Editor: hiimeira
"Ngươi nói bậy, Tô đại ca cưỡi ngựa giỏi như vậy..."
Tô Đạo cười khẩy nói: "Đúng vậy đó, giỏi đến độ ngã từ trên ngựa xuống... Họ Trịnh kia, lần trước ta thua ngươi là do tất cả mọi người thiên vị ngươi, ngươi đừng có mà đắc ý."
"Ta thấy ngươi mới đừng có mà đắc ý, chẳng qua là đồ do tiểu phụ(1) sinh!"
Tô Đạo nghe được lời này, giận đến xanh mặt, hắn hận nhất người khác nói hắn được tiểu phụ sinh, tức thì quên hết những điều mẫu thân căn dặn, đem những lời mình nghe được nói ra cự cãi, dù sao Tô Định cũng sắp chết rồi, hắn còn sợ gì chứ?
"Ngươi mới là được tiểu phụ sinh đó, nương ta mới là nguyên phối của phụ thân, là Chu thị chen chân vào, Tô Định và đệ đệ, muội muội y mới do tiểu phụ sinh! Nương ta nói, Tô Định bị như vậy chính là báo ứng!"
Mộc Lan bước ra từ sau lưng Lý Thạch, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm hắn. "Ngươi vừa nói cái gì?"
Tô Đạo thấy Tô Mộc Lan, lập tức khiếp sợ, sau đó đôi mắt sáng lên giống như phát hiện điều gì đó, chỉ vào Mộc Lan nói: "Ngươi thật to gan, dám tự mình xuất phủ, lén gặp..."
Không đợi Tô Đạo dứt lời, Mộc Lan đã giơ chân đá vào ngực hắn, khiến hắn bay xa năm sáu mét.
Tô Đạo bị đá bay còn lộn hai vòng, Trịnh Trí Đức há hốc nhìn, Lý Thạch đứng một bên cũng không can ngăn.
Phương Nguyên trợn to hai mắt nhìn, lúc Mộc Lan tiến lên hai bước mới lấy lại tinh thần, nhảy dựng lên chỉ vào Mộc Lan nói: "Ngươi, ngươi thật to gan, dám đả thương người Tô gia!"
Mộc Lan hừ lạnh một tiếng. "Ta không hề biết người Tô gia lại lợi hại như vậy, thế mà có thể lấn át cả vương pháp và hoàng thất. Nếu các ngươi chính là vương pháp, là lời vàng ý ngọc, thế có muốn đương kim hoàng đế nhường ngôi cho Tô gia các ngươi luôn không?"
Mọi người bị lời nói của Mộc Lan dọa đến chết khiếp, quay lại nhìn Phương Nguyên bằng con mắt khác.
"Ngươi, ngươi, ngươi ăn nói bậy bạ, ta nói lúc nào..."
"Ngươi là người của Tô gia, không phải ngươi nói Tô gia chính là vương pháp, lời Tô gia chính là lời vàng ý ngọc hay ư? Sao vậy, đổi ý rồi?"
Phương Nguyên luống cuống ngoái đầu nhìn Tô Đạo.
Tô Đạo chỉ cảm thấy yết hầu ngòn ngọt, sau đó phun một ngụm máu, nhìn vết máu dưới đất, Tô Đạo kinh hãi. Hắn được Phương di nương nuôi từ bé, chăm không khác gì một cô nương, chớ nói là hộc máu đến máu hắn còn chưa thấy qua đâu.
Tô Đạo run lẩy bẩy ngẩng đầu nhìn Mộc Lan, lúc này mới phát hiện, người này không phải là đại tỷ nói chuyện nhu mì nhưng lời nói sắc bén, nhưng tại sao người này lại giống đại tỷ như đúc?
Mộc Lan nhìn chăm chăm vào hắn, ngồi xổm trước mặt Tô Đạo, nắm chặt y phục hắn, hỏi: "Ngươi vừa mới nói Tô Định ngã ngựa?"
Tô Đạo sợ đến độ liên tục gật đầu.
"Bây giờ vẫn chưa tỉnh?"
Tô Đạo gật đầu.
"Chuyện khi nào?"
"Tháng tám, hai mươi hai tháng tám."
"Ai ở lại Kinh thành chăm sóc y?"
Tô Đạo nuốt nước miếng. "Người hầu."
Mộc Lan híp mắt lại. "Nghe nói Tô Duyên Niên ở Kinh thành, ừm, còn có tiểu thiếp rất được ông ta sủng ái."
Tô Đạo đỏ bừng mặt, căm phẫn trừng mắt nhìn Mộc Lan, thấy tay Mộc Lan càng ngày càng siết chặt không thể không nói: "Hai ngày này phụ thân có việc phải rời Kinh thành, ta chỉ theo phụ thân trở về thôi." Hắn vừa trở về là lập tức gây sự với Trịnh Trí Đức, nhưng nào ngờ vừa ra ngoài đã gặp trúng Tô Mộc Lan.
Tô Đạo thấy Mộc Lan sắc mặt khó coi, sợ nàng không cẩn thận bóp chết hắn, vội nói: "Có điều hai ngày nay đích mẫu đang chuẩn bị lên đường đến Kinh thành chăm sóc y."
Mộc Lan hừ lạnh một tiếng, buông hắn ra, cúi đầu nhìn hắn nói: "Sau này tốt nhất phải khôn hơn chút, nếu không cho dù Tô Duyên Niên có thương ngươi đi nữa, cũng chưa chắc bảo vệ được ngươi."
Tô Đạo thấy ánh mắt Mộc Lan hận ý mù mịt, Mộc Lan lại cười nói: "Ngươi còn không biết ta là ai ư? Ta họ Tô, Tô Mộc Lan! Quay về mà mách với Tô Duyên Niên. Có điều ta phải nói với ngươi cái này, đừng nói ta bây giờ chỉ đá ngươi một cái, cho dù là giết ngươi, Tô Duyên Niên cũng không dám động vào ta, ngươi tin không?"
Tô Đạo trợn to hai mắt nhìn.
Phải cảm tạ quy củ Tô gia. Tô gia không được nuôi trẻ song sinh đồng thời cũng không thể giết chúng, thậm chí không được cố ý hay ám chỉ kẻ khác làm hại bọn chúng, bởi làm vậy là trái thiên hòa, nếu vi phạm trời cao sẽ giáng tội.
Mộc Lan cười mỉa, đá đá thịt rừng dưới chân, nói với Trịnh Trí Đức: "Tiểu tử, không phải ngươi rất có tiền ư? Năm mươi lượng bán hết cho ngươi, muốn lấy không?"
Người bu xung quanh nhìn Mộc Lan như kẻ bị bệnh thần kinh, mấy cái thịt rừng mà muốn những năm mươi lượng, nằm mơ giữa ban ngày đấy à?
Nào ngờ hai mắt Trịnh Trí Đức sáng lấp lánh gật đầu, lập tức giật lấy hầu bao của gã sai vặt, không thèm nhìn mà đưa cho Mộc Lan. "Cho ngươi hết!"
Tô Mộc Lan không có tâm tình cùng cậu dong dài, nhét luôn vào lòng ngực, đến gùi cũng không lấy, cùng Lý Thạch rời đi.
Lý Thạch đem toàn bộ thịt rừng trên người thả xuống, đuổi theo Mộc Lan.
Đám người ở lại nhìn Trịnh Trí Đức như kẻ ngốc.
Trịnh Trí Đức nhìn Tô Đạo nằm dưới đất, hừ lạnh một tiếng, bắt chước hắn ngửa đầu đi mất.
Gã sai vặt ở phía sau tranh thủ nhặt thịt rừng, đeo gùi đuổi theo.
Phương Nguyên cũng vội vã đỡ Tô Đạo quay về.
Tô Đạo vừa về là lập tức đi tìm mẹ ruột của mình Phương di nương cáo trạng.
Phương di nương là thanh mai trúc mã với Tô Duyên Niên, cũng là biểu muội của ông, biểu muội thân thiết!
Phương gia cũng coi là có quyền có thế, nhưng Tô gia và Phương gia đã là thông gia với nhau, cho rằng Tô Duyên Niên không cần liên hôn, bởi vì quan hệ cũng không thể tiến triển hơn nữa. Mà khi đó, Tô gia rất cần Chu gia trợ giúp, vậy nên chuẩn bị tam môi lục sính, kiệu tám người khiêng, rước Chu thị vào cửa.
Nhưng biểu ca và biểu muội tình sâu ý nặng, vì chuyện này mà biểu muội ngã bệnh nặng suýt chút nữa không qua khỏi, lão phu nhân đau lòng cháu gái, làm chủ giữ cháu gái lại Tô phủ dưỡng bệnh, một lần dưỡng bệnh mất sáu năm, kéo dài từ năm mười sáu tuổi đến năm hai mươi hai tuổi. Sau sáu năm đó, Chu thị không cẩn thận sinh hạ song thai, cùng lúc đó Chu gia hành sự bất tài bị đương kim hoàng đế khiển trách, trong lúc Chu thị đang ở cữ thì Tô Duyên Niên đã nạp biểu muội làm quý thiếp, biểu muội trở thành di nương, nửa năm sau sinh non, hạ sinh tam thiếu gia Tô Đạo.
Tô Duyên Niên cảm thấy rất có lỗi với biểu muội tình sâu ý nặng và tam nhi tử, nên hết sức sủng ái hai người họ, cũng vì lẽ đó mà nuôi Tô Đạo thành đứa não tàn.
Tô Định và Tô Khả chưa từng để Tô Đạo vào mắt, mặc dù Tô Duyên Niên hết mực nuông chiều hắn. Nhưng Tô Duyên Niên vẫn chưa phải là gia chủ Tô gia, đừng nói Tô Đạo chỉ là con tiểu thiếp, cho dù hắn là đích tử đi chăng nữa, thì loại não tàn như hắn sao người trong tộc có thể giao gia tộc cho hắn được.
Đối thủ của bọn họ trước giờ vẫn là mấy huynh đệ nhà nhị thúc, đó mới là đối thủ thật sự.
Dĩ nhiên, bọn họ vẫn phải cảnh giác với Phương di nương và Tô Đạo, bởi vì có đôi lúc não tàn làm việc sẽ không màng đến lợi ích, thí dụ như lần này, Tô Khả tra tới tra lui cũng chỉ tra ra được Phương gia.
Hắn thầm mắng một tiếng ngu đần, nếu đúng là Phương gia làm thì bọn họ chính là kẻ ngu xuẩn chuyên đi ức hiếp người khác. Nếu không phải là Phương gia làm, vậy ai có thể lợi dụng người Phương gia làm những chuyện này, còn không bị hắn tra ra. Bởi vậy mới thấy Phương gia ngu xuẩn đến độ nào, vậy mà để người ta bố trí mật thám sâu đến vậy.
Mặc kệ có phải là Phương gia làm hay không, thì cũng chứng minh được một chuyện, đó là người Phương gia thật sự rất ngu, chẳng qua mức độ ngu xuẩn chênh lệch nhau mà thôi.
Tô Khả nghe nói Tô Đạo bị người ta đánh đến hộc máu, thì có chút sửng sốt, ở Tiền Đường, làm gì có ai không chừa mặt mũi cho Tô gia chứ?
Chẳng lẽ là Tiểu Tứ kêu người đánh? Không thể nào, thằng nhóc kia mới có năm tuổi mà.
Có điều thằng nhóc bị mẫu thân nuôi dạy thành đứa tính tình ngang ngược trái lại có khả năng làm chuyện này, vội đi qua đó hỏi.
Tô Nhạc nghe xong liền khinh thường. "Ai thèm đánh đồ đần kia chứ!"
Xong, hắn chả cần hỏi nữa, chắc chắn không phải thằng nhóc này làm.
Tô Khả phái đại một người đi nghe ngóng, hắn còn phải chuẩn bị hành lý để ngày mai lên Kinh thành.
Vào lúc này mà Tô Duyên Niên bỏ lại Tô Định quay về, đã khiến quan hệ của Chu thị và ông hoàn toàn sứt mẻ. Hiện giờ, Chu thị muốn dẫn theo Tô Khả, Tô Uyển Ngọc cùng Tô Nhạc vào Kinh thành chiếu cố Tô Định.
Lão phu nhân thương yêu Tô Nhạc nhất, muốn giữ Tô Nhạc lại, chỉ là lần này thái độ Chu thị kiên quyết, đến cả lão thái gia đích thân ra mặt nói chuyện cũng vô dụng, Chu thị đã quyết tâm, nhất định muốn mang theo cả nhà lớn nhỏ lên kinh gặp Tô Định lần cuối.
Sắc mặt Tô lão thái gia xanh mét, hết cách với Chu thị. Đứa cháu thừa tự bồi dưỡng mười mấy năm trời đột nhiên bị như vậy, cụ cũng chịu đả kích rất lớn.
Phía bên kia, Phương di nương thấy Tô Đạo sắc mặt tái nhợt, trên y phục còn dính vết máu, được Phương Nguyên dìu đỡ, lập tức khiếp sợ, vội tiến lên hỏi: "Làm sao vậy?"
Tô Đạo sờ ngực đang đau nhức, viền mắt ửng đỏ. "Nương, con đau quá!"
Phương di nương vội cởi y phục, vẫn còn dấu chân ẩn hiện trên ngực, đã hơi chuyển xanh, Phương di nương tức khắc la thất thanh. "Ngây ra đấy làm gì? Còn không mau đi mời đại phu? Không, đi mời Nguyên thái y lại đây, con ơi, con không được bị thương đến bên trong đâu nha, nếu không sau này nương biết phải làm sao đây?"
Tô Đạo kéo tay Phương di nương nói: "Nương, thực ra con cũng không đau lắm."
Phương di nương làm gì mà tin?
Mời Nguyên thái y phải mất chút thời gian, nên để đại phu trong phủ xem trước, biết hắn không thương tổn đến nội tạng, còn vụ hộc máu, đơn giản chỉ là Tô Đạo khí huyết dâng trào, đúng lúc bị Tô Mộc Lan đá một cái, đá bay ngụm máu ra ngoài, trông rất dọa người nhưng chỉ đau ngực chút thôi, thực ra thì không ảnh hưởng đến nội tạng.
Nhưng như vậy cũng đủ khiến Phương di nương nổi nóng. "Con nói đi, là ai làm? Nương kêu phụ thân con trừng trị nó."
Đại phu tới bắt mạch thu dọn đồ đạc rời đi, giả vờ không nghe thấy Phương di nương nói nhưng trong lòng lại khinh thường không thôi, chẳng qua chỉ là một di nương mà nghĩ mình là phu nhân thật sao?
Vừa nghe nói người nọ lớn lên giống Tô Uyển Ngọc như đúc, lại nghe những lời người nọ nói sao bà còn không rõ? Biết nàng chính là đứa nhỏ bị đưa đi năm đó.
Mà sao nó cũng đến phủ thành rồi?
"Nương, người mau kêu phụ thân giúp con giáo huấn nó đi!"
Phương di nương lấy lại tinh thần, vội an ủi hắn: "Phụ thân con không thể giáo huấn nó, sau này con có gặp thì tránh xa nó một chút, trên người nó mang vận đen, coi chừng nó truyền cho con."
"Nó là ai, tại sao phụ thân không thể giáo huấn nó?"
Phương di nương cười khẩy nhìn về phía chính viện bên kia, nói: "Nó cũng được coi là tỷ tỷ con, đại tỷ con với nó là tỷ muội sinh đôi."
Tô Đạo trợn to hai mắt. "Sao con chưa từng gặp qua nàng? Hơn nữa, sao nàng lại ở bên ngoài hả? Con thấy nàng còn phải săn thú kiếm sống... sao lại?"
"Con không hiểu đâu, theo quỷ củ Tô gia chúng ta, sinh song thai là mang họa, nhất định phải đưa một đứa đi mới có thể giữ gia tộc bình an, người hôm nay con thấy chính là đứa bị đưa đi đó. Người khác sống chung với nó không sao, nhưng người Tô gia không được gần gũi với nó, nếu không sẽ rước lấy xui xẻo."
Tô Đạo rất không tin. "Chuyện này là giả ư?"
"Là thật, nghe nói làm vậy thì vận đen của Tô gia sẽ được đứa bé bị vứt bỏ mang theo, vậy nên không thể rước nàng về, trừ phi đứa còn lại trong nhà này chết đi."
"Tại sao người kia chết đi là được rước về?"
"Đồ ngốc, tụi nó là sinh đôi, tâm linh tương thông, đứa chết sẽ thay thế đứa sống mang vận đen đi, cho nên đứa ở bên ngoài mới có thể trở về. Tuy nhiên để phòng ngừa vạn nhất, thường thì sẽ không rước về."
Tô Đạo trợn trừng hai mắt, hắn không ngờ sẽ được nghe vài chuyện cũ.
━━━━━
(1) Tiểu phụ: Vợ bé