50 lượng bạc không phải là số tiền quá lớn đối với người giàu có nhưng Lâm Trạch hiện tại không có tiền, hiện tại cũng không lấy ra được, đối với người bình thường mà nói đây là một con số thiên văn.
Sinh ý của Nhất Kiến Chung Tình rất tốt, thẻ duy ái bỉ cũng kiếm lời không ít, nhưng hôm nay mua xe bò và đồ vật đã tốn hết phân nửa số tiền tiết kiệm ở trong nhà.
Lâm Trạch vốn cho rằng Phương Sơn Nguyên mượn nhiều nhất cũng chỉ là 10 mười lượng bạc, ai mà biết tên gia hỏa này dám mở miệng với hắn như vậy.
50 lượng bạc, nghiêm túc mà nói hắn hiện tại vẫn là tú tài nghèo ở nông thôn, cũng không phải là Thần Tài giúp người giàu có!
Phản ứng của Lâm Trạch có chút lớn.
Bản thân Phương Sơn Nguyên cũng chột dạ không thôi, hắn cũng không phải là sư tử há miệng lớn đòi ăn, sở dĩ hắn mượn nhiều tiền như vậy để trả lại số tiền còn thiếu cho đám bạn bè thân thích.
Nếu không phải nghe nói Nhất Kiến Chung Tình là của Lâm Trạch, hắn cũng không ngượng ngùng mà tìm đến đây.
Bánh mì của Lâm Trạch thật sự rất nổi tiếng ở trấn trên, chỉ cần là người thường xuyên chạy đến trấn trên đều biết gần đây có loại đồ ngọt ăn rất ngon và có ngụ ý tốt, tuy chỉ là sạp ven đường nhưng hương vị còn ngon hơn so với điểm tâm của Nhạc Tiên Cư.
Sau khi nghe tin Lâm Trạch là chủ sạp của Nhất Kiến Chung Tình, Phương Sơn Nguyên đơn giản tính toán việc mua bán của Lâm Trạch, cuối cùng cho ra khoản lời rất là dọa người.
Vì vậy, hắn mới có cam đảm và kỳ vọng chạy tới tìm Lâm Trạch để mượn bạc.
"Lâm huynh, ta biết số tiền này có hơi lớn nhưng ngươi hãy tin tưởng ta, ta sẽ nhanh chóng trả lại cho ngươi.
Ta đã nói chuyện với lão gia viên ngoại, chỉ cần ta chịu dạy con trai hắn đọc sách, hắn sẽ đưa quà nhập học một năm là 50 lượng bạc cho ta."
Phương Sơn Nguyên có điểm vội vàng, Lâm Trạch hiện tại có thể nói là cọng rơm cứu mạng của hắn.
Dù không có nhiều hy vọng lắm nhưng hắn vẫn cầu xin Lâm Trạch.
Ruộng trong nhà đều đã bán hết, cha mẹ hắn cũng đã lớn tuổi, bên dưới còn có đám em ngây dại và đứa con thơ.
Một tú tài đi làm tiên sinh cho viên ngoại là tự hủy hoại tiền đồ của mình, hắn đã tới bước đường cùng rồi chỉ đành bất chất tất cả.
Xưa nay việc trong nhà hay chuyện học hành đều do tức phụ hắn đảm đương, mấy năm nay hắn thi rớt tức phụ cũng không hề oán hận hắn.
Hiện tại tức phụ đang bị bệnh nặng sao hắn có thể trơ mắt nhìn ái thê như vậy.
"Đã có viên ngoại dùng 50 lượng bạc mời ngươi làm tiên sinh trong một năm, vì sao ngươi lại đi mượn tiền khắp nơi?"
Vẻ mặt Lâm Trạch không đổi nhưng lời nói của hắn chắc như đinh đóng cột " Hẳn là số bạc đó không thể giải quyết được bệnh tình của tức phụ ngươi."
"Ta......"
Phương Sơn Nguyên dừng lại, không thể phản bác cười khổ "Đại phu nói thân thể của tức phụ ta có khiếm khuyết lại làm lụng vất vả nhiều năm, bệnh cứng khó trị.
Nếu muốn sống phải dùng các loại dược liệu quý hiếm làm thành dược thiện dưỡng thân trong hai ba năm."
Dược thiện dưỡng thân thì dễ nói nhưng đây không phải là thứ mà người nghèo có thể mua được.
Dược liệu quý hiếm phải tốn rất bạc để mua được, những ai trong thôn có khả năng mua thịt gà, thịt vịt, thịt cá hầm thuốc ăn ba lần mỗi ngày? Hơn nữa dưỡng thân thể khẳng định không thể làm việc nặng, mất đi một sức lao động cho dù là nữ nhân cũng là đả kích lớn đối với người nhà nông.
Theo như Lâm Trạch biết, gia đình Phương Sơn Nguyên đều dựa tức phụ và thôn dân giúp đỡ đọc sách, so với nhà hắn còn nghèo hơn nhiều.
Đây là loại bệnh huyền thoại của người giàu, người nghèo không thể gánh nổi.
Lâm Trạch đưa tờ giấy tính nhẩm cho Phương Sơn Nguyên
"Giá cả dược liệu ta không rõ lắm, chỉ cần dược liệu có liên quan đến thân thể đều không rẻ, cộng thêm thịt gà, thịt vịt, thịt cá và các loại dược liệu khác thì không thể tốn hơn 70 đến 80 lượng trong một năm."
" Ngươi vừa nói là đã vay mượn hết người thân bạn bè, tức là hiện tại ngươi đang nợ ít nhất là 20 đến 30 lượng bạc.
Ta biết trong nhà ngươi đều dựa vào tức phụ để kiếm sống nhưng hiện tại tức phụ ngươi đang bị bệnh nặng, ruộng trong nhà cũng bán hết và không còn nguồn thu nhập nữa."
"Nếu ta nhớ không lầm, ngoài cha mẹ ngươi ra trong nhà còn ba người em nhỏ hơn 13 tuổi và một đứa con trai 2 tuổi.
Tất cả mọi người sau này đều dựa vào ngươi nuôi dưỡng, nhưng ngươi hiện tại không có ruộng đất, chi phí sinh hoạt tiết kiệm lắm cũng chỉ tốn 10 lượng bạc trong một năm, nếu như không có bệnh tật phát sinh ngoài ý muốn."
"Nói cách khác, trong vòng một năm ngươi phải chi ít nhất là 100 lượng bạc, mà quà nhập học của ngươi thu vào chỉ có 50 lượng bạc.
Nếu thu không đủ chi sao ngươi có thể nhanh chóng trả tiền lại cho ta?"
Lâm Trạch lần lượt tính ra các chi phí làm Phương Sơn Nguyên á khẩu không trả lời được.
Là một người suốt ngày đọc sách, Phương Sơn Nguyên biết nhà mình nghèo từ nhỏ nhưng hắn lại không biết chuyện cơm- áo-gạo-tiền lại tốn nhiều bạc như vậy.
Hắn chỉ nghĩ rằng 50 lượng bạc cộng thêm khoản thu nhập từ việc sao chép sách là có thể nuôi sống được gia đình, nhưng hiện thực còn khó khăn hơn hắn tưởng.
Nếu tính toán như thế đừng nói là hắn nhanh chóng trả tiền cho Lâm Trạch, chỉ cần hắn muốn tức phụ còn sống thì đừng mong trả hết nợ nần.
Phương Sơn Nguyên cúi đầu hổ thẹn, trong lòng chua xót càng thêm hổ thẹn với tức phụ, hóa ra trước đây tức phụ giúp hắn quán xuyến việc nhà lại khó khăn như vậy.
"Lâm huynh, những lời vừa rồi coi như ta chưa từng nói......"
Phương Sơn Nguyên thật sự không còn mặt mũi để cầu xin nữa, nhà hắn chính là động không đáy, ai mà cho hắn mượn tiền chẳng khác nào ném đá xuống sông.
Nam nhân vừa rồi còn xán lạn trong nháy mắt liền trầm xuống, nhưng hàng lông mày giữa vẻ mặt buồn bực lại không đại biểu cho đối phương bỏ cuộc, mượn không được thì còn con đường khác để kiếm tiền.
Lâm Trạch nở ra nụ cười hồ ly khi nhìn Phương Sơn Nguyên quay người bước đi
"Phương huynh sốt ruột bỏ đi làm gì, đó chỉ là mấy chục lượng bạc mà thôi, chúng ta là bạn học nhiều năm sao ta có thể thấy chết mà không cứu? Ta có cách giúp Phương huynh nhất lao vĩnh dật*, không biết Phương huynh có nguyện ý hay không?"
Nhất lao vĩnh dật*:(一 劳 永 逸): ý chỉ một lần cực khổ đổi lại cuộc sống an nhàn sau này
"Có cách gì? Ta nguyện ý!"
Nghe vậy, Phương Sơn Nguyên đột ngột quay người gật đầu đồng ý.
"Ta định mở tư thục mời ngươi về làm tiên sinh, một năm ta sẽ trả ngươi 100 lượng bạc làm quà nhập học, nếu làm tốt sẽ thưởng thêm 50 lượng bạc.
Nói cách khác, chỉ cần ngươi làm việc nghiêm túc thì một năm có kiếm ít nhất là 150 lượng bạc."
Tư thục tốt nhất ở Trấn Nam Dương chỉ trả 50 lượng bạc cho một tiên sinh một năm nhưng Lâm Trạch lại ra giá tới 150 lượng bạc, cao gấp ba lần so với giá tiền!
Phương Sơn Nguyên há to miệng, không thể tin vào lỗ tai của mình.
Lâm Trạch không ngạc nhiên trước phản ứng của Phương Sơn Nguyên, hắn biết tiền lương của mình đưa ra còn cao hơn tiền lương tư thục ở huyện thành, có thể nói là mức giá trên trời.
Nhưng mà trả lương phải gắn liền với kết quả lao động, hắn trả lương cao như vậy thì Phương Sơn Nguyên phải tạo giá trị ngang nhau cho hắn mới được.
"Phương huynh đừng vội kinh ngạc, ta nói đến quà nhập học tự nhiên cũng có điều kiện, Phương huynh nghe ta nói hết rồi suy nghĩ cũng không muộn."
"Điều kiện gì?"
Phương Sơn Nguyên càng thêm vội vàng, là người đọc sách, hắn lần đầu tiên vì bạc mà làm đầu nóng lên.
Nếu các học trò khác và tiên sinh biết được thế nào cũng mắng và khinh bỉ hắn, nhưng hắn thật sự rất cần tiền!
"Rất đơn giản, ta mở tư thục dạy học mục đích là để kiếm tiền, Phương huynh và ta đều xuất thân nghèo khổ, đều đã trải qua cảnh khốn khó của người nghèo.
Tiền không mua được tất cả nhưng tất cả sẽ mua được bằng rất nhiều tiền, ta không ngại người khác nói ta tham tiền nhưng ta để ý nhà người của ta sống cực khổ."
"Tuy rất thực dụng nhưng Phương Sơn Nguyên không thể phản bác được, còn cảm thấy rất có đạo lý.
Đúng vậy, tiền không mua được tất cả nhưng tất cả sẽ mua được bằng rất nhiều tiền, một phân tiền làm khó anh hùng*, hắn hiện tại vì đồng tiền mà quỳ gối xuống, kết quả thế nào? Vẫn sầu lo như cũ.
Một phân tiền làm khó anh hùng*: là phép ẩn dụ cho một nhỏ làm cho một việc lớn trở nên bất khả thi và không thể hoàn thành.
Nó cũng đề cập đến một người rất có năng lực nhưng đối mặt với một vấn đề nhỏ
Phương Sơn Nguyên nhìn chằm chằm Lâm Trạch, tiếp tục lắng nghe những điều sau, hắn cảm giác Lâm Trạch hiện tại khác với nhận thức trước đây của hắn.
"......! Cho nên, tư thục của ta chỉ nhận con cháu thương nhân và con em nhà nghèo có thiên phú đọc sách.
Vì học phí đắt đỏ, học phí một năm tới 100 lượng bạc, nếu học trò không đạt yêu cầu sẽ bị đuổi bất cứ lúc nào.
Con em nhà nghèo có thể miễn học phí nhưng phải đạt yêu cầu khảo hạch* theo quy định."
Khảo hạch*: thi để kiểm tra chất lượng, trình độ
Phương Sơn Nguyên trầm mặc muốn nói lại thôi, rất muốn đem lời vừa rồi của Lâm Trạch trở về, đây mới là cướp tiền!
Chương Tụ hoàn toàn sững sờ, phương diện kiếm tiền trước nay của tướng công của cậu lúc im lặng thì thôi, một khi lên tiếng thì rất kinh người.
Lâm Trạch mỉm cười, không hề có ý thức mình đang cướp tiền
"Phương huynh có thể cảm thấy cái giá này rất vô lý, ai mà lại ngu ngốc như vậy? Nhưng nếu ta đảm bảo mỗi học trò trong tư thục đều có thể thi đậu đồng sinh thì khác, cho dù ta tăng học phí gấp đôi vẫn có người tranh nhau đăng kí"
"Bảo đảm thi đậu đồng sinh? Lâm huynh, ngươi......" Không phải nói giỡn chứ!
Phương Sơn Nguyên bỗng nhiên cảm thấy mình bị điên hoặc là bạn học cũ trước mặt cũng bị điên rồi.
Có trời mới biết các kỳ thi của triều đình khó như thế nào, thi đậu đồng sinh chỉ là cửa thứ nhất, là cơ sở để bắt đầu cho con đường làm quan, hắn cũng không nói quá về số lượng học trò thi rớt tới hàng nghìn người ở ải này.
Tư thục của bọn họ nổi tiếng nhất về việc bồi dưỡng nhân tài, mỗi lớp có hai người thi đậu đồng sinh coi như dạy học rất tốt! Ở toàn bộ huyện Thanh Sơn này mỗi lớp thi đậu đồng sinh không vượt quá 10 người.
Ngay cả người như hắn đã từng thi đậu đồng sinh, sau đó thuận lợi thi đậu tú tài cũng không dám khinh thường, mọi khó khăn gian khổ đều trãi qua hết.
Nhưng Lâm Trạch lại bảo đảm mỗi học trò đều sẽ thi đậu!
"Có phải đùa hay không kết quả sẽ chứng minh......!ta sẽ nghĩ cách chiêu sinh* lớp học đầu tiên, phương pháp dạy học ở tư thục đều do ta toàn quyền quyết định.
Phương huynh bắt buộc phải dựa theo phương pháp dạy học của ta, không được có ý kiến phản bác, chỉ cần Phương huynh làm được, ta sẽ trả đủ 150 lượng bạc một năm."
Chiêu sinh*: mời gọi người đến đăng kí theo học (bằng một hình thức nhất định nào đó)
"Lâm huynh, ngươi thật sự bảo đảm mỗi học trò trong tư thục của ngươi đều thi đậu đồng sinh?"
Phương Sơn Nguyên nuốt khan cổ họng.
Nếu lời này được thả ra mà nhiệm vụ cuối cùng không hoàn thành được, liệu đám thương nhân bỏ ra một số tiền lớn có xông lên lột da bọn họ không? Hoặc là......!Lâm huynh tính toán lừa một số tiền khổng lồ rồi bỏ trốn đi hưởng phúc?
"Tất nhiên là có điều kiện tiên quyết, học trò muốn vào tư thục của ta không chỉ có tiền là được, bọn họ còn phải vượt qua kỳ thi đầu vào và ngoan ngoãn học tập, một khi có người không nghe lời lập tức bị đuổi đi không cần thương lượng, bởi vì thời gian của ta có hạn, trước hết chỉ nhận 12 đứa nhỏ."
"Kỳ thi đồng sinh ở triều Đại Tắc tập trung vào đọc thuộc lòng, sách luận, kinh luân, văn thơ đơn giản, chỉ cần học trò ngoan ngoãn dựa theo phương pháp học tập của ta, ta không bảo đảm bọn họ có thể đứng đầu bảng nhưng đậu......! đồng sinh cũng không thành vấn đề."
"Nếu không phải do nhập gia tùy tục, ta cảm thấy tư thục của ta nên gọi là luyện thi đồng sinh cấp tốc sẽ thích hợp hơn."
Nhập gia tùy tục*(入家随俗): có nghĩa là khi đến một nơi nào đó, một gia đình, một khu vực hay một quốc gia, chúng ta cần thuận theo phong tục tập quán văn hóa của con người nơi đó
Lâm Trạch nhếch miệng mỉm cười, ra trường nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có đối tác chuyên nghiệp rồi.
Tác giả có lời muốn nói: -
Tra xét theo Baidu, ta phát hiện mỗi triều đại đều có chế độ khoa cử khác nhau, cho nên giả thiết của ta về quá trình khoa cử như sau:
Đồng sinh => tú tài => cử nhân ( thi hương) => cống sĩ ( thi hội) => Trạng Nguyên ( thi đình)
Mỗi giai đoạn thi khác nhau sẽ có cách xưng hô khác nhau, triều đại hư cấu xin đừng kiểm chứng..