Hồng Phong và Thu Nguyệt cùng nhau hầu hạ Trần A Phúc thay bộ đồ mới.
Đây là bộ bối tử gấm vóc dệt nổi màu đỏ thẫm, váy dài đỏ nhạt, Trần A Phúc lại đeo lên ngọc trâm ngày hôm qua Giang thị đưa.
Vừa ăn mặc như thế, Trần A Phúc lại càng xinh đẹp động lòng người.
Nàng thầm nghĩ, Giang thị cho nàng mặc bộ xiêm y màu đỏ thẫm này, hẳn là nói rõ một loại thái độ đi? Quả nhiên là một phụ nhân thông minh, không trách được tướng mạo thông thường, so với Trần Thế Anh lại lớn hơn hai tuổi, còn có thể được Trần Thế Anh coi trọng như thế.
Chỉ không biết, nàng ta là chuyện mặt mũi, hay là thật có độ lượng kia.
Hồng Phong cười nói: "Cô nương vốn là lớn lên rất dễ nhìn, mặc vào xiêm y này càng đẹp mắt." Nói xong, lại lấy ra một cái hộp trang điểm trong bàn trang điểm, chuẩn bị trang điểm cho Trần A Phúc.
Trần A Phúc cười nói: "Xức chút hương son là được, ta trước đến giờ không trang điểm."
Ăn mặc thỏa đáng, Trần A Phúc liền đi thượng phòng.
Tiến vào phòng phía đông, Trần Thế Anh và Giang thị đã ngồi ở trên giường, bàn con trên giường bày đầy bữa sáng.
Còn có một nam hài hơn mười tuổi cũng ngồi ở chỗ này.
Đứa con trai lớn lên đều đẹp hơn Trần Vũ Huy cùng Trần Vũ Tình, có bốn năm phần giống với Trần Thế Anh.
Hắn chính là Trần Vũ Lam con trai độc nhất Trần Thế Anh, cũng là con trai trưởng.
Hắn cùng Trần A Phúc cũng coi như thật giống nhau, cùng so với tỷ Trần Vũ Tình ruột thịt của hắn, hai bọn họ càng giống như tỷ đệ đồng bào.
Cùng so với A Lộc, bọn họ cũng càng giống tỷ đệ hơn.
Trần A Phúc khom gối hành lễ cho Trần Thế Anh cùng Giang thị, nói: "Phụ thân, mẫu thân, sớm."
Trần A Phúc xuất hiện quả thật khiến cho Trần Thế Anh hai mắt tỏa sáng, hắn liếc qua Giang thị, lại hài lòng gật đầu.
Cũng không biết hắn là hài lòng Trần A Phúc ăn mặc, hay là hài lòng Giang thị làm.
Trần Vũ Lam thấy, vội vàng xuống đất, làm cái vái chào với Trần A Phúc, nói: "Đệ đệ Vũ Lam gặp qua tỷ tỷ."
Trần A Phúc cũng trả lễ, cười nói: "Đệ đệ." Lại nói: "Tỷ tỷ tới gấp, về sau bổ sung lễ ra mắt cho đệ đệ."
Trần Vũ Lam cười nói: "Được, đệ đệ chờ."
Hắn nói làm Trần Thế Anh cùng Giang thị đều cười trêu chọc.
Trần Thế Anh cười nói: "Tỷ đệ các con về sau phải hỗ kính yêu thương lẫn nhau."
Giang thị vẫy tay để Trần A Phúc ngồi trên giường, cười nói: "Hài tử thật động lòng người." Rồi cười nói với Trần Thế Anh: "Mấy khuê nữ của chúng ta, Phúc nhi ép được đỏ thẫm nhất."
Trần Thế Anh gật đầu nói phải.
Mấy người ăn cơm không nói chuyện, Trần Thế Anh phải đi nha môn, Trần Vũ Lam phải đi học.
Trước khi phụ tử ra cửa, Trần Thế Anh vẫn chưa yên tâm dặn dò Giang thị: "Phúc nhi làm phiền phu nhân chăm sóc."
Giang thị cười nói: "Lão gia yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho Phúc nhi."
Tiễn phụ tử Trần Thế Anh đi, trên giường gạch đã thay một cái bàn nhỏ nước sơn xanh nhạt mạ vàng.
Giang thị kéo Trần A Phúc ngồi lên giường gạch, nhỏ giọng nói đến chuyện trong phủ: "Lát nữa ba vị cô nương cùng hai vị di nương sẽ tới nơi này vấn an, con và ba muội muội phải cư xử khéo léo, còn như di nương cái gì, cao hứng thì cho mặt tươi cười, mất hứng không cần để ý.
Lão phu nhân
.