"Đừng có động một chút là cứ đem từ đường Lăng gia ra hù ta, ngươi nếu như thật sự dám dùng tư hình kéo ta đi dìm lồng heo thì ba cha con chúng ta đã không còn sống được tới ngày hôm nay, nàng ta là do ta đánh đó thì đã làm sao nào? Mời ông hãy mở to đôi mắt của mình ra mà nhìn cho kỹ đi, tất cả đều là do bọn họ tự tiện xâm nhập nhà dân một cách bất hợp pháp, sau đó còn ngang nhiên liên tục đánh người cướp đồ, hôm nay đừng nói là ông không chịu để yên chuyện này, mà là ta sẽ không để yên cho các người, sáng sớm ngày mai ta sẽ đi lên huyện thành đánh trống nhờ Huyện thái gia làm chủ cho ta, ta thật sự muốn nhìn thử xem, tội tự tiện xâm nhập gia cư bất hợp pháp thì sẽ bị Huyện thái gia phán cho tội gì."
Nếu như là Lăng Kính Hiên của trước đây thì không chừng đã sớm bị bọn người này dọa cho mềm chân rồi, nhưng đáng tiếc Lăng Kính Hiên của hiện tại thì không, trong từ điển của y không có từ sợ hãi, y không khi dễ người khác thì đã tốt lắm rồi, làm gì mà đến lượt người khác có thể khi dễ trên đầu của y chứ!
"Ngươi? Thật sự mọi việc diễn ra y như những gì hắn nói sao?"
Người khác không hiểu luật pháp nhưng bản thân ông làm lí chính thì sao có thể không biết luật được chứ? Vừa nghe Lăng Kính Hiên muốn đi báo quan thì lí chính cũng không dám thiên vị cho người nhà của mình nữa, ông vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn về nhóm đại tẩu của mình, cũng do bọn họ vội vàng chạy tới đây, chỉ nghe được có người nói là Lăng lão thái thái đang gây lộn với cả nhà lão Nhị mà thôi, căn bản không có thời gian tìm hiểu rõ ràng sự việc, cho nên lúc này mới để cho Lăng Kính Hiên ép đến mức không có đường lui.
"Sao hắn không nói là tất cả số tiền mà hai vợ chồng lão Nhị ngày ngày bán cá đều bị tiếp tế cho hắn hết đi? Trong thôn ai mà không biết chứ? Những món đồ được mua mới trong nhà của hắn nhất định đều được mua bằng tiền mà hai vợ chồng lão Nhị kiếm được đó, mà hiện tại lão Nhị lại chưa phân gia thì sao ta lại không thể lấy về chứ? Những món đồ đó căn bản đều thuộc về Lăng gia."
Lăng lão thái thái vẫn luôn một mực cố chấp cho rằng những món đồ kia đều là do hai vợ chồng Lăng Thành Long kiếm tiền mua cho Lăng Kính Hiên, hai tròng mắt hung tợn độc ác không ngừng trừng bọn họ chằm chằm, cứ như là muốn đem bọn họ ra phanh thây xẻo thịt cho hả giận vậy.
"Bà nói bậy, cá đó căn bản đều là do cha của ta mỗi buổi sáng đều phải vất vả đi đến mương Nguyệt Hoa bắt về, ông ngoại bà ngoại cùng với Tam thúc chỉ là giúp chúng ta đem ra chợ bán giùm mà thôi."
Không chờ mấy người Lăng Kính Hiên kịp phản ứng thì Lăng Văn vốn đang ôm khuôn mặt sưng phồng của mình, nháy mắt đã vọt ra từ phía sau cha mình nói, mặc kệ là vào lúc nào và đang ở nơi đâu thì miễn là dính đến tiền thì dường như nhóc con này luôn tràn đầy sức sống vô tận vậy.
"Cái đồ con hoang như ngươi.."
"Nếu như bà không muốn vượt qua ngày tháng tuổi già của mình ở trên giường thì ta khuyên bà tốt nhất nên thu tay lại."
Lăng lão thái thái theo phản xạ muốn quăng qua một cái tát thì bỗng nhiên Lăng Kính Hiên dùng một tốc độ quỷ dị tránh khỏi tay của Nghiêm Thịnh Duệ, nháy mắt chắn trước mặt con của mình, đôi mắt phượng tràn ngập sự băng lãnh cùng ý tứ cảnh cáo, làm cho Lăng lão thái thái theo bản năng mà lùi lại phía sau hai bước, trong lòng bà đột nhiên sợ hãi cực kỳ.
"Bịch!"
Đứa con Lăng Thành Long từ xưa đến nay vốn dĩ trung thực hiếu thuận, lúc này lại lôi kéo tức phụ của mình bịch một tiếng thẳng tắp quỳ gối trước mặt hai huynh đệ của Lăng Khải Vận, ngẩng đầu nhìn bọn họ mà gần như là khẩn cầu nói: "Cha, Nhị thúc, cá đó thật sự đều là do Kính Hiên tự mình bắt được, con cũng chỉ là nhân lúc nghĩ ngơi mà giúp nó kéo ra chợ bán giùm mà thôi, Kính Hiên là đứa con đầu lòng của chúng con, mặc dù nó đã bị trục xuất khỏi Lăng gia rồi nhưng mà nó vẫn là con của chúng con mà, nếu như mẹ đã không thể chấp nhận được chuyện này thì xin hãy tha thứ cho tội bất hiếu này của con, xin cha cùng Nhị thúc làm chủ cho chúng con, hãy để Nhị phòng của chúng con tách ra ở riêng đi."
Nói xong, hai vợ chồng Lăng Thành Long liền dập đầu với bọn họ, đối với mẹ của mình cùng họ hàng ruột thịt ở Lăng gia, hai vợ chồng bọn họ đã lạnh tâm rồi.
"Nghịch tử, cha của ngươi còn chưa có chết mà ngươi đã có ý nghĩ muốn tách ra sống riêng, ta nói cho ngươi biết, không có cửa đâu!"
"Bà câm miệng lại cho ta."
Lăng lão thái thái tức giận đến mức không ngừng rống to với hai vợ chồng Lăng Thành Long, nhưng sau đó lại bị ánh mắt của Lăng Khải Vận dọa cho im lặng, ông chỉ cần nhìn sơ qua vết thương trên mặt của hai vợ chồng nhà lão Nhị thì đã biết chúng từ đâu ra rồi, Lăng Khải Vận hiếm khi mà nảy sinh lòng từ bi, dù sao cũng là con ruột của mình, tuy là ông rất không thích chuyện của Lăng Kính Hiên, nhưng mà ông cũng không đến mức hận bọn họ đến tận cùng, huống chi hai vợ nhà lão Nhị từ xưa đến nay vốn luôn thành thật, hiếu thuận, hiện giờ lại bị ép đến mức đòi phân gia, đây đều là do tức phụ của ông ép buộc mà ra.
"Lão Nhị à! Huynh đang nói mê sảng gì vật chứ, cha mẹ chúng ta còn đang sống khỏe mạnh ở đây sao huynh có thể nảy sinh ra ý nghĩ phân gia được chứ?"
Nói thật ra thì Lăng Khải Tài cũng bị chuyện này dọa sợ, ai trong gia đình có thể gây ầm ĩ đòi phân gia được nhưng chỉ có duy nhất hai vợ chồng nhà lão Nhị thì có đánh chết ông cũng không thể nào tin rằng bọn họ sẽ nảy sinh ý nghĩ phân gia này, ông nhìn thấy bọn họ lớn lên từng ngày, mãi khi bọn họ trưởng thành, nhìn thấy bọn họ cực khổ, chăm chỉ làm lụng như thế nào, thấy bọn họ kính trọng, hiếu thảo với cha mẹ mình như thế nào, vào thời điểm năm năm trước khi đứa con trai trưởng của bọn họ bị trục xuất ra khỏi Lăng gia, bọn họ cũng chưa hề dám nói một tiếng nào, vậy mà hiện tại lại..
Ai..
lần này chỉ sợ là đại tẩu của ông đã thật sự tổn thương tấm lòng của hai vợ chồng nhà lão Nhị rồi.
"Phân gia cái gì mà phân gia chứ, lão Nhị à, những món đồ kia của Kính Hiên nếu không phải do các ngươi lén kiếm tiền mua cho nó thì cứ nói rõ ràng là được rồi, sao lại đưa ra ý định muốn phân gia chứ? Làm thế không phải sẽ khiến cho thiên hạ cười chê hay sao? Nhanh đứng dậy đi, chúng ta đều là người một nhà với nhau cả, có gì thì trước tiến cứ về nhà rồi đóng cửa lại từ từ nói rõ ràng mọi chuyện, tất cả mọi chuyện đã có cha làm chủ cho đệ rồi, có gì mà không thể giải quyết chứ?"
Lăng Thành Tài mang tiếng là huynh trưởng, nhưng vào lúc này gã cũng không dám tiếp tục kêu Lăng Kính Hiên là tiện nhân nữa, phải biết rằng, bời vì hai vợ chồng nhà lão Nhị tính tình vốn thật thà cho nên bất kì chuyện gì trong nhà hai vợ chồng đều gánh hết vào người, vì thế thân là đại ca hắn mới có thể ngày ngày ăn uống rong chơi thoải mái, nếu như hiện giờ mà để cho nhà lão Nhị phân gia thành công thì công việc chăm sóc mấy chục mẫu đất kia sẽ do ai trông nom đây chứ? Nhà lão Tam còn tâm cơ hơn cả hắn nữa, làm sao mà ông cậy vào y được chứ.
"Trước tiên cứ về nhà đã rồi có gì nói sau."
Thấy bộ dáng của hai vợ chồng Lăng Thành Long vẫn gồng mình quỳ trên mặt đất không nói tiếng nào, dáng vẻ trông cực kì quyết tâm phải phân gia cho bằng được làm cho Lăng Khải Vận không thể không tạm thời nhân nhượng, ông ngẩn đầu lên nhìn về phía Lăng Kính Hiên: "Ngươi tuy rằng đã bị ta trục xuất ra khỏi Lăng gia nhưng mà dù sao vẫn mang trên mình họ Lăng, trong cơ thể vĩnh viễn chảy dòng máu của Lăng gia thị tộc, sự việc diễn ra hôm nay là do tức phụ ta không tìm hiểu rõ ràng, chúng ra cứ coi như là huề nhau đi, một lát nữa ta sẽ để cho Thành Long mang qua cho ngươi một ít đồ vật xem như là bồi thường thiệt hại, hiện tại ngươi cũng nên nói cho ta biết là rốt cuộc lão Tam đã bị cái gì được rồi đi?"
Nếu như có thể thì Lăng Khải Vận tuyệt đối không muốn cúi đầu trước đứa cháu đã bị chính tay ông trục xuất ra khỏi gia tộc này, nhưng mà sự việc diễn ra hôm nay, bọn họ thật sự không nắm lý lẽ trong tay, nếu sự thật sự ép nó cáo trạng đến công đường thì cái mặt già của ông biết giấu đi đâu được chứ, hơn nữa, vào lúc này, ông cũng không thể không để ý đến tình trạng của hai vợ chồng nhà lão Nhị, dù ra sao đi nữa thì lúc ông còn sống thì ông không thể nào để cho bọn họ phân gia tách ra sống một mình được.
Lăng Kính Hiên cũng không có lập tức trả lời ông mà chỉ khoanh tay trước ngực âm thầm đánh giá sự việc, lần này cha mẹ đột nhiên chủ động đưa ra ý định phân gia thật sự làm y rất ngạc nhiên, cũng làm cho y bắt đầu nảy sinh ra ý định nếu đã lỡ cháy lớn rồi thì cứ châm thêm củi, quạt thêm gió vào cho lửa cháy mạnh hơn, nhưng mà, hiện tại thế lực của y lại quá đơn độc, yếu ớt, cợ hội phân gia thành công cũng không cao, chỉ sợ nếu lần này kiên quyết muốn phân gia thì không dễ dàng đâu, vì chuẩn bị cho cuộc sống tươi đẹp của cha mẹ cùng hai đệ đệ sau này thì lần này y chỉ có thể thỏa hiệp mà thôi.
"Ta có một điều kiện, chỉ cần ông đáp ứng thì ta sẽ nói cho ông biết làm sao cứu hắn."
Một lát sau, Lăng Kính Hiên ngẩng đầu lên, vì cha mẹ cùng huynh đệ của mình, y chỉ có thể lựa chọn tạm thời thỏa hiệp, nếu như hiện tại y làm càng ầm ĩ thì lúc cha mẹ cùng đệ đệ của y ở Lăng gia sẽ chỉ càng vất vả hơn mà thôi, lấy tính cách ngang ngược vô lý kia của Lăng lão thái thái cực phẩm kia thì nếu bà ta gây khó dễ cho cha mẹ thì liệu bọn họ có dám phản kháng lại bà ta hay không chứ? Nếu như hiện tại cha mẹ đã nảy sinh ý định phân gia rồi thì trong tương lai y nhất định có cách thúc đẩy bọn họ phân gia thành công, y cũng không thể chỉ vì nhất thời nóng vội mà làm hư việc đúng không?
"Nói."
Lăng lão gia tử rõ ràng đã không còn được bao nhiêu kiên nhẫn nữa rồi, Lăng Kính Hiên y cũng lười cùng ông ta dong dài mà làm gì, y há miệng nói: "Đám người Lăng gia các người quá cao quý, vì vậy ta tự biết mình trèo cao không nổi, làm phiền Lăng lão gia tử ngài quản thúc người nhà của mình một chút đi, đừng có mà hể cứ có việc gì cũng đến nhà của ta náo loạn, chuyện xảy ra hôm nay coi như là ta nể mặt của Lăng lão gia tử ngài đây mà kết thúc ở đây vậy, nhưng mà tương lai nếu như lại xảy ra sự việc tương tự thì ngài cũng đừng trách vì sao mà ta trở mặt vô tình trực tiếp trói bọn họ lại đưa lên quan đó."
Lăng Kính Hiên này chấp nhận thỏa hiệp nhưng cũng không đại biểu rằng y dưới cơ bọn họ.
"Điều này thật hợp ý ta."
"Rất sảng khoái, sau khi trở về thì cứ dùng nước tiểu cho Tam đại gia đây uống thì hai canh giờ sau tự nhiên ông ta sẽ không sao nữa, nếu không còn chuyện gì nữa thì..
không tiễn!"
Nói xong, Lăng Kính Hiên phất tay áo xoay lưng đi, trắng trợn vả vào mặt bọn họ làm cho Lăng Khải Vận tức đến mức sắp không nhịn được, hung hăng mà trừng tức phụ không nên thân của mình một cái, ra hiệu cho lão Đại cùng mấy đứa cháu khiêng theo Lăng Thành Hổ, nhóm người nổi giận đùng đùng mà rời khỏi sân nhà của Lăng Kính Hiên.
Nhóm người bày trò cuối cùng đã rời khỏi hết rồi, đám đông vốn vẫn luôn vây xem ở bên ngoài thấy không còn gì để hóng hớt nữa cho nên cũng tan rã, không lâu sau, trong sân nhà của Lăng Kính Hiên cũng chỉ còn lại một nhà của y cùng với ba người Lăng Thành Long mà thôi.
"Hừm."
Nghiêm Thịnh Duệ vốn dĩ vẫn luôn đứng thẳng ngạo nghễ lại đột nhiên mềm mại rũ người ngã vào trên thân thể của Lăng Kính Hiên, đôi mắt sáng như mắt hổ cũng hiện ra vẻ uể oải, thương thế của hẳn vốn vẫn còn rất nghiêm trọng, chưa hồi phục hẳn, hắn có thể kiên trì chịu đựng cho đến lúc này đã là kỳ tích rồi, một bàn tay của Lăng Kính Hiên vươn ra đỡ lấy hắn, một tay khác thì cầm lấy cổ tay của hắn bắt mạch, lúc xác định Nghiêm Thịnh Duệ chỉ là mệt mỏi do tiêu hao quá nhiều sức lực, không có gì đáng ngại cả thì y cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Cha, phụ..
người này bị làm sao thế?"
Lăng Văn dắt tay đệ đệ của mình, sắc mặt của nhóc không mấy gì tự nhiên mà nhìn vào khuôn mặt tái nhợt chẳng khác gì tờ giấy của Nghiêm Thịnh Duệ, rõ ràng là nhóc đang rất là lo lắng nhưng lại cứ muốn giả vờ, không chịu thừa nhận, Lăng Kính Hiên chỉ có thể bất đắt dĩ lắc đầu: "Không sao, chỉ cần để hắn nghỉ ngơi một chút thì tốt thôi, Kính Bằng, trước tiên đệ cứ đỡ cha mẹ đi tới nhà chính ngồi đi, ta sẽ lập tức qua đó ngay."
Nói xong, Lăng Kính Hiên cũng không chờ bọn họ trả lời mà đã trực tiếp đỡ Nghiêm Thịnh Duệ trở lại trong phòng.
"Đã là người bệnh thì nên có bộ dáng của người bệnh đi, về sau chuyện của ta không cần huynh nhúng tay vào làm gì, tự ta có thể giải quyết tốt chuyện của chính mình." Sau khi đỡ Nghiêm Thịnh Duệ ngồi lại trên giường rơm thì Lăng Kinh Hiên đứng dậy lại không nhịn được mà lắm miệng.
"Là do ta tự nguyện, mặc kệ đệ có thừa nhận hay không thì bọn họ cũng là con của ta, ta có trách nhiệm bảo vệ bọn chúng."
Lúc trước hai mắt vốn vẫn còn uể oải, giờ đây lại đột nhiên mở ra, sau khi chứng kiến sự tình diễn ra ngày hôm nay thì Nghiêm Thịnh Duệ lại càng thêm kiên định ý muốn ở lại bảo vệ ba cha con bọn họ, có hắn ở đây thì sự tình đã diễn ra ngày hôm này, về sau sẽ không bao giờ được phép diễn ra một lần nào nữa.
"Tùy huynh vậy, chỉ cần huynh có thể để cho hai Tiểu bánh bao ngoài kia gật đầu đồng ý cho huynh ở lại đây thì ta không có ý kiến nữa, nhưng mà, khuyên huynh một chuyện, đừng bao giờ đặt tâm tư lên người của ta, bọn nhỏ thì ta muốn nhưng phụ thân của bọn nhỏ thì ta không có phúc phần để tiêu thụ đâu."
Giọng điệu cùng thái độ vốn dĩ vẫn lạnh băng, cứng nhắc trước đó, giờ đây Lăng Kính Hiên lại bởi vì hành động mạnh mẽ bất chấp thương thể của bản thân mà đứng ra bảo vệ bọn nhỏ của Nghiêm Thịnh Duệ mà trở nên mềm mại hơn một chút, chỉ là, đối với mối quan hệ giữa hai người bọn họ, thì Lăng Kính Hiên một bước cũng không chịu nhượng bộ.
"Tốt! Lời này là đệ nói đó."
Nhìn theo bóng dáng của Lăng Kính Hiên, Nghiêm Thịnh Duệ nở nụ cười yếu ớt, nếu đã thu phục được bọn nhỏ thì còn sợ gì không đánh ngã được cha bọn nhỏ sao?
Giờ thì hay rồi, hai người ai cũng đều có dự định riêng của mình cả, tương lai chắc sẽ có chuyện vui coi rồi đây.
Lúc này ở nhà chính, Lăng Kính Hiên đã giúp hai vợ chồng Lăng Thành Long cùng Đại bánh bao rửa sách miệng vết thương, cũng đã giúp bọn họ bôi thuốc xong, nhìn người một nhà thương tích chồng chất mà Lăng Kính Hiên chỉ cảm thấy cơn tức giận trong lòng không ngừng trào dâng, y hối hận vì sao mình lại buông tha cho đám người kia dễ dàng như vậy chứ.
"Ca, sao huynh lại đồng ý với ý kiến của ông nội vậy? Cha cùng mẹ vất vả lắm mới có thể đưa ra ý định phân gia mà, sao huynh lại có thể để cho cơ hội trôi qua như thế chứ, cha mẹ phải tích gốp biết bao nhiêu dũng khí mới có thể nói ra khỏi miệng đó." Lăng Kính Bằng tuổi trẻ bừng bừng sức sống nên khó tránh khỏi có chút thiếu kiên nhẫn, có cơ hội tốt như thế sao lại có thể dễ dàng bỏ qua như vậy chứ.
"
" Cha mẹ của chúng ta thật sự nghĩ như thế sao? "
Buồn cười mà lắc đầu, Lăng Kính Hiên không có trực tiếp trả lời câu hỏi của đệ đệ mình mà y giương mắt nhìn về phía của hai vợ chồng Lăng Thành Long, hai người họ cho đến bây giờ vẫn chưa kịp hoàn hồn lại sau sự kiện diễn ra vừa rồi.
" Hả? À, Kính Hiên, con có ý định gì sao? Còn có, lão Tam rốt cuộc bị gì vậy? Sao lại cần uống nước tiểu mới có thể bình phục vậy? "
Lăng Thành Long vẫn không phản ứng, dường như ông vẫn còn rất thương tâm thì phải, nhưng Vương thị thì lại khác, bà nghi hoặc nhìn trưởng tử của mình, Kính Hiên nhà bà từ nhỏ vốn đã rất thông minh, nếu không thì không thể nào mới chỉ có mười ba tuổi thì đã thi đậu đồng sinh được, cho nên bà tin tưởng con của bà không thể nào không biết lúc đó hai vợ chồng của bọn họ có bao nhiêu quyết tâm muốn phân gia ra ở riêng, hai vợ chồng của bọn họ hầu như đều đã vận dụng hết tất cả dũng khí cả đời mình vào khoảng khắc muốn phân gia này, vậy mà..
theo như lời của Kính Bằng thì khi Kính Hiên đồng ý nhượng bộ thì coi như tất cả sự cố gắng của bọn họ đều đã uổng phí hết rồi, cha chồng của bà tuyệt đối sẽ không đồng ý cho bọn họ phân gia đâu.
" Con cũng không có ý định gì đâu, chỉ là con cảm thấy nếu cha mẹ đề nghị phân gia vào hôm này thì sẽ không dễ dàng thành công đâu, nhưng mà nếu như cha mẹ thật sự có ý định này thì con có biện pháp cho hai người được như ý nguyện, cha mẹ yên tâm đi, rất nhanh thôi nhà mình sẽ phân gia, nhưng mà trước lúc đó, chúng ta nên chữa hết bệnh cho Kính Hàn trước đã, còn về Tam thúc sao? Ha ha ha..
con chỉ dùng một ít độc dược tự chế cho ông ta nếm chút mùi vị đau đớn mà thôi, sau ba canh giờ thì độc sẽ tự giải, còn về phần phải uống nước tiểu thì chỉ là món quà tặng kèm của con mà thôi.
"
" Con đó! Thật nhịch ngợm! Cái gì? Kính Hàn thật sự được cứu rồi sao? "
Con trai nghịch ngợm làm cho Vương thị không nhịn được phải bật cười, nhưng đến khi nghe thấy chuyện Lăng Kính Hàn sắp được cứu rồi thì bà cũng không còn tâm trí đâu mà lo chuyện có phân gia được hay không nữa, trong lòng của bà chỉ còn lại sự lo lắng cho bệnh tình của Lăng Kính Hàn mà thôi, tuy rằng mấy ngày trước Kính Hiên nhà bà đã khẳng định rằng có thể chữa hết bệnh cho đệ đệ của nó, nhưng mà rốt cuộc thì khi đó nó cũng vừa mới thanh tỉnh lại mà thôi, cho nên hai vợ chồng bọn họ cũng không ôm quá nhiều hi vọng gì, nhưng hiện tại lại thấy thằng cả nhà mình chủ động nhắc lại việc này, còn rất là chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh cho thằng hai nhà mình, làm cho bà không nhịn được mà kích động vui mừng.
Ngay cả Lăng Thành Long vốn dĩ vẫn đang chìm trong sự thương tâm cũng ngẩng đầu lên, bấy nhiêu đó thôi cũng đủ thấy rằng bọn họ kỳ vọng có thể chữa được bệnh của Lăng Kính Hàn biết bao nhiêu, Lăng Kính Hiên cũng không úp úp mở mở với bọn họ làm gì, y mỉm cười nói:" Dạ, trên thực tế tối hôm qua con đã hầm xong một phần đường phèn hầm tuyết lê*, vào buổi họp chợ trưa nay con cũng đã mua đủ thuốc trị bệnh cho Nhị đệ rồi, buổi trưa trước khi ra ngoài hái quả dại con đã nấu sẵn rồi, chờ chút nữa cha mẹ về thì sẵn tiện đem về cho Nhị đệ uống luôn đi, về sau mỗi ngày con đều sẽ nấu thuốc để cho Kính Bằng đem về cho Nhị đệ uống, cha mẹ cứ yên tâm, không tới nửa tháng sau thì Kính Hàn sẽ khỏe mạnh lại thôi.
"
" Thật tốt quá rồi, Long ca, huynh nghe rõ rồi sao? Kính Hàn được cứu rồi đó? "
" Tốt, tốt, tốt.
"Hai vợ chồng Lăng Thành Long vui mừng đến rơi nước mắt, thằng cả thì thanh tỉnh rồi, thằng hai bây giờ cũng được cứu rồi, rốt cuộc thì ông trời cũng chịu mở mắt phù hộ bọn họ rồi.
" Cha mẹ, hôm nay lúc con đi mua thuốc thì chợt đụng phải người bị nhiễm bệnh dịch, đây là thuốc uống phòng ngừa bệnh dịch, mọi người mau uống hết một chén đi."
Lăng Kính Hiên thấy vậy thì đứng dậy đi đến phòng bếp mang ra ấm thuốc sớm đã nấu sẵn để nguội rồi, lần lượt rót cho mỗi người một chén.
Vừa nghe được hai chữ ôn dịch là hai vợ chồng Lăng Thành Long cũng không dám chần chờ một giây nào, song song bưng lên chén thuốc của mình mà ngửa đầu uống cạn, sau đó cả nhà ngồi lại bên nhau nói chuyện một lát thì hai vợ chồng Lăng Thành Long nhớ Lăng Kính Hàn ở nhà nên không lâu sau đó thì cầm theo thuốc cùng tuyết lên về nhà, trước khi bọn họ rời khỏi thì Lăng Kính Hiên có dặn dò bọn họ thật kỹ lưỡng rằng tuyệt đối không được để cho người Lăng gia biết chuyện bệnh của Lăng Kính Hàn có thể trị khỏi, hai vợ chồng Lăng Thành Long tuy rằng không hiểu vì sao trưởng tử của họ lại muốn như vậy nhưng cũng gật đầu đồng ý với yêu cầu của y, chờ đến khi tiễn bọn họ rời đi thì Lăng Kính Hiên mới vỗ vỗ vào bả vai của Lăng Kính Bằng nảy giờ vẫn luôn ấm ức buồn bực trong lòng, hai huynh đệ bọn họ một người thì phụ trách sửa lại cánh cửa bị nhóm người kia đá hư, một người thì vùi đầu vào đám nho dại vừa mới được hái về kia, một ngày bận rộn cùng ầm ĩ cuối cùng cũng trôi qua hết..