Nguyên thân tự phụ lại thôi học sớm, kết bạn cũng chưa đếm hết một bàn tay, Lâm Trạch nhìn thấy Phương Sơn Nguyên liền dễ dàng biết hắn là ai.
Gia cảnh của Phương Sơn Nguyên giống với nguyên thân, đều là tú tài nghèo trong thôn, vì gần tuổi nhau nên họ trở thành bạn học ở tư thục, có mối quan hệ không tồi.
Đối phương cũng không giống các học trò có thế lực khác, lúc nguyên thân gặp nạn vẫn đối đãi như cũ, là người tốt có học vấn không tồi, là người có thể kết giao.
Cho nên Lâm Trạch vẫn có một chút kiên nhẫn, đổi lại là người khác sớm đã rời đi
"Lâm huynh, kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác*, vừa rồi nhìn thấy ngươi, ta còn tưởng bản thân nhận sai người......"
Kẻ sỹ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt*: Ý nói rằng, cần phải thường xuyên loại bỏ cách nhìn cũ, dùng ánh mắt mới để đối đãi với người hoặc sự vật.
Đây vốn là câu nói của nhân vật được coi là "hữu dũng vô mưu" Lữ Mông, một vị tướng bên Đông Ngô.
Phương Sơn Nguyên cao hứng chắp tay chào hỏi khi nhìn thấy Lâm Trạch.
Lời này của Phương Sơn Nguyên không phải khách sáo mà là thật lòng nói ra, hắn phải nhìn bằng con mắt khác không chỉ vào cách ăn mặc của Lâm Trạch, mà còn nhìn vào khí chất của Lâm Trạch.
Lâm Trạch trước kia bị đả kích cả người âm trầm suy sụp, nhưng Lâm Trạch hiện tại tràn đầy gió xuân, thẳng đầu ưỡn ngực, cùng một gương mặt nhưng làm người khác cảm giác linh hồn không giống nhau.
Lâm Tam Quý và đám người Trần Thục Cúc đã mở đường cho sự thay đổi tính khí của Lâm Trạch, Phương Sơn Nguyên cũng không biết điều đó, nhìn thấy Lâm Trạch hôm nay cứ nghĩ đó là một người khác.
Vẫn là gương mặt đó, nhưng làm người thoáng gặp không nhận ra ngay.
Lâm Trạch không rõ Phương Sơn Nguyên muốn nói cái gì, liền trực tiếp nói chuyện khác thay vì vướng vào câu hỏi này
"Khi lòng dạ trống trãi sẽ làm cho tâm hồn cởi mở hơn, trước kia ta đã làm mọi người chê cười rồi.
Không biết Phương huynh sốt ruột gọi ta có chuyện gì quan trọng?"
Nói tới đây, Phương Sơn Nguyên cũng nhớ tới chuyện quan trọng, liền chào hỏi không khỏi rùng mình một cái.
"Ài, đều do ta quá cao hứng thiếu chút nữa đã quên chính sự! Lâm huynh, sự tình trọng đại, chúng ta vào một nơi nói chuyện trước?"
Phương Sơn Nguyên khẩn trương lo lắng nhìn bốn phía xung quanh.
Thấy bộ dáng của hắn ta như vậy, Lâm Trạch suy nghĩ một chút rồi gật đầu, tìm một nơi gửi xe bò rồi dẫn Chương Tụ và Phương Sơn Nguyên đến quán trà gần nhất, đồng thời yêu cầu một phòng riêng.
Không biết Phương Sơn Nguyên muốn nói chuyện gì quan trọng, hắn vẫn không yên tâm khi đến phòng riêng của quán trà, sau khi kiểm tra trái phải nhiều lần, chắc chắn không có ai nghe lén, sau đó hắn mới do dự nhìn Chương Tụ
"Lâm huynh, ngươi xem quý phu lang cũng nên tránh đi không?"
Trong thời đại này, nam nhân không cho nữ nhân và ca nhi có mặt khi nói chuyện với nhau
"Không sao, phu lang nhà ta đều nghe được sự việc."
Lâm Trạch không cần suy nghĩ liền trực tiếp cự tuyệt, tuyệt đối không được đối đãi khác nhau với phu lang của hắn
Chương Tụ thẹn thùng mỉm cười, ngoan ngoãn đứng yên.
Dù sao cậu cũng không phải là ca nhi gia đình giàu có, xuất đầu lộ diện cũng không sao, so với quy quy củ củ núp ở sau viện, cậu càng thích ý tưởng của Lâm Trạch.
Phương Sơn Nguyên cũng âm thầm kinh ngạc giống Lý Quảng Tài trước kia, thậm chí còn kinh ngạc hơn.
Phương Sơn Nguyên thường xuyên chạy lên trấn trên nghe ngóng tin tức, tuy rằng có nghe nói Lâm Trạch đã thay đổi gần đây, có thương hiệu Nhất Kiến Chung Tình càng sáng tỏ hơn, nhưng hắn thật sự không nghĩ tới Lâm Trạch cao ngạo trước kia lại thay đổi lớn đến thế.
Nhưng ngay cả việc từ bỏ thân phận đi mua bán cũng có thể làm được, cử chỉ yêu thương phu lang của Lâm Trạch cũng không có gì là lạ, rốt cuộc mỗi người đều không giống nhau.
Kinh ngạc qua đi, Phương Sơn Nguyên liền bình tĩnh trở lại.
Nếu Lâm Trạch không sợ, hắn cũng không cần cố kỵ nữa.
Kiểm tra trái phải lần nữa, Phương Sơn Nguyên mới nghiêm túc nói chuyện
"Lâm huynh, ta vốn định đi tới thôn tìm ngươi, không nghĩ đúng lúc gặp ngươi ở đây.
Vừa lúc, vi huynh có một chuyện đắng đo suy nghĩ, vẫn quyết định nói với ngươi, bằng không trong lòng ta thực sự rất bất an......"
"Phương huynh không ngại cứ nói ra.", Lâm Trạch trầm ngâm nói ra.
"Được, vi huynh sẽ nói ra hết, kỳ thi hương sắp tới khó có thể nói trước được, nhưng gian lận thi cử là điều không thể tránh khỏi.
Tuy có cách xử lý nhưng vẫn có người tâm thuật bất chính*, Lâm huynh có biết người tên Chu Hồng Xương không?"
Tâm thuật bất chính*: Cơ mưu thâm sâu, đầu cơ trục lợi
"Ông chủ Tửu lầu Tường Thụy, chủ sòng bạc phố tây, chủ nhân tiểu quan phố nam lão gia Chu phủ, em vợ huyện lệnh."
"Cái gì mà em vợ huyện lệnh, chỉ là em của ả thiếp thất, cáo mượn oai hùm mà thôi......"
Phương Sơn Nguyên khịt mũi coi thường cười một cái, mới tiếp tục nói
"Lâm huynh, ngươi mới lên trấn trên không lâu hẳn là không biết, tên Chu Hồng Xương này ỷ vào tỷ gã đang sủng ái, tuyên bố ra bên ngoài gã đang có đề thi hương lần này, làm không ít học trò âm thuật bất chính tới nhà gã mua đề."
"Chuyện hoang đường này không thể tin tưởng được, nhưng quả thực có một số người không kiên định.
Trấn Nam Dương của chúng ta nhiều năm qua chỉ có một cử nhân, những học trò khác nhiều lần thi rớt không khỏi coi việc mua đề như cọng rơm cứu mạng."
"Đề thi này không biết là thật hay giả, nhưng việc này một khi bị triều đình biết sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng, không những học trò đó bị trừng phạt, còn liên lụy cả nhà bị tai họa theo"
Sau khi nói xong, Phương Sơn Nguyên tạm dừng một chút mới tiếp tục nói
"Lâm huynh, mấy ngày trước ta thấy nhị đệ ngươi hình như cũng ở đó."
"Xác định?"
Lâm Trạch ngẩng đầu chấn động.
Chương Tụ tuy không đọc nhiều sách, nhưng cậu biết việc bại lộ gian lận khoa cử sẽ có hậu quả nghiêm trọng, nhẹ thì lấy lại công danh cả đời không được thi đi, nặng thì chém đầu, còn liên lụy người trong nhà gặp tai họa theo.
Phương Sơn Nguyên gật đầu
"Đây là sự thật, việc trọng đại này ta tuyệt đối không dám nói bậy.
Có rất nhiều người đi mua đề của Chu Hồng Xương, nếu việc này là giả thì không sao, nhưng nếu là thật, huyện Thanh Sơn sợ là sẽ có tai họa giáng đầu."
Thi cử ở cổ đại còn khắc khe hơn so với thời hiện đại, nếu Chu Hồng Xương bán đề thi giả, nhiều nhất là những học trò đó sẽ bị lừa.
Nhưng nếu đề thi là thật, Chu Hồng Xương bán nhiều đề thi như vậy, chẳng phải là đại biểu cho huyện Thanh Sơn năm nay sẽ có một đám thi đậu cử nhân!
Triều đình không phải kẻ ngu ngốc, vừa nhìn số liệu là biết có vấn đề, bên trên tuyệt đối sẽ phái người điều tra rõ ràng, đến lúc đó những học trò thi đậu và người trong nhà sợ là gặp tai họa.
Không phải mọi người không biết đến hậu quả này, do không cưỡng lại được sự cám dỗ và tâm lý may mắn, những học trò nhiều lần thi rớt khó tránh khỏi nóng nảy muốn chạy lối tắt.
Phương Sơn Nguyên có quan hệ không tồi với Lâm Trạch, ngẫu nhiên biết được Lâm Kiến Văn cũng ở bên trong, hắn tự nhiên nghĩ đến Lâm Trạch là người có quan hệ huyết thống với Lâm Kiến Văn.
"Lâm huynh, ngươi và gã có quan hệ huyết thống, việc này một khi bị bại lộ, cho dù ngươi không sao, chỉ sợ ảnh hưởng đến tương lai của ngươi..."
"......"
Lâm Trạch tạm thời không nói chuyện, bưng chén trà với sắc mặt lạnh lẽo.
Ngay cả kẻ ngu ngốc cũng biết được việc này.
Cổ đại chú ý tới chế độ liên đới, một người đắc đạo gà chó lên trời, một người mắc tội cả nhà tai ương.
Hắn đã đoạn thân với Lâm Kiến Văn, hắn không quan tâm có chuyện gì xảy ra, nhưng vấn đề khó ở chỗ Lâm Tam Quý vẫn còn quan hệ với Lâm Kiến Văn.
Lâm Tam Quý là phụ thân của nguyên thân, người cũng không xấu, hắn không thể mặc kệ không quan tâm đến.
Huống chi việc gian lận khoa cử không phải là vấn đề nhỏ.
Sau một lúc suy nghĩ, Lâm Trạch mới buông chén trà dò hỏi
"Chu Hồng Xương rêu rao khắp nơi bán đề thi như vậy, huyện lệnh phản ứng như thế nào?"
Phương Sơn Nguyên còn biết tin tức bán đề thi, sao huyện lệnh lại không biết được, việc này mà bị bại lộ thì huyện lệnh là người đứng mũi chịu sào gặp tai họa, sao có khả năng mặc kệ không lên tiếng?
"Việc này ta cũng không hỏi qua......"
Phương Sơn Nguyên xấu hổ, hắn chỉ là học trò nghèo không tiền không thế, nếu không phải có nhiều người biết Chu Hồng Xương bán đề thi, hắn cũng không biết có việc này.
"Ta trở về sẽ xem xét lại, đa tạ Phương huynh đã báo tin, nếu không ta sợ đến lúc đó trở tay không kịp."
Lâm Trạch không thấy khó xử khi hỏi như vậy, hắn biết rõ năng lực của Phương Sơn Nguyên, hắn tự mình nghĩ cách để biết được nhiều tin tức hơn vậy
Nhưng mà...!Nguyên thân và Phương Sơn Nguyên đã lâu không liên lạc, quan hệ xa cách hơn nửa năm, đối phương bỗng nhiên tới tìm hắn, còn nói cho hắn tin tức quan trọng như vậy, hắn không tin điều đó chỉ là vì tình bạn đơn thuần.
Lâm trạch không phải là đứa ngốc mới ra ngoài xã hôị, hắn sẵn sàng nghĩ về cái xấu trước hơn là tin tưởng thế giới này tốt đẹp.
Nghĩ đến đây, Lâm Trạch nở một nụ cười nhẹ nhàng như gió thoảng.
"Phương huynh, ta thật sự không biết đa tạ ngươi như thế nào về tin tức quan trọng này, ân tình này ta sẽ nhớ kỹ.
Sau này Phương huynh cần ta hỗ trợ, chỉ cần trong khả năng của ta, ta nhất định không từ chối."
Khi Phương Sơn Nguyên nghe vậy, trên mặt thoáng qua một tia xấu hổ.
Khi nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Lâm Trạch, trong lòng có chút chột dạ.
Nếu là bạn tốt bình thường nói điều này thì không sao, nhưng bọn họ lại là bạn bè bất ngờ gặp lại sau nửa năm xa cách, ý nghĩa của lời cảm ơn không đơn giản như vậy.
Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, nếu không có tính toán, ai lại lo chuyện của người không liên quan?
Nghĩ đến tình cảnh của mình, Phương Sơn Nguyên khẽ cắn môi, đem mặt mũi vứt đi hết, đứng dậy chắp tay với Lâm Trạch
"Lâm huynh, chúng ta quen biết nhiều năm, Phương Sơn Nguyên ta rất khinh thường loại người xấu xa làm việc hạ lưu này.
Chỉ là vi huynh bây giờ cùng đường nên mới mặt dày như vậy, ta xác thực có chuyện muốn nhờ, nếu Lâm huynh nguyện ý giúp đỡ, ta sẽ giữ kín bí mật này!"
"Ta đã đoạn thân với Lâm Kiến Văn, gã xảy ra chuyện gì cũng không ảnh hưởng đến ta"
Lâm Trạch vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng như gió thoảng, nhưng lại làm người khác áp lực không thể giải thích được
Phương Sơn Nguyên khiếp sợ, hiển nhiên là không nghĩ tới hắn đã đoạn thân với Lâm Kiến Văn, loại chuyện đoạn thân ở nơi này chính là đại sự nghiêm trọng.
Nhưng hắn nhanh chóng hoàn hồn lại, khóe miệng cười khổ
"Lâm huynh, là vi huynh xử sự không chu toàn, ta thật sự không cố ý đe dọa ngươi về việc gian lận thi cử, ngươi đừng tức giận.
Ta mạo muội đến tìm ngươi chỉ vì tức phụ của ta bị bệnh nặng, gia cảnh nhà ta ngươi cũng biết rồi, nhiều năm đọc sách của cải sớm đã hết, có thể đi mượn ai ta đều đã thử qua, ruộng trong nhà đều bán hết nhưng vẫn không đủ......"
Vừa nói xong, Phương Sơn Nguyên sầu khổ, bất chấp mặt mũi cầu xin người, mạng người còn quan trọng hơn thể diện.
"Ta nghe nói Lâm huynh gần đây làm sinh ý nhỏ ở trấn trên, mua bán rất phát đạt, cho nên......!vi huynh thật sự rất hổ thẹn đi tìm ngươi, nhưng tức phụ trong nhà cần uống thuốc, mong Lâm huynh nể tình là bạn cùng trường nhiều năm có thể cho ta mượn bạc, vi huynh chắc chắn sẽ trả gấp đôi."
Nói xong, Phương Sơn Nguyên cúi gầm mặt như đang chờ xử án, chờ đợi câu trả lời của Lâm Trạch.
Hắn cũng không hy vọng quá nhiều, mấy ngày nay hắn đã cầu xin rất nhiều người, cũng thường xuyên bị từ chối, hắn cũng chỉ thử tới đây mượn Lâm Trạch, dù sao hắn cũng mượn rất nhiều tiền.
"Ngươi muốn mượn bao nhiêu?"
Lâm Trạch không trực tiếp từ chối hay đồng ý, trầm ngâm suy xét.
Hắn không biết chuyện nhà của Phương Sơn Nguyên thế nào, nhưng hắn không thích thiếu nhân tình của người khác, không ngại dùng tiền để mua một tin tức.
"Năm, năm mươi lượng bạc......"
Phương Sơn Nguyên ngẩng đầu lên, giọng điệu thật cẩn thận, ngay cả bản thân cũng đỏ mặt chột dạ khi nói con số này.
"Vậy ngươi đi cướp tiền trang đi."
Mí mắt Lâm Trạch giật giật, nói y hệt như lời đệ tử tương lai của mình.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu công: Ta rõ ràng nghèo như vậy, muốn đi ăn tửu lầu cũng không được, không biết có ảo giác gì làm cho mọi người nghĩ rằng ta rất có tiền.......