Nghĩ đến những chuyện cũ kia, Vinh Chiêu vừa tức lại vừa hận.
Tức Hoàng thượng không để ý tình cha con, tức phò mã gia không để ý tình phu thê, tức lão Nhị không để ý tình huynh muội.
Hận lão Nhị cùng Vương hoàng hậu lợi dụng mình đả kích Sở gia, hận bọn họ lôi kéo mình đối nghịch cùng lão Cửu, lại hận Hoàng thượng cùng Sở gia tương kế tựu kế, coi mình làm quân cờ mê hoặc lão Nhị cùng Vương hoàng hậu...
Nàng ta nắm tay thật chặt cùng một chỗ, móng tay bén nhọn bấm làm đau mình.
Nàng ta mới phục hồi tinh thần lại, phát hiện không chỉ không thấy Trần A Phúc, ngay cả phò mã gia cũng không trông thấy.
Nàng ta hỏi: "Phò mã đâu? Hai kẻ tiện nhân kia đâu?"
Một ma ma khom người nói: "Phò mã gia mang Sở đại nãi nãi cùng Sở gia đại tỷ nhi đi rồi."
Vinh chiếu cả giận nói: "Bản cung còn chưa cho phép hai kẻ tiện nhân kia rời đi, ngăn các ả lại."
Ma ma kia lại thấp giọng khuyên nhủ: "Công chúa điện hạ, Thục phi nương nương để ngài tạm thời nhẫn nại một vài ngày.
Đợi đến Thục phi nương nương cùng ngài được thánh ân trọng dụng, lại thu thập những người bất kính ngài cũng không muộn."
Vinh Chiêu lẩm bẩm nói: "Bản cung còn có thể được thánh ân coi trọng sao?" Nàng ta đều nhớ không rõ có bao nhiêu lâu rồi Hoàng thượng vẻ mặt ôn hoà nói chuyện nhiều cùng nàng ta.
Ma ma kia lại nói: "Ngài là trưởng nữ Hoàng thượng thương yêu nhất, từ nhỏ được Hoàng thượng nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên, Hoàng thượng như thế nào sẽ không thương ngài chứ? Chờ Hoàng thượng hết giận, ngài mới cẩn thận dỗ dành ngài ấy, ngài ấy từ sẽ càng thêm thương yêu ngài..."
Đúng vậy, mới trước đây mình thường xuyên được phụ hoàng ôm ở trên đùi trêu chọc, tâm của phụ hoàng vẫn dễ dàng dỗ dành lại.
Nhưng mà, tâm Sở lang thì sao? Cho dù ta nàng lại không muốn thừa nhận cũng biết rõ, tâm Sở lang trước đến giờ nàng ta chưa từng thật sự có được.
Kể từ khi nàng ta lần đầu tiên trông thấy hắn thì bắt đầu, nàng ta tựa như ma, nghe không vô phụ hoàng cùng mẫu phi khuyên can, nghĩ hết thảy mọi biện pháp phải lấy được hắn.
Người là có được rồi, nhưngể lại chưa từng có được tâm hắn.
Nếu như sau khi Tiết phò mã chết, lão Nhị cùng Vương hoàng hậu không ra chủ ý kia giúp mình, mình có phải cũng sẽ không rơi xuống hoàn cảnh này hay không? Như vậy, mình cùng mẫu phi có phải cũng sẽ không mất đi phụ hoàng sủng ái hay không?
Không được, không chiếm được Sở lang, cả đời nàng cũng sẽ không sống yên ổn.
Chỉ là, không nên nghe chủ ý hư hỏng của lão Nhị cùng Vương hoàng hậu, không nên đi tính kế Sở lang như vậy.
Mà là phải từ từ mà tính, chậm rãi lung lạc tim Sở lang.
Như vậy, không chỉ có thể có được Sở lang yêu, có thể có được tâm Sở lang...!Chao ôi, nếu là như vậy, mình chỉ sợ cả đời đến chết cũng không có được Sở lang.
Vậy cũng đành phải cướp, chỉ là không nên kết manh cùng lão Nhị...!
Vinh Chiêu nằm ở trên giường, nghĩ đến đầu đau muốn nứt, cảm thấy mồ hôi lạnh chảy xuống giọt giọt.
Khẽ gọi: "Sở lang, Sở lang..."
Một cung nữ vội vàng khom gối nói: "Điện hạ chờ, nô tỳ này liền đi tìm phò mã gia."
Sở Hầu gia trực tiếp đưa Trần A Phúc cùng Sở tiểu cô nương về Sở gia, mẹ con Trần A Phúc đi nội viện, Sở Hầu gia là đi sân
.