Vương thị đỏ mặt nói: "Sa tanh màu lam cắt hết cho đại bá cùng Đại Hổ, miễn cưỡng cho quản gia nhà ta cùng A Lộc, Đại Bảo mỗi người một khối, không nhiều.
Sa tanh màu nâu nhạt cắt cho các người một bộ rồi, ta cắt một bộ, chỉ còn lại hai thước, cũng chỉ đủ làm kiện áo thu hoặc là áo khoác ngoài cho A Phúc."
Lời nói này cũng là Trần A Phúc dạy bà nói, chính là để Hồ thị biết rõ nhị phòng cũng muốn một người làm một bộ, không có đạo lý đồ của nhà mình chỉ có thể làm cho đại phòng.
Hồ thị còn nói: "Không phải là còn có sa tanh màu trắng sao? Cắt vài thước cho A Cúc chúng ta làm quần áo trong quần trong, vừa vặn đồng bộ cùng áo khoác ngoài màu nâu."
Trần A Cúc lại có hy vọng, vội vàng quay đầu lại treo nước mắt nói: "Còn có thể làm váy dài, thêu hoa lên thì dễ xem được ngay.
Ta đi thị trấn thì nhìn thấy tiểu thư người nhà có tiền mặc váy như thế."
Vương thị lại lắc đầu nói: "Sa tanh màu trắng dùng nhiều, chỉ còn hai khối vải lẻ nhỏ, không đủ may xiêm y cùng váy."
Trần Danh nghe thấy thê tử nói như thế, mặt đỏ cúi đầu, mấy lời nói này đều là trước khi bọn họ đi A Phúc giao phó.
Cái nha đầu kia, làm sao nàng biết rõ Hồ thị cùng A Cúc sẽ phải làm như vậy?
Trần A Cúc vốn là có một tia hy vọng, nghe nói không có, lại quay mặt đi tiếp tục khóc.
Hồ thị đau lòng khuê nữ, lại mày dạn mặt dày nói: "A Phúc lập nữ hộ, cũng không vội mà làm mai, vậy lấy mấy thước kia của nó cho A Cúc chúng ta đi."
Trần A Quý sớm đỏ mặt xấu hổ, lớn tiếng quát: "Nương, muội muội yêu thích, A Phúc người ta cũng là cô nương gia, cũng yêu thích, dựa vào cái gì người ta không mặc, đều cho khuê nữ của người mặc hả.
Người ta đã cho nhà chúng ta nhiều như thế, ta cũng thẹn thùng, vì sao người còn có thể đòi hỏi.
Lại nói, người không thể lại yêu thương tiểu muội như thế, nếu không về sau nó chính là phải thua thiệt."
Trần A Quý tính tình chịu khó, lời nói rất ít, hôm nay quả thật nhịn không được mà nói lão nương của mình trước mặt mọi người.
Mặt Trần Nghiệp sớm đã xấu hổ đỏ thẫm giống như con tôm luộc, có thể nói đã chấn kinh có một chút không phản ứng kịp.
Hắn có thể đoán được tức phụ của mình sẽ ám hiệu nhị phòng tam phòng, để bọn họ không nên quên ca tẩu lúc trước trả giá, thời điểm nên hiếu kính phải hiếu kính.
Ở trong đầu hắn, đó cũng chỉ giới hạn ở ám hiệu.
Nhưng tuyệt không nghĩ tới bà ta sẽ không biết xấu hổ đòi hỏi như vậy, hơn nữa từng bước ép sát.
Nhị phòng đã nói không có dư thừa, bà ta thế nhưng còn liếm mặt muốn đòi sa tanh còn sót lại của người ta đi qua.
Quá phận!
Hắn cảm giác thể diện của mình đã mất hết, tức giận đến con mắt trợn trừng, đứng dậy lôi Hồ thị lảo đảo một cái, quăng mấy bạt ta cho mụ.
Trần A Quý vội vàng ngăn hắn lại, Trần Danh cũng đi kéo hắn ngồi xuống.
Trần Nghiệp ngồi ở trên giường chỉ Hồ thị mắng to: "Khuê nữ của bà đòi như vậy, thì bà đưa sa tanh của mình cho nó.
Mụ đàn bà thối lòng tham, đòi người ta nhiều như vậy còn không biết dừng, còn đòi đến người ta đều phải lấy hết qua.
Cái thứ kiến thức hạn hẹp, lão tử đều bị bà làm mất mặt tận nhà ngoại." Nói xong lại nghĩ tới muốn đi đánh người, bị Trần Danh liều mạng giữ chặt.
Hồ thị mới vừa rồi bị tiểu khuê nữ huyên náo hoảng hốt, đã quên che giấu trước mặt trượng phu nhi tử.
Thấy trượng phu tức giận, nhi tử cũng nói lời nói, hù dọa không dám làm ầm ĩ.
Liền ngồi xuống lau nước mắt, lại bắt đầu càu nhàu mụ gả lại đây lo liệu việc nhà giống như gì, hiếu thuận lão
.