Trần A Phúc hừ lạnh nói: "Trời làm bậy vẫn còn có thể làm trái, tự làm bậy không thể sống.
Ông trời muốn thu cũng là thu người tận sức làm hết chuyện xấu, làm sao sẽ thu người lương thiện như ta đây." Lại đậy nắp cái hộp trên bàn, ôm dậy nhét vào trong lòng nha đầu kia: "Cầm lấy bạc của bà đi thôi, nhà ta không lạ gì.
Còn có, về sau đừng đến nhà ta nhận thân, ta là thân khuê nữ của Trần Danh, cha khác đều không nhận."
Lão phu nhân muốn đứng có chút đứng không nổi, bà tử phía sau bà ta vội vàng đỡ bà ta dậy.
Thân thể lão phu nhân run rẩy đến lợi hại, đặc biệt là thời điểm bước tới ngưỡng cửa, còn phí toàn bộ sức mạnh mới vượt qua.
Lão phu nhân cũng đã đi tới trong sân rồi, lại quay đầu lại mắng to Trần A Phúc: "Đại bất hiếu, đại bất hiếu, ông trời có mắt, ổng sẽ thu mày."
Bộ dáng hung dữ, tựa như muốn ăn Trần A Phúc.
Trần A Phúc không phải là người của thời đại này, căn bản không cảm giác mình đại bất hiếu.
Còn nghĩ tới, nếu như ông trời vẫn luôn mở to mắt, cũng sẽ không để cho lão yêu bà này hưởng phúc lâu như thế.
Nàng tựa vào cột cửa chậm chạp nói: "Lão phu nhân, nhìn bà hung dữ bộ dáng muốn một ngụm ăn ta, nơi nào giống thân tổ mẫu đối đãi cháu gái ruột.
Cho nên a, lời nói bà mới vừa nói ta sẽ không để vào trong lòng, cũng sẽ không tin tưởng.
Bà nha, cũng không thể nhìn ta lớn lên xinh đẹp, liền muốn để ta làm tôn nữ cho bà, còn làm song sinh nữ cùng Trần đại cô nương xấu như thế.
Đừng nói ta không tin, người khác cũng sẽ không tin đâu.
Ta muốn hiếu thuận cũng là hiếu thuận thân tổ mẫu ta ở Hưởng La thôn, mà không phải là bà, bà cũng chớ nói những lời nói Đại bất hiếu kia nữa.
Về sau, bà ngàn vạn lần đừng có ngồi xe ngựa đến nhà ta tự làm mất mặt nữa, ta đánh quá ác sợ bà không chịu nổi, không đánh ác một chút thì trong lòng của ta lại khó chịu...!Vốn là, ta ở quê hương qua ngày cơ cực, bà ở phủ thành qua ngày phú quý, chúng ta không liên quan gì nhau, nhưng bà cần gì phải đến hại người." Lại giận tái mặt nói: "Nếu như bà còn dám ra yêu thiêu thân hại người, có mấy lời giữ không được sẽ trực tiếp truyền tới trong lỗ tai Ngự sử."
Lão phu nhân cũng không dám, hoặc là nói cũng không còn khí lực nói nữa, run rẩy được người đỡ ra sân nhỏ.
Đây là một ngày xui xẻo nhất trong cả đời bà ta, cũng là một lần bại khó coi nhất.
Bà, khinh địch rồi.
Không nghĩ tới, một nữ oa nông thôn mười lăm tuổi, nghe nói trước còn là ngốc tử, thế nhưng sẽ lợi hại như vậy!
Còn có, ai sẽ đi trước mặt nhi tử của bà nói bậy đây? Ai lại sẽ đi trước mặt Giang thân gia nói bậy đây? Bà phải vội vàng về phủ thành...
Trần Vũ Huy càng gian nan, một đường khóc, liên tục dùng khăn bụm mặt.
Đường di nương đi ở cuối cùng đích xác chịu không nổi Trần A Phúc chê bai đối với nữ nhi của mình, trước khi phải ra cửa, quay đầu lại nói: "Trần A Phúc, lão phu nhân là có lòng tốt, chúng ta là hảo ý, muốn đón ngươi đi vào thành hưởng phúc.
Ngươi không
.