Sở Lệnh Tuyên tức giận đến đập một quyền ở trên bàn, mắng: "Cực đáng giận, táng tận thiên lương, loại công trạng này bọn họ cũng dám mạo lĩnh! Lần đó sự kiện ám sát vương tử Uyển quốc đặc biệt nổi danh, ta cũng biết rõ, vì quân ta lấy được thắng lợi cuối cùng nhất đánh hạ nền tảng.
Nghe nói đi năm mươi tử sĩ, còn sống trở về chỉ ba người, ngay cả Hoàng thượng đều hạ chỉ ngợi khen...!Chuyện này nhất định phải điều tra kỹ, cho cậu một câu trả lời thỏa đáng."
Vương Thành vội vàng nói: "Chuyện này đã qua nhiều năm như thế, khẳng định không dễ tra xét.
Sở đại nhân chớ nên vì tiểu nhân đi đắc tội người không nên đắc tội, Triệu tướng quân nói người kia hậu trường đặc biệt cứng rắn, chúng ta không thể trêu vào.
Ta đã dạng này, cứ như vậy đi."
Sở Lệnh Tuyên an ủi: "Không sao, khi đó Tam thúc ta đã ở biên quan, thỉnh ông ấy giúp đỡ tra xét, định có thể tra ra được."
Trần A Phúc không thèm quản chuyện có mạo lĩnh quân công hay không, nàng càng không ngừng lau nước mắt, vì Vương Thành lắm tai nạn nửa đời nhấp nhô.
Nàng nhìn thấy tay trái cảu Vương Thành, từ ngón trỏ nghiêng xuống nửa bàn tay đều không còn, chỉ còn lại gần nửa bàn tay cùng ngón cái, một đoạn ngón trỏ, giống như thắt lưng cũng có chút rất không thẳng, đau lòng đến không chịu được.
Vương thành cười an ủi Trần A Phúc: "A Phúc đừng khổ sở, cùng so với những huynh đệ đã chết đi, cậu đã rất thỏa mãn.
Mặc dù tàn phế, nhưng còn làm việc ở trong quân, có quân hưởng để cầm, còn cưới tức phụ sinh con cái.
Hiện tại lại tìm con cùng tỷ tỷ, trời cao đã đối với cậu không tệ." Nói xong, cũng lau nước mắt.
Trần A Phúc lại hỏi: "Nghe nói mợ thân thể không tốt, chuyện gì xảy ra?"
Vương thành thở dài nói: "Cũng là cậu vô dụng.
Thời điểm thành thân, sính lễ cho nhà mẹ đẻ nàng, lại muốn mua phòng ở, kéo không ít thiếu nợ.
Nương tiểu đệ ngày đêm vội vàng làm việc thêu thùa, trong tháng ở cữ cũng không nghỉ tốt, liền mang bệnh.
Con mắt không tốt, không thể làm việc thêu thùa thời gian dài.
Còn đau lưng, không thể đi đường xa, thời điểm nghiêm trọng muốn đỡ tường đi..."
Quân thưởng của Vương Thành là mỗi tháng một lượng bạc, ở quê hương cưới người vợ cuộc sống trôi qua còn dư dả.
Trước khi thành thân hắn tích góp hai mươi mấy lượng bạc, vốn là nghĩ lại tích góp một ít cầm về tiểu Lý thôn cho một nhà dưỡng phụ, để cho bọn họ nói thân thế của mình.
Nhưng gặp được Ngô thị, Ngô thị thanh tú chịu khó, hắn rất vừa ý, liền nghĩ sau khi thành thân lại tiếp tục tích góp tiền, tiền tích góp đủ lại về tiểu Lý thôn.
Thành thân trước phải cho nhà mẹ đẻ Ngô thị ba mươi lượng, mua đất cất nhà muốn mười lượng, thành thân phải tiêu dùng, hắn liền mượn ba mươi lượng bạc với mấy huynh đệ, thân mới thành.
Ngô thị muốn trả hết tiền cho nhà mẹ đẻ, lại rất băn khoăn trượng phu dùng hết tiền muốn hỏi thăm thân thế, liền liều mình làm việc
.