Ngày hai mươi tám tháng hai, thích hợp dọn nhà, hôm nay cũng là ngày Sở Lệnh Kỳ dọn nhà.
Bọn họ thỉnh một nhà Trần A Phúc, Giao gia, Tần gia, Lưu gia, mẫu tử Vương thị, một nhà Giang thị, thậm chí ngay cả một nhà Lưu thị chưa từng gặp mặt đều thỉnh.
Sở Lệnh Kỳ vừa tới phủ Định Châu không bao lâu, vòng bằng hữu quen thuộc cũng chính là bằng hữu cùng thân thích của Sở Lệnh Tuyên.
Hai ngày trước, Tống thị còn có lòng hỏi qua Trần A Phúc, có thể đồng thời thỉnh Vương thị cùng Giang thị hay không.
Chuyện này khiến Tống thị khó xử thật lâu.
Nàng nhìn ra được, Trần A Phúc cùng mẫu thân thân sinh Vương thị quan hệ đặc biệt thân mật, quan hệ cùng kế mẫu Giang thị cũng rất tốt.
Hai người kia, Tống thị không biết phải thỉnh ai thì tốt.
Vì mình về sau cũng sẽ giao tế phủ Định Châu, phải thỉnh Giang thị.
Nhưng vì làm quan hệ tốt hơn cùng Trần A Phúc, hình như lại phải thỉnh Vương thị.
Trần A Phúc cười nói: "Nương ta cùng mẫu thân đều rất tốt, muội nguyện ý thì đều thỉnh cả hai."
Trả lời này khiến Tống thị thật bất ngờ, buổi tối nàng nói chuyện này cùng Sở Lệnh Kỳ.
Sở Lệnh Kỳ nói: "Về sau nàng phải học cùng đại tẩu nhiều một chút.
Không chỉ phải học kỹ xảo xử sự của tẩu ấy, còn phải học tri lễ hiền hòa của tẩu.
Tẩu ấy cùng kế mẫu Trần phu nhân, còn có mẫu thân của Trần đại thúc hiện đảm nhiệm trượng phu, thậm chí là Yên Nhi, Đại Bảo, những người này đều không phải là huyết mạch chi thân, nhưng chung đụng được giống như thân nhân, thậm chí tốt hơn.
Ngược lại, nhìn một chút bên trong cổng hơi lớn, cho dù là máu mủ ruột rà, vì một chút ích lợi còn tranh đến đầu rơi máu chảy..."
Tống thị biết rõ trượng phu có ý riêng, vội vàng gật đầu xác nhận.
Cười nói: "Thiếp biết rõ.
Không nói đến người khác, chính là Văn nhi, đoạn thời gian này cũng là ngày nó vui vẻ nhất, ngay cả lá gan đều lớn hơn, còn nói thích đại bá nương."
Đương nhiên, thời gian ở chổ này, lại là cuộc sống nàng cùng trượng phu vui vẻ nhất.
Thoải mái, sung sướng, không cần đề phòng, không lo lắng bị mắng, lần lượt phạt...
Về sau chuyển nhà mới, tự mình quản gia làm chủ, liền tốt hơn.
Nghe trượng phu nói, hình như Hầu phủ kinh thành bình yên vượt qua một đại kiếp.
Nếu là đại kiếp này không qua được, Sở gia liền xong.
Ông trời ơi, nhà mình còn cái gì cũng không biết, có lẽ liền chết đã đến nơi rồi.
Về sau trượng phu đi theo đại phòng làm rất tốt, cuộc sống của nhà mình không chỉ sẽ qua tốt hơn, cũng sẽ biết rất nhiều chuyện cơ mật Hầu phủ.
Nghĩ tới những thứ này, Tống thị vui rạo rực trong lòng, cảm thấy cuộc sống càng ngày càng tốt hơn.
Không giống ở kinh thành, ngày ngày cảm thấy con đường phía trước ảm đạm không ánh sáng.
Sáng sớm, Sở Lệnh Kỳ liền dẫn Tống thị cùng Sở Tư Văn, Phòng di nương đến cáo từ cùng Trần A Phúc.
Sở Tư Văn còn dập đầu cho Trần A Phúc, nói cảm tạ đại bá nương.
Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Trần A Phúc hôm nay là lần thứ hai trông thấy Phòng di nương.
Bà khom gối cảm tạ Trần A Phúc hỗ trợ, sau đó liền không nói câu nào nữa.
Trần A Phúc không thừa nhận cũng không được Phòng di nương là nữ nhân thông minh, không trách được đều lớn tuổi như vậy, lớn lên cũng không phải là đặc biệt xinh đẹp, còn có thể được Sở Nhị lão gia sủng ái lâu dài.
Bà có thể đầy đủ nhận rõ thân phận chính mình, trước đến giờ không biết làm chuyện khiến người ta không thích, càng sẽ không rảnh rỗi xoát cảm giác tồn tại của mình.
Cho dù nhi tử mua tòa nhà, cũng tuyệt đối không cho nhi tử khó xử, tự mình đề xuất trụ đi dãy nhà sau.
Đại khái giờ
.