Trần A Phúc cùng mấy người hài tử đều ăn xong, Sở Lệnh Tuyên và lão hầu gia còn đang uống rượu.
Mấy người xuống bàn, bọn nhỏ chơi đùa ở trong sân cùng động vật gia, Trần A Phúc ngồi ở dưới mái hiên nhìn bọn họ.
Nghe thanh âm Lộc Viên bên cạnh còn náo nhiệt hơn bên này, một nhà đại phòng trừ hai vợ chồng Trần A Quý ra, giống như lại đều đến Lộc Viên ăn cơm.
Hiện thời, Trần lão thái gần như ngày ngày đều đến Lộc Viên ăn cơm tối, mấy người Trần Nghiệp và Hồ thị cũng có gần một nửa thời gian ăn ở bên đó.
Bọn họ lại thích ăn cơm tối ở dưới tàng cây trong sân, mát mẻ lại thông thoáng, cho nên thanh âm ăn cơm nói đùa cũng sẽ truyền tới bên này.
Nghe động tĩnh, Trần Nghiệp thấy Trần Danh mở tiệm lương thực ở thị trấn, bọn họ cũng có ý tưởng, muốn tự mình mở một gian cửa hàng.
Trần Nghiệp cảm thấy, hiện thời nhị phòng và tam phòng đã rất có tiền rồi, nếu như nhà mình lại không thêm chút sức, chênh lệch giữa mấy phòng sẽ càng lớn...
Trần A Phúc rất may mắn mình có thể phân ra sống một mình, liên tục trộn lẫn cùng một chỗ thật rất đau đầu.
Chờ hai người kia sau khi ăn cơm xong, lão gia tử trước hết về Đường Viên, Sở Lệnh Tuyên đi theo Sở Hàm Yên cùng Sở Lệnh Trí còn chưa chơi đủ tiếp tục chơi đùa ở Phúc Viên.
Thấy mấy hài tử lại chạy tới hậu viện, Trần A Phúc và Sở Lệnh Tuyên cũng đi theo.
Bọn nhỏ trực tiếp chạy tới khu vui chơi thiếu nhi, Sở Lệnh Tuyên bước chân không ngừng, tiếp tục đi về phía trước, Trần A Phúc chỉ giống như ở đằng sau hắn đi lên phía trước.
Đi đến bên tường, nhìn thấy trên dây leo luống dưa chuột nở đầy hoa vàng, còn mọc ra rất nhiều quả cỡ ngón tay, mọc vô cùng tốt.
Sở Lệnh Tuyên dừng lại cười nói: "Nàng không chỉ dưỡng người được thủy linh, mà hoa, rau dưa, trái cây đều dưỡng được thủy linh."
Trần A Phúc nghe cười rộ lên, nhìn hắn một cái, cười giỡn nói: "Chàng thật đúng là khen người.
Chỉ không biết trong đám người thủy linh, có bao gồm cả chàng cùng lão hầu gia không."
Sở Lệnh Tuyên cười nói: "Đương nhiên kể cả.
Sắc mặt ông nội của ta càng thêm đỏ thắm, ta cũng trắng nõn một ít."
Người này còn thật không khiêm tốn.
Trần A Phúc cười nói: "Thì ra là đại gia cũng không đen ha."
Thấy nàng cười đến mặt mày cong cong, trên mặt Sở Lệnh Tuyên có chút đỏ ửng.
Nghiêm túc nói: "Ta nói là lời nói thật, dồng đội của ta đều nói ta càng ngày càng trắng nõn.
Ta trước không tin, về sau đặc biệt soi kính thủy tinh, thật trắng nõn nhiều."
Ba chữ "kính thủy tinh" cắn được đặc biệt nặng.
Trần A Phúc cười ra tiếng khanh khách, người này bình thường tương đối nghiêm túc, có lúc nói chuyện cũng rất khôi hài.
Nàng đương nhiên không muốn để cho người khác suy đoán mình có chỗ bất đồng, cười giải thích: "Cũng không phải là ta biết dưỡng người, chỉ là lúc nấu cơm dụng chút tâm tư mà thôi.
Còn có, tâm tình tốt, thì đối với làn da cũng có chỗ ích lợi."
Sở Lệnh Tuyên đưa ra hai cánh tay kéo hai tay Trần A Phúc qua, nắm trong lòng bàn tay nói: "Ừhm, xác
.