Editor: hiimeira
Không đến hai ngày, người trong thôn người đều biết chuyện Lý Giang và Tô Văn sẽ đến thư viện Tùng Sơn học, người trong thôn thấy bọn cậu đều nói một câu chúc mừng, bọn họ cũng không biết thư viện Tùng Sơn có ý nghĩa gì.
Nhưng nhà thôn trưởng lại không yên, Lưu Tư Thành vì việc này mà cố ý về nhà một chuyến.
Lưu thôn trưởng nhìn tiểu nhi tử quật cường, chỉ hận rèn sắt không thành thép. "Nếu ngươi không có tâm tính kia, nhân lúc còn sớm thì quay về đi, đừng làm trễ nải ba ca ca của ngươi!"
Sắc mặt Lưu Tư Thành trắng nhợt.
Lưu thôn trưởng hừ lạnh một tiếng. "Ngươi cũng đừng tự thương tự xót, nhà người ta có thể đưa bọn nhỏ đi thư viện Tùng Sơn đó là bản lĩnh nhà bọn họ, ngươi đầu thai vào nhà ta, nhưng bọn ta không có bản lĩnh đó. Nếu ngươi vì điều này mà oán hận thì hiện tại bọn ta hao hết tâm tư, ăn mặc cần kiệm là vì ai hả?"
Lưu Tư Thành cúi đầu, thấp giọng giải thích: "Nhi tử chỉ muốn phụ thân hỏi thăm bọn họ làm thế nào vào được thư viện Tùng Sơn, cũng không có ý gì khác."
Lưu thôn trưởng hừ lạnh một tiếng. "Không có ý gì khác? Hỏi bọn họ cách vào học, bước tiếp theo có phải thỉnh cầu bọn họ nói tốt cho ngươi không? Nếu người ta không chấp nhận, có phải ngươi định vừa đe dọa vừa dụ dỗ? Ta đã sớm nói với ngươi rồi, làm người phải thực tế, ngươi cho rằng mình 16 tuổi có thể thi đậu tú tài là rất tài giỏi, nhưng ngươi nhìn đi, Lý Thạch hiện tại chưa đầy 16 nữa, cũng là tú tài đấy, mà đệ đệ và thê đệ được hắn chỉ điểm, chưa chắc gì thua kém hắn. Ta thật sự không biết ngươi rốt cuộc tự hào cái gì?"
Lưu thôn trưởng trầm mặc một lúc, nhìn tiểu nhi tử cúi đầu im lặng, trực tiếp ra lệnh nói: "Lập tức quay về thư viện đọc sách đi, những chuyện này đừng nghĩ đến nữa, ngươi chỉ cần chăm chỉ đọc sách, chuẩn bị cho kỳ thi Hương là được."
Thê tử Lưu Tư Thành Trần thị bước vào cửa cười nói: "Chờ ăn cơm rồi đi."
Lưu Tư Thành nhìn phụ thân, chỉ thấy Lưu thôn trưởng hút thuốc.
Lưu Tư Thành lại nói: "Không cần, ta quay về đọc sách."
Lưu thôn trưởng hừ lạnh một tiếng, đại ca Lưu Tư Viễn nói: "Phụ thân, người làm gì mà không giúp Tiểu Tứ hỏi thăm một tiếng? Nói không chừng đây là cơ hội đấy."
"Nó thành như vậy đều do các ngươi nuông chiều." Lưu thôn trưởng tức giận đến mức đập tẩu thuốc. "Dưỡng thành cái tính nhãn cao thủ đê(1)."
Lưu Tư Viễn rụt cổ, không dám nói nữa.
Tới cuối tháng 6, Nguyên Hồ chọn một ngày tốt, chính thức đưa thiếp mời thỉnh mấy hộ gia đình ở Tiền Đường đến dự lễ, ông chính thức nhận Lý Thạch làm đồ đệ.
Ngày đó Lý Thạch dập đầu kính trà Nguyên Hồ, Mộc Lan là nữ nhi, không tiện ra mặt, mà Nguyên Hồ cũng không muốn nàng xuất hiện, dẫu sao, thế lực của Tô Định vẫn lớn mạnh như trước, không nên làm rầm rộ vẫn thỏa đáng hơn.
Lý Giang và Tô Văn vì muốn cổ vũ Lý Thạch nên đều đi.
Nguyên gia không nói chuyện này cho Tô Định biết (nói cho y còn có thể thành sao), hơn nữa, Nguyên gia làm việc rất nhanh, vì vậy Tô Định ở Kinh thành vẫn chưa biết tin tức.
Nhưng Tô Uyển Ngọc ở Tiền Đường lại biết.
Nàng vẫn luôn âm thầm để ý Mộc Lan, mặc kệ lý do là gì, dù sao nàng cảm thấy đối phương phải nằm trong sự khống chế của nàng thì mới có thể yên tâm, lần này cũng vậy.
Thời điểm nghe tin Nguyên gia nhận Lý Thạch làm đồ đệ, nàng có hơi sửng sốt, lại nghe nói Nguyên gia tiến cử Lý Giang và Tô Văn đến thư viện Tùng Sơn, trong lòng đã thấy rất kỳ lạ.
Nguyên gia vẫn luôn lấy lợi ích làm đầu, sao lại đột nhiên làm chuyện này? Bọn người kia có lợi ích gì để mưu cầu chứ?
Tâm tư vừa động, Tô Uyển Ngọc tự cho là hiểu rõ, xem ra, Nguyên gia vô tình biết được thân phận Tô Mộc Lan, đây là muốn thông qua Lý Thạch đem Tô gia và Nguyên gia buộc chung với nhau?
Khuôn mặt lộ ra nụ cười trào phúng, Tô Mộc Lan chẳng qua là con rơi của Tô gia, Nguyên gia dựa vào đâu mà cho rằng Tô gia sẽ thừa nhận nàng? Lý Thạch nếu đã bái Nguyên Hồ làm sư phó, về sau không thể bước vào con đường làm quan, vậy sau này xác suất nàng chạm mặt Tô Mộc Lan càng thấp.
Trong lòng vốn có chút khó chịu, giờ lại thấy có chút vui mừng.
Chờ đến khi Tô Định ở Kinh thành nhận được tin tức, mọi chuyện ở Tiền Đường đã kết thúc từ lâu, Tô Định oán hận ngồi một mình trong thư phòng suốt đêm, hôm sau không thể không xốc lại tinh thần đi ra ngoài xã giao.
Đương kim Hoàng đế ngày càng lẩm cẩm, Kinh thành ngày càng hỗn loạn, y không thể buông lơi ngày nào, chuyện Nguyên gia chỉ đành để sau hẵng nói.
Hiện tại Lý Thạch đã buông bỏ những quyển sách thánh hiền, hàng ngày không rời tay quyển y thư. Mặc dù hắn không có bản lĩnh xem qua là nhớ, nhưng chỉ cần đọc hai ba lần là hắn đã có thể ghi nhớ, lại còn thông hiểu đạo lí, hắn thích nhất là học một mà suy ra ba. Thời điểm Nguyên Hồ quan sát hắn đều nhịn không được mà than thầm trong lòng, nếu ông có thể sớm phát hiện ra Lý Thạch, chỉ dạy hắn sớm hơn chút, nói không chừng bây giờ đã có thể xem bệnh tại gia.
Năm nay Lý Thạch chưa đầy mười sáu tuổi, lúc này học y không sớm cũng không muộn, nhưng đối với Nguyên Hồ đã gần sáu mươi, gấp rút muốn truyền lại y thuật mà nói thì Lý Thạch quá lớn rồi. Vì để Lý Thạch có thể nhanh chóng xuất sư, Nguyên Hồ đã sắp xếp cho hắn lịch học dày đặc, gần như là đề cao khả năng của hắn.
Lẽ ra bây giờ Lý Thạch phải học sách y trước, tiếp đó học tên thuốc, sau đó mới học các loại thảo dược, nhưng Nguyên Hồ vì để hắn học nhanh hơn, không chỉ bắt hắn đọc sách y, còn kêu hắn đến Bách Thảo Đường của Nguyên gia, đi theo chưởng quầy học phân loại dược liệu và đặc tính dược liệu. Nếu trước nhà có bệnh nhân bị nhẹ, còn kêu Lý Thạch thử bắt mạch, sau đó ở bên cạnh nghe đại phu tọa đường giảng giải.
Chỉ mới nửa tháng, Lý Thạch gầy đi trông thấy, Mộc Lan nhìn nhíu mày không thôi.
Buổi tối, Lý Thạch nói nhỏ với Mộc Lan: "Nguyên Hồ sợ là không sống được bao lâu nữa."
Mộc Lan giật mình.
Đôi mắt Lý Thạch trầm tĩnh, đè thấp giọng nói: "Tuy bề ngoài không thấy gì, nhưng ông cụ hình như rất gấp, hơn nữa trên người ông có mùi thuốc nhàn nhạt. Ta vốn tưởng đó là do ông là đại phu, nhưng đến cạnh chưởng quầy ta mới biết không phải."
Trên người chưởng quầy cũng có mùi thuốc, nhưng lại không giống như Nguyên Hồ, hơn nữa, mũi Lý Thạch rất nhạy bén, ngửi được Nguyên Hồ còn cố ý xông hương, nhằm che giấu mùi thuốc.
Mộc Lan gật đầu, uốn nắn nói: "Ngươi nên gọi Nguyên Hồ là sư phó."
Lý Thạch thụ giáo. "Sắp tới ta chắc chắn rất bận."
Mộc Lan bất đắc dĩ, không biết Nguyên Hồ có hối hận hay không, ông cụ cho rằng Lý Thạch sẽ cảm kích ông, chí ít ở thời phong kiến này, hắn sẽ coi người sư phó này như một nửa cha, kết quả Lý Thạch từ nhỏ đã ngang ngạnh, mà tính khí này luôn bị che giấu đi, nếu không phải bọn họ sớm chiều sống chung với nhau thì nàng chưa hẳn đã phát hiện ra.
Lý Thạch cũng không cảm kích gì Nguyên gia, chỉ coi như một cuộc mua bán mà làm, nếu nàng là Nguyên thái y thì chắc chắn sẽ hối hận.
Nếu Lý Thạch quyết định đi xa trên con đường này, thì hắn sẽ toàn tâm toàn ý học tập.
Nhân phẩm Nguyên thái y chẳng ra gì, nhưng y thuật quả thực rất giỏi, có ông chỉ dạy, Lý Thạch tiến bộ rất nhanh, không đến hai tháng đã nhận biết không ít dược liệu.
Mà Lý Giang và Tô Văn cũng vào học được hai tháng, đây chính là bước ngoặt trong việc chi tiêu.
Bọn cậu mới đến thư viện hai tháng, tốn mất 60 lượng bạc, 20 lượng học phí và 10 lượng tiền ăn, còn 30 lượng là các chi tiêu khác trong thư viện.
Cũng không phải bọn nhỏ chi tiêu nhiều, mà là thư viện Tùng Sơn sau khi học xong sẽ an bài đọc sách, tuy thư viện Tùng Sơn cũng có tàng thư thất, nhưng Lý Giang và Tô Văn không đủ tư cách vào đó, cho nên bọn nhỏ chỉ có thể đi mua sách, hơn nữa chương trình học ở thư viện Tùng Sơn yêu cầu phí tài liệu, khiến hai đứa nhỏ không dám về nhà mở miệng xin tiền.
Trong hai tháng, bọn cậu đã xài hết chi tiêu cả năm của gia đình.
Nhưng Mộc Lan cũng không biểu lộ không vui, chỉ thầm rầu rĩ tìm cách kiếm bạc.
Xem ra, tài bắn cung của nàng phải tiến triển hơn nữa, chỉ khi có càng nhiều thú săn thì mới có thể đổi được càng nhiều bạc trắng.
Thiết kế y phục là nghề của nàng, nhưng Mộc Lan làm nhiều sẽ đau mắt khiến trong lòng cũng phiền chán. So với việc ở nhà làm y phục, thì Mộc Lan thích vào rừng săn thú hơn. Tuy có chút nguy hiểm, nhưng chẳng phải phấn chấn và vui hơn sao?
Mộc Lan buộc bao cát vào tay và chân, đeo cung tên đi tìm sư phó. Bốn năm trước, Triệu thợ săn yêu cầu nàng buộc vào để tăng cường sức lực, trọng lượng bao cát cũng tăng lên từng chút một.
Triệu thợ săn nói cách này dùng để tập luyện tốc độ và sức lực, ông còn nói Mộc Lan mặc dù có tài phân biệt dấu vết động vật, nhưng ở trong rừng, tốc độ và sức lực mới là căn bản của sinh tồn.
Mộc Lan rất tín phục ông.
Mộc Lan chạy đi tìm Triệu thợ săn, lúc đi ngang qua Tôn gia thì nghe thấy bên trong vang lên tiếng "Ầm, ầm", Mộc Lan dừng bước chân, cau chặt mày, Tôn Đại Bảo lại đánh người.
Dọn đến thôn Minh Phượng được hai năm, Mộc Lan mới biết được, Tôn Đại Bảo lúc nào cũng tỏ vẻ ôn hòa thực chất lại là tên bạo hành gia đình. Có một lần Mộc Lan thậm chí nhìn thấy gã đè thê tử của mình là Tôn Phương thị rồi cầm ghế không ngừng phang mạnh vào lưng bà, mặt mày dữ tợn khiến Mộc Lan nhìn mà run sợ.
Mộc Lan lập tức nổi giận, đứng bên ngoài hô: "Phương đại thẩm, thẩm có ở nhà không?"
Động tĩnh trong phòng ngừng lại, sau đó Mộc Lan nghe được vài tiếng quát khẽ, thật lâu sau, cửa mới mở ra, Tôn Phương thị chỉnh tóc, gượng cười nói: "Mộc Lan đến à, có chuyện gì sao?"
Mộc Lan thấy bà gắng gượng đi lại, liền giả vờ không thấy nói: "Là thế này, hôm qua ta vào rừng có thấy rau dại nhưng không biết tên, không biết ăn được không, ta nghe Hà tam thẩm nói thẩm biết nhiều loại rau dại nhất, có thể đi coi giúp ta một chút không?"
Tôn Phương thị đang do dự thì đột nhiên Tôn Đại Bảo mở cửa, ánh mắt trống rỗng nhìn bà một cái, lúc này mới quay sang cười nói với Mộc Lan: "Bả rảnh đấy, dẫn bả đi đi."
Mộc Lan tức khắc nở nụ cười. "Đa tạ Tôn đại thúc, nếu lát nữa ta săn được nhiều con thú nhất định sẽ đưa cho thúc một con."
Tôn Đại Bảo không tỏ rõ ý kiến gật đầu.
Mộc Lan lập tức tiến lên kéo Tôn Phương thị đi, nàng biết lúc này bà không thể đi nhanh, nên đi chậm lại.
Triệu thợ săn đứng chờ ở bìa rừng từ lâu, thấy Mộc Lan đến trễ, hơi nhíu mày. Vừa muốn quay đầu trở về tìm nàng, thì thấy Mộc Lan đỡ Tôn Phương thị chậm chạp bước tới.
Tôn Phương thị nhìn thấy Triệu thợ săn thì vội vàng cúi đầu, thấp giọng hỏi Mộc Lan: "Là rau dại nào đâu?"
Mộc Lan thở dài một tiếng, hỏi Triệu thợ săn. "Sư phó, ta không cẩn thận bị thương, người có mang theo thuốc trị thương không?"
Đôi mắt Triệu thợ săn lướt qua Tôn Phương thị, từ trong ngực lấy ra hai bình thuốc đưa cho nàng, xoay người rời đi. "Ta qua kia chờ ngươi."
Mộc Lan không ngờ Triệu thợ săn mang theo thuốc thật, tức khắc cao hứng kéo Tôn Phương thị đến chỗ cây cối rậm rạp, thấp giọng nói: "Phương đại thẩm, ta giúp thẩm thoa thuốc."
Tôn Phương thị lập tức rơi lệ, gật gật đầu, chậm rãi cởi y phục.
Cho dù đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy vết thương trên người Tôn Phương thị, nhưng khi nhìn lại, Mộc Lan vẫn như trước nhịn không được mà run tay, trên người bà không có miếng thịt nào lành lặn. Xanh tím đen đan xen lẫn nhau, có dấu roi quất, còn có dấu chân và nắm đấm.
Mộc Lan lạnh mặt, vò thuốc rồi thoa lên người bà.
Tôn Phương thị rùng mình một cái, lại cắn chặt răng để không phát ra tiếng động nào. Lúc bà bị đánh cũng làm như này, cắn thật chặt không phát ra tiếng, bởi bà càng gào khóc, Tôn Đại Bảo càng hưng phấn, càng ra sức. Trước kia bà không biết, chỉ biết hô hoán nghĩ rất nhanh sẽ có người tới cứu bà, sau đó lại phát hiện cuối cùng không có ai tới cứu bà, Tôn Đại Bảo vì vậy càng thêm hưng phấn, mà mẹ chồng phạt bà vì tội kêu loạn gọi bậy, không chỉ không mời đại phu, còn không cho bà ăn cơm.
Cuối cùng bà rút được kinh nghiệm, lúc Tôn Đại Bảo đánh bà chỉ cần bà không phát ra tiếng, thì gã lập tức không còn hứng thú đánh người, mà mẹ chồng tuy không giúp bà mời đại phu, nhưng sẽ không bỏ đói bà.
━━━━━
(1) Nhãn cao thủ đê (眼高手低): Xuất phát điểm thì quá cao, mà thủ pháp thì lại quá thấp. Câu thành ngữ này nhằm chỉ tiêu chuẩn của bản thân cao (thậm chí phi lý, mà năng lực thực tế lại thấp, không làm được). Có thể hiểu gần như câu "nói như rồng leo, làm như mèo mửa" của Việt Nam.