Nhân sâm râu dài đều bị đứt, chỉ còn lại một thân cây.
Thân cây vừa thô vừa dài, hiện lên màu vàng đất, đường vân vừa thâm sâu lại chặt chẽ, còn có đoạn râu ngắn rậm rạp chằng chịt.
Ngay cả Trần A Phúc không hiểu nhân sâm này cũng có thể nhìn ra, đây là củ lão sâm, còn không biết có bao nhiêu năm.
Sở lão hầu gia nhìn nhân sâm kia, cũng giật mình không thôi.
Nói: "A Phúc, con lại được một bảo bối.
Ta nhìn thấy qua ngàn năm nhân sâm, cũng không có thô như thế, đường vân cũng không có nhiều như thế.
Nhân sâm này không nói vạn năm, mấy ngàn năm khẳng định là có.
Đừng xem râu nó bị nhổ đứt, bộ dáng không đẹp mắt, nhưng dược hiệu ở đây.
Tìm người ngâm chế tốt, chính là có thể cứu mệnh."
Lão đầu nhi vui mừng vui vẻ trong lòng, cháu dâu lại được một bảo bối, cháu dâu này quả nhiên là đứa có phúc.
Trần A Phúc cười ha ha nói với con chó hoang kia: "Ai da, ngươi thật khách khí, đến nhà thì đến nhà, còn mang lễ vật quý trọng như thế làm gì.
Còn chưa ăn cơm đi? Ta kêu người làm ăn ngon cho các ngươi."
Kim Yến Tử ở một bên cải chính: "Ma ma, nhi tức phụ của người mang không phải là lễ vật, là đồ cưới."
Trần A Phúc bị chọc cho cười to, vội vàng đổi giọng nói: "Ai da, là ta nói sai rồi, ngươi mang không phải là lễ vật, là đồ cưới.
Nếu như tính thành tiền bạc, mua đồ vật chính là mười dặm hồng trang, đủ cho ngươi cùng cẩu đời sau của ngươi ăn mặc vô tận rồi."
Nói đến người trong sân cười vui vẻ, bọn họ đã không sợ hãi nữa, đều chạy qua đến vây quanh xem náo nhiệt.
Trần A Phúc lại cười nói: "Nếu ngươi đã vào cửa nhà ta, cần phải có một cái tên.
Liền kêu Ào Ào (táp) đi, táp hiên ngang tư thế oai hùng, oai hùng lại không mất mềm mại đáng yêu."
Ào Ào có một ít nghe không hiểu, Truy Phong nghe hiểu, cao hứng gào thét vài tiếng, lè lưỡi liếm liếm nó.
Nó cũng liền cao hứng trở lại, kêu hai tiếng với Trần A Phúc, bày tỏ chính mình nguyện ý.
Trần A Phúc cầm lấy nhân sâm đứng dậy, phân phó người đi đun nước tắm rửa cho động vật gia, nấu cơm.
Lại để cho Đại Bảo đi theo Sở Hàm Yên và Sở Lệnh Trí cùng đi Đường Viên chơi, buổi tối sẽ ở chỗ đó nghỉ ngơi.
Sợ Đại Bảo không có thói quen, còn để A Lộc đi bồi cậu.
Mấy ngày này, mấy người hài tử đều đừng tới Phúc Viên, nàng sẽ đi Đường Viên xem bọn họ.
Ào Ào cho dù là Kim Bảo cùng Truy Phong mang về đến, cũng là từ trong núi đi ra, dã tính còn tồn, cũng chưa mò thấu tính tình nó, nàng đành phải trước lôi kéo làm tốt quan hệ cùng nó mới để cho Đại Bảo trở về ở, để bọn nhỏ lại tới đây chơi.
Lão hầu gia cũng đồng ý.
Mặc dù ông đặc biệt thích con đại cẩu hung ác này, nhưng vẫn sợ nó chưa có thuần hóa tốt sẽ làm thương tổn hài tử.
Đặc biệt là Đại Bảo, đây có thể là hài tử nhà hắn dùng tính mạng dòng dõi bảo vệ.
Nhưng vẫn có chút không yên lòng Trần A Phúc, nói: "Ta lại để vài bà tử khí lực lớn đến Phúc Viên với con."
Trần A Phúc đương nhiên không thể nói trên người nàng có hương vị Yến Trầm Hương, thuộc về bằng hữu động vật.
Lắc đầu nói: "Không cần.
Có Truy Phong, nó không đả thương được con." ChieuNinh tại: diendan.com
Mấy người hài tử cũng không muốn đi, Trần A Phúc
.