngươi trước kia đã trục xuất Kính Hiên nhà ta cùng con của chúng ta ra khỏi gia tộc đó.
Hừ! Cái loại gia tộc như thế này mà cũng xứng đáng mang danh là vừa đi học vừa đi làm sao? Nực cười, đừng có ở đó mà chọc cười bổn đại gia ta chứ!"
Không thể nào tưởng tượng được một vị vương gia trông khí thế, mạnh mẽ oai hùng không ai bì nổi thế kia, hiện tại lại có thể miệng lưỡi lưu loát trôi chảy như vậy, nhìn y nói một hơi thế kia, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều như từng lưỡi dao đâm thẳng vào tim của đám người Lăng gia vậy, đen cũng có thể bị hắn nói thành trắng, thiệt là trâu bò quá đi chứ.
Một đám người Lăng gia đều bị Nghiêm Thịnh Duệ chọc cho tức giận đến mức không ngừng trừng mắt thổi râu, mà ngay cả Lăng Kính Hiên cũng quên mất việc phải hất tay hắn ra, chối bỏ toàn bộ quan hệ giữa hai người bọn họ, hiện tại y chỉ đứng yên lặng bên cạnh mà vui vẻ cười sung sướng, người nam nhân này coi vậy mà lại đáng yên làm sao nha.
"Đủ rồi, một gian phu như ngươi làm sao có tư cách đứng đó đánh giá gia phong nề nếp của Lăng gia bọn ta chứ, Lăng Kính Hiên, ta hỏi ngươi, tức phụ của lão Tam thật sự là do ngươi đánh sao? Còn nữa rốt cuộc lão Tam đã bị cái gì? Nếu như mà hôm nay ngươi giải thích không rõ ràng chuyện này thì đừng có trách chúng ra đi mời tộc trưởng của Lăng gia mở ra từ đường xử tội của ngươi."
Ỷ vào việc mình là lí chính, Lăng Khải Tài ưỡn ngực, theo bản năng mà tránh né tầm mắt của Nghiêm Thịnh Duệ, tầm mắt nghiêm khắc của ông nhìn chằm chằm vào Lăng Kính Hiên mà nói..