Mấy ngày tiếp theo, hai phu phu Lâm Trạch cùng thức khuya dậy sớm để làm bánh mì.
Buổi sáng rời giường để nướng bánh mì, buổi tối vội vàng làm bánh mì tới khuya rồi mới ngủ.
Tuy rằng rất bận rộn, nhưng kỳ thật cũng không quá mệt mỏi, chủ yếu là sinh ý mới bắt đầu, có nhiều chuyện vụn vặt xảy ra, chờ đi lên quỹ đạo rồi mọi chuyện liền trở nên nhẹ nhàng.
Dự đoán lúc trước của Lâm Trạch không sai biệt lắm, bánh mì nhanh chóng được mọi người ở trấn trên yêu thích.
Chủ yếu là đa dạng mới mẻ, ba loại nhân của bánh mì đều theo tuổi tác của người mua mà làm ra, không chỉ có tiểu hài tử yêu thích, còn rất nhiều người ăn rồi đều nhớ mãi không quên.
Người ở trấn trên tiền nhiều hơn so với người trong thôn, tuy không phải ngày nào cũng mua, nhưng cách một hai ngày vẫn có thể mua được.
Mà những người có tiền hay tương đối giàu có đều không cố kỵ gì hết, hình như mỗi ngày đều tới mua.
Ở trấn trên có không ít phu nhân và tiểu thư trong thời gian ngắn dưỡng thành thói quen dùng bánh mì làm bữa sáng và trà chiều trong ngày.
Việc này Lâm Trạch đều dự đoán được, hắn bán bánh mì theo phương thức kinh doanh ở hiện đại, hắn dự đoán được những trường hợp gì có thể xảy ra.
Trong ba loại nhân thì nhân mứt trái cây rừng loại nhỏ được bán nhiều nhất, bởi vì bánh mì này không chỉ ăn ngon, hình dáng đáng yêu và còn rẻ nhất.
So với 6 văn tiền mua được một ổ bánh mì, thì 3 văn tiền mua được một ổ nhỏ vẫn hợp túi tiền của mọi người hơn, mua một ổ là có thể dỗ được tiểu hài tử đang khóc nháo ở nhà, cho nên loại nhân này bán chạy nhiều nhất.
Lâm Trạch thấy vậy rất là vui mừng, người khác nghĩ mua nhân mứt trái cây rừng loại nhỏ là lời nhất, nhưng kỳ thật là hắn mới là người lời nhất!
Đương nhiên, hai loại nhân khác cũng có rất nhiều người mua, chủ yếu là khách hàng có gia cảnh giàu có.
Mặc kệ mọi người thích loại nhân nào, cuối cùng hắn vẫn là người lời nhất.
Nhưng mà người trong nhà quá ít, Lâm Trạch không có tính toán đem bánh mì phát triển khắp nơi, cho nên dựa vào số lượng người ở trấn trên để tính toán số lượng bánh mì bán ra mỗi ngày.
Tổng cộng có 800 ổ bánh mì, bán xong thì dừng lại, hắn sử dụng chiến lược marketing bỏ đói* điển hình ở hiện đại.
Marketing bỏ đói*(Hunger Marketing): là một chiến lược marketing đặc biệt tập trung vào cảm xúc của con người.
Marketing bỏ đói là một chiến lược tâm lý tập trung vào mong muốn của người tiêu dùng, khiến họ đói do đó có mong muốn mạnh mẽ để mua sản phẩm mà người khác cũng muốn mua.
Bằng cách kích thích tâm lý, chiến lược này đưa mọi người rơi vào bẫy cảm xúc thay vì đưa ra quyết định hợp lý, nhờ vào thúc đẩy sự khan hiếm của sản phẩm.
Chiến lược marketing này thúc đẩy sự quan tâm của mọi người, và thông qua truyền miệng giúp doanh nghiệp có nhiều khách hàng tiềm năng hơn.
Ngay sau khi quy định này được nói ra, tốc độ bán bánh mì của bọn họ tăng lên, lúc trước phải bán đến chiều mới dọn sạp, sau khi mọi người nghe thấy số lượng có hạn thì đến trưa liền bán hết, kết quả rất khả quan.
Mỗi ngày bán 800 ổ bánh mì, sau khi trừ hết tất cả các chi phí thì có lời tới 2 lượng bạc!
Chương Tụ hận không thể dùng cả ngày bán bánh mì ở trên đường, dù mệt đều nguyện ý, việc mua bán này thật sự kiếm được rất nhiều tiền.
Nhưng Lâm Trạch không có thời gian để đọc sách, mỗi ngày chỉ có ít thời gian để học.
Bạc tuy quan trọng nhưng việc thi khoa cử càng quan trọng hơn, hắn không thể hiển cận như vậy.
Một ngày lời mấy lượng bạc rất là dụ người, Chương Tụ cảm thấy có chút lãng phí khi bán có nửa ngày.
Nếu Lâm Trạch không rảnh, không bằng dứt khoát thuê người tới bán phụ?
Như vậy Lâm Trạch có thể đọc sách ở nhà vào buổi sáng, chỉ cần hắn phụ trách làm bánh mì là được.
"Ý tưởng này cũng không tồi, nhưng mà chờ đến khi việc bán bánh mì đi lên quỹ đạo rồi hãy thuê người, thời gian quá ngắn, còn rất nhiều vấn đề phát sinh mà chúng ta không kịp chú ý tới.
Hiện tại bánh mì đang nổi tiếng khắp nơi, vật hiếm thì quý, chúng ta phải cho mọi người ở trấn trên nhận định bánh mì là đồ tốt hiếm lạ"
Lúc còn ở hiện đại, Lâm Trạch từng phụ trách rất nhiều hạng mục lớn nhỏ, là một giám đốc phụ trách hạng mục, hắn phải suy xét tất cả các vấn đề một cách chu toàn nhất.
Hiện tại chỉ là tạm thời bày sạp bán bánh mì, mục đích là để bánh mì làm chiêu bài và lấy danh tiếng, chuẩn bị tốt cho mở tiệm đồ ngọt sau này.
Có cửa tiệm đồ ngọt rồi mới ổn định được thu nhập, đến lúc đó hắn mới yên tâm đọc sách, A Tụ cũng không mệt mỏi như vậy.
Chương Tụ không tinh thông cũng không tự làm xằng bậy.
Nếu Lâm Trạch đều có kế hoạch hoàn hảo, cậu chỉ cần nghe theo lời Lâm Trạch mà làm, cậu tin tưởng Lâm Trạch.
- ------------
Bánh mì bán đến rực rỡ, tự nhiên sẽ khiến các ông chủ tiệm điểm tâm chú ý đến.
Không có gì bất ngờ, trấn trên liền xuất hiện các tiệm bắt chước làm bánh mì.
Ở hiện đại không thể tránh được việc này, ở cổ đại tất nhiên cũng không thể tránh khỏi.
Chẳng qua là các cửa tiệm ở trấn trên chỉ có thể bắt chước được hình dáng, bởi vì không biết công thức làm bánh mì, cho nên bánh mì Lâm Trạch bán vẫn là độc nhất vô nhị.
Cho dù người khác nghiên cứu ra công thức làm bánh mì, Lâm Trạch còn biết làm các loại đồ ngọt khác nhau, các đồ ngọt khác không ngừng bán ra ngoài tuyệt đối có thể lấy làm chiêu bài.
Nhưng Lâm Trạch không có cách ngăn cản người khác học làm hộp giấy đựng bánh, nơi này không có chứng nhận độc quyền, phương pháp gắp hộp giấy cũng không khó.
Cho nên không tới nửa tháng, tiệm điểm tâm ở trấn trên đều học theo Lâm Trạch dùng hộp giấy đựng điểm tâm, trong nhất thời trở thành phong trào đóng gói ở trấn trên.
May mắn là Lâm Trạch có chuẩn bị sớm thương hiệu độc quyền của mình.
Mặc kệ mọi người học như thế nào, tóm lại nếu thấy dòng chữ thương hiệu Nhất Kiến Chung Tình, liền biết là bánh mì nhà hắn làm.
Mà bởi vì tên thương hiệu này, rất nhiều người trẻ lựa chọn mua bánh mì của Lâm Trạch để thổ lộ hoặc là lấy lòng người mình thích.
Không chỉ ăn ngon, bốn chữ Nhất Kiến Chung Tình trên hộp bánh quả thực là lời thổ lộ tâm ý tốt nhất!
Rõ ràng, các người trẻ đưa bánh mì Nhất Kiến Chung Tình cho đối tượng đã trở thành biểu hiện của tình yêu.
Đây là điều Lâm Trạch thật sự không nghĩ tới, hắn thề, hắn chỉ muốn cho phu lang vui vẻ, không nghĩ tới lại dẫn dắt trào lưu, có thể thấy lấy lòng được đối tượng mà mình thích, nam nhân khắp thiên hạ không thầy dạy cũng hiểu hết.
Một công việc kinh doanh độc quyền là kiếm được nhiều tiền nhất, bán bánh mì được nửa tháng, Lâm Trạch đã thu hồi được tiền vốn lúc trước.
Mỗi sáng thì bày sạp bán, buổi chiều thì về nhà đọc sách, cuộc sống thật là phong phú.
Lâm Trạch đã lên kế hoạch dạy chữ cho Chương Tụ, nhưng mà hắn không dựa vào cách dạy chữ ở nơi này, quyết định chọn cách dạy chữ ở hiện đại, trước tiên dạy Chương Tụ học bính âm*.
Phương án bính âm Hán ngữ thường gọi ngắn là bính âm*, phanh âm hay pinyin, là cách thức sử dụng chữ cái Latinh để thể hiện cách phát âm các chữ Hán trong tiếng phổ thông Trung Quốc (tức Latinh hóa tiếng Trung)
Theo quan điểm của Lâm Trạch, bính âm là phát minh vĩ đại nhất, có thể biết chữ nhanh hơn nhiều.
Loại cách cao siêu này đối với Chương Tụ là thiếu niên mười mấy tuổi bắt đầu học là khó.
Cũng may Chương Tụ là người cần mẫn, cậu biết việc biết chữ có bao nhiêu chỗ tốt về sau cho cậu, cho nên cậu học là rất nghiêm túc.
Lâm Trạch rất hài lòng học sinh đầu tiên của mình, không sợ đầu ngu ngốc, chỉ sợ không nỗ lực cố gắng, hắn càng lúc càng thích phu lang của mình.
Mỗi buổi chiều đều dạy Chương Tụ học bính âm, hắn cũng đọc sách một lát, lại đem ba bộ 3 vạn chữ đánh dấu để bính âm, hắn còn nhiều việc phải làm lắm.
Cho nên việc thăm nương của Chương Tụ sau khi về thôn cũng chậm lại.
Lần trước mua vải để cho nương của Chương Tụ làm quần áo, bây giờ đều đưa cho Trương đại thẩm làm, chờ quần áo may xong rồi mới đi thăm, lần đầu tiên gặp nhạc mẫu phải chỉnh chu và mang quà lại mặt tới mới hợp đạo lý!
Lâm Trạch tính toán chu đáo,Chương Tụ cũng gật đầu đồng ý.
Nương và cậu từ nhỏ sống nhờ ở Chương gia, người Chương gia không hề thích bọn họ, có thứ gì tốt cũng không tới phiên cậu và nương.
Cậu tích cóp tiền cũng không dám cho làm quần áo mới cho mình, khó khăn lắm mới hiếu kính được nương của mình, Chương Tụ tất nhiên đồng ý với tính toán của Lâm Trạch.
Dù sao đều ở cùng một thôn, chờ quần áo làm xong rồi mặc cho nương cậu xem, làm bà tận mắt nhìn thấy cậu hiện tại sống rất tốt, để bà có thể yên tâm về nam nhân mà cậu coi trọng.
Bất quá hai phu phu không biết là Chương Liễu Mi đang sốt ruột chờ tin chạy trốn của Chương Tụ.
******
Mỗi buổi chiều ăn cơm Chương gia đều làm ầm ĩ.
"Nương, ta muốn ăn bánh mì! Ta mặc kệ, ngày mai ngài phải mua cho ta! Mỗi loại nhân ta đều phải ăn!"
"Nhi tử, chúng ta qua mai mốt rồi mua, thứ đồ kia không biết làm từ đồ quý gì mà một ổ tới 6 văn tiền, trong nhà ta đang có điểm tâm, nương lấy cho con ăn."
"Không cần, hôm qua Tiểu Béo đã ăn rồi, là do biểu tỷ hắn mua từ trấn trên cho hắn, ăn còn ngon hơn điểm tâm của Nhạc Tiên Cư, ngài mua cho ta đi! Hôm qua ta mới nhìn thấy ngài đếm bạc, có tới vài lượng bạc lận!"
"Hừ, tiểu tử thúi ồn ào này, không sợ ăn trộm nghe thấy hết sao! Bạc kia là của hồi môn của tỷ con, chờ tỷ phu tương lai con thi đậu Trạng Nguyên, cho con ăn sung mặc sướng thoải mái"
"Không muốn không muốn, ta không cần ăn sung mặc sướng, ta muốn ăn bánh mì! Ô ô, nội tổ mẫu, ta muốn ăn bánh mì......"
"Được được, Kim Quan không khóc, nội tổ mẫu làm chủ cho con......"
"Dương Quế Phương ngươi đúng là đồ keo kiệt! Cũng không phải là mấy văn tiền sao, đại tôn tử của ta ăn một chút ngươi cũng không cho, Ngân Châu về sau gả ra ngoài cũng không phải trợ giúp Kim Quan sao, hiện tại có mấy văn tiền ngươi cũng không cho Kim Quan, muốn thiên vị khuê nữ của ngươi hả! Ngươi dám cắt xén tiền đại tôn tử của ta, của hồi môn Ngân Châu ta lấy lại hết!"
"Ta xem Tú Tài cũng không có gì tốt, chưa thấy chỗ tốt gì còn bị mất mấy chục lượng ra bên ngoài, nhà ai gả nữ nhi cũng không tốn gì, thật là......"
Cuộc đối thoại trên của Chương gia mỗi ngày đều phải trình diễn một lần.
Chẳng qua tôn tử bảo bối của Chương gia chỉ thay đổi đồ vật mà nó muốn, mà nội dung khác vẫn giữ nguyên.
Hôm nay Chương Kim Quan đòi ăn bánh mì lại là một chuynệ khác, người trong thôn biết Lâm Trạch đang bán đồ ăn, mà không biết hắn bán món gì, ngoại trừ Lý Lão Phúc và các lão tộc được Lâm Trạch mời ăn thử lúc trước, những người khác đúng là không biết.
Tất nhiên Chương gia cũng không biết, bởi vì ngòi nổ của Chương Kim Quan, trong nhà lại nháo đến hôn sự của Chương Ngân Châu.
Chương gia kỳ thật không phải ai cũng thích việc hôn sự với Lâm gia, Lâm Kiến Văn đúng là có tiền đồ tươi sáng, nhưng điều đó vẫn chưa thành hiện thực.
Hầu hết người dân quê đều nhìn vào những lợi ích trước mắt, ai lại thích cả ngày chỉ ăn rau mà sống? Hai lão Chương gia lúc trước vui mừng đồng ý hoán hôn sự, lúc ấy mà kết thân với Lâm Trạch chính là một cái hố.
Chờ đến thời gian sau liền tỉnh táo lại, hai lão Chương gia cảm thấy khó chịu, nhà người khác gả khuê nữ đều lấy sính lễ, nhà bọn họ không lấy được một phần, còn phải đem của cải đưa cho nhà khác, đổi lại ai cũng luyến tiếc.
Cho nên càng gần tới ngày hôn sự của Chương Ngân Châu, Chương gia càng không bình tĩnh, cộng thêm tôn tử độc đinh Chương Kim Quan cả ngày muốn này muốn nọ làm ầm ĩ, trong nhà yên tĩnh được mới là lạ.
Còn Chương Liễu Mi ở cùng nhà lại không quan tâm đến.
Từ khi tướng công mất, bị nhà chồng đuổi về nhà mẹ đẻ, bà liền nhìn thấy rõ sắc mặt nhà mẹ đẻ của bà.
Đối với cha mẹ mà nói, bà chỉ là hàng hóa để giúp đỡ cho đại ca của bà, trong nhà thu lưu hai mẹ con bọn họ, chỉ là vì không muốn người trong thôn nghị luận mặc kệ nữ nhi chết sống, chỉ muốn bà và Tụ ca nhi ở lại trong nhà làm việc như trâu ngựa mà thôi.
Việc đó bà có thể chịu đựng, thậm chí không hận Chương gia, chỉ cần hai mẹ con họ có chỗ dung thân là được.
Chính bà cũng không nghĩ đến Chương gia lại quá đáng như vậy, lấy Tụ ca nhi của bà đi hoán thân, trơ mắt đem Tụ ca nhi của bà đẩy vào hố lửa.
Chương Ngân Châu quan trọng, chẳng lẽ Tụ ca nhi của bà không quan trọng sao?
Chương Liễu Mi bản tính yếu đuối, nhưng khi làm mẹ thì trở nên mạnh mẽ, sau chuyện hoán thân, bà và người Chương gia hoàn toàn ly tâm.
Tuy rằng còn ở chung nhà với người Chương gia, nhưng về cơ bản bọn họ tự ai nấy lo.
Bà cũng không làm ruộng cho Chương gia, cũng không ăn lương thực của Chương gia, bản thân tự đào rau dại mà ăn, lên núi tìm một số sản vật, lại thêu thêm vài món đồ cũng có thể nuôi sống chính mình, Chương gia đưa phòng cho bà ở và bà trả tiền thuê cho Chương gia là được, quan hệ xa lạ rõ ràng.
Hiện tại nguyện vọng lớn nhất Chương Liễu Mi là hy vọng mình có thể nhìn nhi tử hết cực khổ, bằng không bà chết cũng không cam lòng.
Đều do bà vô dụng, mới làm Tụ ca nhi đi theo bà chịu khổ.
Cho nên khi nghe Trịnh Tiểu Lạc nói Lâm Trạch muốn bán Chương Tụ đi, Chương Tụ muốn chạy trốn khỏi nơi này, Chương Liễu Mi không cần suy nghĩ lập tức hành động, hoàn toàn không để ý đến vấn đề quy củ và đức hạnh.
Ca tế dám bán ca nhi của bà đi, bà chẳng lẽ khuyên ca nhi của mình nghe theo sao?
Bà chỉ là dễ bị khi dễ, chứ không phải khờ, cho nên nghe được tin của Trịnh Tiểu Lạc nói, bà liền chuẩn bị lộ phí chạy trốn.
Dù sao bà chỉ còn Tụ ca nhi, Tụ ca nhi muốn đi nơi nào thì bà cũng đi theo nơi đó, bà cũng không lưu luyến thôn này.
Kết quả bà mượn bạc của người bạn có giao tình tốt trong thôn khác trở về, chờ mãi cũng chưa nghe tin của Chương Tụ, Chương Liễu Mi trong lòng sốt ruột không thôi.
Tuy rằng bà cũng nghe nói Lâm Trạch gần đây đã thay đổi, nhưng Lâm Trạch là người ra sao bà cũng hiểu, trước kia còn đánh chửi ghét bỏ Tụ ca nhi của bà như vậy, sao bây giờ có thể hồi tâm chuyển ý?
Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Bằng không Tụ ca nhi lâu như vậy chưa đưa tin cho bà biết?
Chương Liễu Mi càng nghĩ càng hoảng, trong lòng cân nhắc, quyết định đánh bạo đi tới nhà Lâm Trạch nhìn một cái.
Vốn dĩ Trịnh Tiểu Lạc muốn nói cho bà biết kế hoạch chạy trốn đã hủy bỏ, bởi vì lúc đó bà không có ở thôn nên cậu trì hoãn mấy ngày chưa nói.
Sau đó, Trịnh Tiểu Lạc lại vội vàng chuẩn bị hôn sự của mình, hơn nữa nhìn thấy Chương Tụ sống tốt liền thả lỏng cảnh giác, liền đem chuyện này quên mất.......