Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nông Môn Khoa Cử Chi Kiếm Tiền, Khảo Thí, Dưỡng Gia



Chương Tụ không biết Trịnh Tiểu Lạc hành động nhanh như vậy, bọn họ vừa mới thương lượng xong Trịnh Tiểu Lạc liền thông báo cho nương của cậu biết.

Đem sự tình nói xong với Hà gia, cậu vội vàng trở về nhà trước khi trời tối.

Không có biện pháp, ai bảo Lâm Trạch bề ngoài thì nho nhã, bên trong thì cầm thú.

Không có người ngoài là thời điểm để hắn thành tên lưu manh không đứng đắn, Chương Tụ thật sự không nhịn được muốn đánh hắn một trận.

Lâm Trạch cũng không dám làm quá phận, chính là miệng hư hỏng một chút, buổi tối vẫn an phận, nhiều nhất là ôm cậu ngủ thôi.

Buổi tối đều chuẩn bị tốt những đồ vật cần thiết để đi vào núi, một đêm mộng đẹp.

Ngày hôm sau, Lâm Trạch và Chương Tụ liền thức dậy sớm.

Tuy cổ đại không có điện thoại, không có đồng hồ báo thức, nhưng trong thôn có nuôi gà trống.

Trời vừa sáng đám gà trống cùng nhau gáy um trời, không muốn thức cũng không được, trừ phi tối qua nháo quá muộn mà thôi.

Hà Hướng Phong thức dậy sớm hơn, Lâm Trạch vừa mới ở trong phòng bếp làm cơm sáng xong, người liền tới cửa.

Trịnh Tiểu Lạc cũng đi cùng, ngày hôm qua tách ra với Chương Tụ cậu không an tâm lắm, không tin Lâm Trạch có thể hồi tâm chuyển ý nhanh như vậy, buông bỏ Chương Ngân Châu.

Biết hôm nay Chương Tụ và Lâm Trạch muốn đi vào núi, cậu cũng đi theo họ.

Về chuyện không chạy trốn cậu từ từ nói với Chương Liễu Mi sau, hiện tại cậu muốn nói mà đại nương cũng không có ở trong thôn.

Sức lực ca nhi tuy không bằng nam nhân, nhưng so với cô nương thì hơn hẳn.

Ở nhà nghèo, ca nhi cũng xem như là phân nửa sức lao động, đi vào núi hoàn toàn không có vấn đề gì.

"Hiện tại thời gian còn sớm, ăn cơm xong rồi đi vào núi, ta mới làm xong không ít bánh bột bắp và lương khô, hai người ngồi xuống ăn chút đi."
Lâm Trạch nhiệt tình tiếp đón.

Bệnh nghề nghiệp nhiều năm, trước kia hắn có hạng mục cần đàm phán với khách hàng, thấy người liền có thói quen giao tiếp khéo léo, quan hệ tốt mới đàm phán thành công, duỗi tay không đánh người đang cười sao.

Hai phu phu Trịnh Hà cũng không ngoại lệ, nhiệt tình ai mà không thích.


Nghĩ Lâm Trạch có tay nghề nấu cơm không tồi, cũng không khách khí nữa mà ngồi ăn cùng, nhưng khi nhìn thấy Lâm Trạch bưng món tới, hai người muốn nói lại thôi.

Dùng dầu chiên ngập bánh bột mì trứng gà, có thể kêu lương khô sao? Ăn tết cũng không ăn ngon như vậy!
Nhìn lại trước mặt Chương Tụ có một chén trứng chưng thịt bằm lớn......! Trịnh Tiểu Lạc và Hà Hướng Phong có điểm hối hận khi đưa gạo trắng lại đây, đưa chủ ý cho Chương Tụ đổi thành lộ phí trốn đi.

Xét theo cách nấu ăn của Lâm Trạch, Tụ ca nhi còn có thể lấy cớ đi bán đồ nhân cơ hội chạy trốn sao?
Cọ bữa cơm này, Trịnh Tiểu Lạc và Hà Hướng Phong trong lòng hai người nhỏ máu thay cho Lâm Trạch.

Khi sắp xuất phát trừ bỏ bánh bột mì chiên trứng gà, Lâm Trạch còn chuẩn bị thêm mười mấy trứng gà luộc, Trịnh Hà phu phu trong đầu chỉ có một ý niệm: Sẽ không phá của tới vậy chứ!
"Không biết phải ở trong núi bao nhiêu ngày nên ta chỉ chuẩn bị đủ cho ba ngày.

Tụ ca nhi thân thể không tốt cần phải bồi bổ, một ngày không thể thiếu hai quả trứng gà."
Lâm Trạch cũng biết mình ăn như vậy là sang nhất trong thôn, nhưng muốn hắn giống người trong thôn ăn bánh bột bắp và cháo loãng, là một người hiện đại hắn thật sự không làm được.

Trừ phi là bất đắc dĩ, nhưng hiện tại vừa mới phân gia nên bạc trong tay cũng đủ cho mấy tháng tới, không sợ.

Nói như vậy làm Trịnh Tiểu Lạc và Hà Hướng Phong vừa lòng chứ không đau lòng, Tụ ca nhi trước kia chịu không ít khổ và đánh chửi, nên cần bồi bổ, khó trách được Lâm Trạch nghĩ đến điểm này, xem ra có dấu hiệu nghĩ thông suốt.

Chương Tụ mỉm cười, trong lòng tràn ngập ngọt ngào.

Người nam nhân này tuy không đứng đắn lắm, nhưng tâm thật sự rất tốt.

Nhưng câu kế tiếp của Lâm Trạch khiến cho người ta rất muốn đánh hắn.

"Ta cũng bồi bổ nữa, đều nói ăn gì bổ nấy, nhất định phải ăn.

Ta và A Tụ một ngày ăn bốn quả trứng gà, mười hai quả vừa đủ cho ba ngày."
Lâm Trạch chờ mong tương lai tốt đẹp, biểu tình cảm thấy giống như bị thiếu đánh.

Hai ca nhi vẻ mặt ngây thơ, ăn gì bổ nấy? Trứng gà???
"Chúng ta nên đi nhanh lên núi đi."
Người minh bạch như Hà Hướng Phong nghe không nổi nữa, túm Trịnh Tiểu Lạc đi trước.

Lâm Trạch tươi cười nhộn nhạo, nắm tay phu lang nhà mình theo sau, hai cặp phu phu cùng nhau đi vào núi.

********
Thôn Hà Bá là nơi có địa lý vị trí không quá đắc địa.


Nhưng cổ đại di cư không nhiều, trình độ khai phá không lớn, cho nên thôn Hà Bá sau lưng dựa núi có thể dùng câu núi sâu rừng già để hình dung, bên trong có nhiều thú dữ lui tới nên rất nguy hiểm.

Bất quá có Hà Hướng Phong là thợ săn, vào trong núi săn bắt thường xuyên, chỉ cần không chạy loạn, ở địa hình quen thuộc có thể an toàn.

Vì mang theo hai ca nhi và thư sinh yếu đuối Lâm Trạch, Hà Hướng Phong không dám săn con mồi quá lớn, vào núi một lúc liền làm mấy cái bẫy thú, thời gian còn lại mang mọi người dạo trong núi, thu thập quả dại nấm linh tinh.

Còn nói là vào núi, không bằng nói là dạo chơi ngoại thành.

Hai cai nhi Chương Tụ và Trịnh Tiểu Lạc bận bịu hái trái cây và nấm vui vẻ vô cùng, tuy xung quanh núi sau thôn cũng có, nhưng mà thôn dân tới hái nhiều quá thu thập cũng không có bao nhiêu.

Như là quả dại này, quả ngọt sớm đã bị người khác hái, lưu lại toàn là quả chua không ai muốn.

Ít người đi vào trong núi, quả dại cũng nhiều hơn, hơn nữa quả cũng to, hái về đi bán kiếm được ít bạc cũng không tồi.

Lâm Trạch cũng hái theo, đem quả dại ăn ngon hái đầy mấy cái sọt, còn có hạch đào*, hạt thông, mấy quả hạch khác cũng hái không ít, hận không thể có ngay tùy thân không gian trong truyền thuyết!
Hạch đào*: quả óc chó
Bất quá quả dại, hạch đào gì đó chỉ là Lâm Trạch thuận tay hái về, mục đích quan trọng nhất của hắn là vào trong núi tìm mật ong.

"Chỉ là tìm mật ong?"
Hà Hướng Phong vừa nghe xong có chút kinh ngạc, hắn vốn dĩ cho rằng Lâm Trạch vào núi là tìm thảo dược trân quý, không nghĩ tới là vì tìm mật ong.

Nếu nói như vậy không cần thiết phải chạy trong núi tìm, mật ong sau núi cũng có thể tìm được, vào trong núi nhiều nguy hiểm.

Chương Tụ giải thích "Tướng công muốn tìm mật ong để làm điểm tâm ngọt"
"Điểm tâm ngọt!"
Hai phu phu Trịnh Hà vừa nghe xong liền kinh ngạc, nhìn về Lâm Trạch có chút không thể tin được, hắn còn có tay nghề này nữa.

Phải biết rằng điểm tâm ngọt ở trong thôn thường bánh bò trắng, bánh đường các loại, điểm tâm ngọt có tay nghề chế biến rất phức tạp.

Hơn nữa người có thể mở cửa tiệm đều được gia truyền nhiều đời lại, đều có điểm tâm chiêu bài trong cửa hàng.

Tuy rằng Lâm Trạch hiện tại không phải mở cửa tiệm, muốn mở một cái sạp nhỏ cũng phải có hương vị ngon mới được.

Rốt cuộc đồ ngọt giá cả mắc, hương vị không tốt người khác mua ở sạp nhỏ của ngươi làm gì, mua điểm tâm ngọt cửa tiệm còn tốt hơn.


Lâm Trạch tự nhiên cũng biết điều này, tiếc là hắn không chỉ nấu ăn, còn biết làm điểm tâm ngọt.

Bùng nổ công nghệ thông tin như hiện đại, không cần có chuyên môn mới học được.

Trên mạng có một đống bài hướng dẫn nấu ăn, hắn chỉ cần thích ăn món gì, mở điện thoại lên là có thể làm theo.

" Trước kia ta có xem qua sách, liền nhớ được mấy công thức điểm tâm ngọt.

Trong thôn cũng cũng không có ai bán, ta tính toán lên trấn trên mua vài món, tạm thời không thể làm đại.

Có một cái sạp nhỏ sống tạm là được, hai người cũng biết ta đọc sách nhiều năm, làm ruộng thì không biết nhiều lắm, dù sao cũng phải có cái nghề sau này."
"Làm điểm tâm ngọt yêu cầu rất nhiều đường, mà đường thì mắc, ta hiện tại không đủ tiền vốn, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, mật ong có thể thay thế được.

Ở trong núi ít người tới, mật ong rừng số lượng nhiều, nếu làm điểm tâm ngọt không kiếm tiền được, thì cầm mật ong bán cũng có thể kiếm không ít."
"Ta biết cách tìm tổ ong như thế nào, chỉ cần không quá xui xẻo, chúng ta có thể tìm được không ít mật ong rừng."
Kỳ thật Lâm Trạch không lo lắng điểm tâm ngọt mình làm không bán ra được, nói những lời này chỉ là trấn an mọi người.

Bởi vì đường quý, mọi người nơi này đều hiếm lạ đồ ngọt, chỉ cần làm không quá khó ăn, sẽ không lo bán không được, một loại đồ ăn lạ hơn nữa còn rất mỹ vị tuyệt đối sẽ được hoan nghênh.

Nghĩ ra sinh ý nhỏ này Lâm Trạch cũng phải suy nghĩ cặn kẽ.

Hắn phải vì thi hương ba năm sau, yêu cầu rất nhiều thời gian để ôn tập, làm sinh ý lớn quá phí tinh lực và thời gian.

Nhưng nếu bán điểm tâm ngọt thì đơn giản hơn nhiều, chỉ cần ở nhà làm tốt, hắn hay Chương Tụ ai đi lên trấn trên bán cũng được, không cần hắn phải có mặt, có thể dành thời gian đọc sách ôn tập.

Nếu sinh ý nhỏ từ từ đi lên quỹ đạo, có tiền để mở cửa tiệm đồ ngọt thì càng tốt.

"Chủ yếu là trước kia, chuyện ở tư thục làm ta hiện tại không thể tìm được công việc ở trấn trên, không làm sinh ý nhỏ thì cũng dựa vào vài mẫu đất, ta và A Tụ về sau sợ là không sống được."
Nói câu cuối cùng Lâm Trạch cũng bất đắc dĩ.

Nếu không phải như thế, lấy học thức nguyên chủ là tú tài, ít nhất cũng có thể làm trưởng quỹ thu chi hoặc đến nhà viên ngoại dạy thiếu gia học chữ vỡ lòng, có thể nhẹ nhàng kiếm tiền.

"Cũng được, lần sau ngươi làm điểm tâm ngọt ra tới, chúng ta sẽ nếm thử cho ngươi ý kiến."
Hà Hướng Phong nghe thấy cũng có đạo lý lắm, nhưng mà cũng không biết tay nghề Lâm Trạch rốt cuộc như thế nào, không thể nói trước được.

Chỉ là Lâm Trạch trước kia chỉ đọc sách mà không có kinh nghiệm thực tế gì, hiện tại nói gì cũng là lý luận suông, cũng tính là vì Chương Tụ, bọn họ liền chờ xem Lâm Trạch làm như thế nào.

"Được, chờ ta làm xong sẽ mời các ngươi nếm thử, các ngươi đưa ra ý kiến đánh giá rồi ta sẽ làm lại, hiện tại chúng ta phải tìm mật ong trước."
Lâm Trạch không thất vọng với phản ứng của mọi người, không làm ra điểm tâm ngọt tự nhiên sẽ không thể thuyết phục mọi người, điều này rất bình thường.

Hơn nữa rau xanh củ cải mỗi người mỗi sở thích, hắn cảm thấy tốt người khác nhất định không nghĩ như vậy, cho nên hắn cần phải dựa vào khẩu vị của người ở đây, để đi bán mới có thể kiếm tiền được.

-
Đã có mục tiêu, cần phải hành động chính xác.


Hà Hướng Phong dẫn đường đi, mọi người tìm những nơi có nhiều hoa nở trong cánh rừng, sau đó lại tìm trên lá cây hay cỏ dại còn phân của ong mật lưu lại, đi theo ong mật bay về tổ ong.

Nói thì đơn giản mà làm thì không dễ dàng gì, cũng may Lâm Trạch có kinh nghiệm, hạng mục lúc trước của hắn có việc nuôi dưỡng ong mật, được ông chủ trại ong chỉ không ít kiến thức về nuôi dưỡng ong.

Mọi người cùng nhau nỗ lực, Lâm Trạch và mọi người đã ở trong núi năm ngày, cơ hồ đi quanh trong núi rồi mới dừng lại.

Vận khí của bọn họ cũng không tệ lắm, ước chừng thu thập hơn hai trăm cân mật ong rừng!
1 cân =0.5kg
Này là cảm tạ trong núi ít người tới, cùng với cách tìm kiếm ong mật mà Lâm Trạch ở hiện đại học từ ông chủ trại ong, bằng không không có khả năng tìm được nhiều như vậy.

Mật ong chính là thứ tốt, đặc biệt là việc tinh luyện đường không thành thục ở cổ đại, đồ ngọt đều là vật hiếm lạ.

Dinh dưỡng của mật ong rừng so với mật ong chăn nuôi cao hơn nhiều, trấn trên bán một cân mật ong bình thường là 20 văn tiền, mật ong rừng có thể bán ít nhất là 25 văn tiền.

Nếu mà tính sơ sơ, mật ong trên tay bọn họ có thể kiếm ít nhất là bốn lượng!
Nghe tới là thì không nhiều lắm, nhưng trong thôn muốn cưới tức phụ, sính lễ đồ vật các thứ cũng tương đương bốn lượng bạc, bởi vậy liền biết bốn lượng bạc giá trị cao hay thấp.

"Phát tài rồi phát tài rồi..."
Hai thiếu niên Chương Tụ và Trịnh Tiểu Lạc cao hứng vô cùng, có bốn lượng bạc đối với bọn họ mà nói không phải là phát tài sao.

Người trầm ổn như Hà Hướng Phong cũng không nhịn được lộ ra nụ cười, lần này vào trong núi thu hoạch mật ong cũng không tồi
Đương nhiên, mọi người đều trả giá cũng không nhỏ, mỗi người trên tay, trên mặt đều bị ong chích.

Cũng may mắn là bọn họ tìm được tổ ong mật bình thường, nếu gặp phải tổ ong vò vẽ, mọi người đành phải về trời chầu ông bà.

Đồ vật cần tìm cũng tìm được rồi, ở trong núi lâu cũng không an toàn, Lâm Trạch và mọi người thương lượng quyết định đi về nhà.

Bằng không lại tìm thấy được cái gì nữa bọn họ cũng không có tay cầm, trừ bỏ mật ong rừng và hạch đào, hạt thông,quả dại, bẫy thú của Hà Hướng Phong còn bắt được mấy con gà rừng và thỏ núi.

Nhìn đồ vật xung quanh trong rừng, Lâm Trạch trừ bỏ cảm thán quả nhiên là phải dựa vào núi mà ăn, tiếc nuối chỉ có thể lần sau lại đến, giờ cũng đành từ bỏ.

Bất quá khi nhìn một đống ống trúc chứa mật ong bên trong, trên mặt mọi người đều tươi cười xán lạn.

Thu dọn đồ vật đi theo đường cũ mà về, lần này Lâm Trạch ở phía trước mở đường, hai ca nhi đi ở giữa, Hà Hướng Phong đi cuối cùng.

Chỉ mới vừa đi trong chốc lát, trong lòng Lâm Trạch có cảm giác không được tốt.

"Chờ một chút, hình như bên kia có con gì đó đang rình chúng ta."
Hà Hướng Phong là thợ săn, đối với cảm giác nguy hiểm rất nhạy bén, lập tức bảo mọi người cảnh giác.

.


Nhấn Mở Bình Luận