Cái gì? Phân gia đoạn thân!"
Tới lượt Lâm Tam Quý nóng nảy.
Phân gia thì thôi, tuy ở nông thôn có câu nói cha mẹ còn sống thì không thể phân gia, cũng không phải không có nhi tử lớn lên không phân gia, chỉ cần cả nhà nguyện ý thì không ai có ý kiến được.
Nhưng đoạn thân không giống với phân gia, sự tình lớn tới bao nhiêu mới có thể nháo tới đoạn thân, hơn nữa là do nhi tử chủ động nói, nếu truyền đi cả đời hắn sẽ bị chỉ trích!
"Lâm Trạch, tuy nương con không yên phận nhưng nhà ai mà không có cãi nhau, ngươi muốn đoạn thân với phụ thân sao? Nếu truyền đi con làm sao có thể đi thi khoa khảo được......"
Lâm Tam Quý không sinh khí mà là là sợ hãi.
Hắn và Trần Thục Cúc là hai người khác nhau, đại nhi tử muốn đoạn thân với mụ, sau này cũng đoạn thân với lão, lão sao có thể chịu được lão đại không chịu nhận lão.
"Phụ thân, ta không phải đoạn thân với ngài, ta chỉ muốn đoạn thân với nương và nhị đệ.
Về sau ta muốn đi thi khoa khảo nên mới cùng họ đoạn thân, nếu không làm như vậy ta sợ mình chết như thế nào cũng không biết."
Lâm Trạch nói rõ với Lâm Tam Quý, hắn không có đoạn thân với Lâm Tam Quý.
Tuy hắn không phải nguyên thân, trong khoảng thời gian ngắn hắn đã xem Lâm Tam Quý trở thành cha mà đối đãi, nhưng hắn biến thành Lâm Trạch mặc kệ nguyện ý hay không, mối thù của nguyên thân bắt buộc phải trả.
Có thù oán phiền toái thì hắn sẵn sàng đáp lại, nhưng hắn không thể coi thường Lâm Tam Quý được chỉ cần Lâm Tam Quý không chọc phiền toái đến cho hắn, hắn cũng không ngại thay thế nguyên thân phụng dưỡng lão làm lụng vất vả nửa đời người nuôi nhi tử.
Thời đại này là xã hội phong kiến tàn ác, có núi lớn hiếu tự* đè nặng, nhất thiết phải đem lão phụ thân Lâm Tam Quý đến doanh trận của hắn mới được.
Hiếu tự*: đạo làm con
Lâm Trạch nhàn nhạt nói nhưng trong suy nghĩ của Lâm Tam Quý, đoạn thân ở thời đại này chính là chuyện lớn.
"Lâm Trạch, có chuyện gì thì con cứ nói với ta, con không thể đoạn thân.Nếu truyền ra bên ngoài về sau người khác nói con như thế nào? Xem nhà chúng ta ra sao? Con không biết nếu thanh danh hỏng rồi về sau không được đi thi khoa cử,con làm sao......"
Lâm Tam Quý ưu sầu.
Thứ nhất ngăn cản Lâm Trạch là giữ gìn thể diện Lâm gia, thứ hai lão cũng là vì nhi tử mà suy xét.
Đại nhi tử ngoài việc đọc sách cũng không có sở trường gì, nếu con đường đó bị chặt đứt nó lại phân gia đoạn thân về sau sống như thế nào?
Những lời này đối với thư sinh cũng không phải không có đạo lý.
Trần Thục Cúc lại suy nghĩ khác, Lâm Trạch muốn phân gia đoạn thân quả thực mụ vạn phần đồng ý.
"Lão già, hắn muốn phân gia đoạn thân thì cho hắn phân gia đoạn thân! Lưu lại đồ bất hiếu ở trong nhà chính là xui xẻo, bản thân xui xẻo còn liên lụy đến người trong nhà.
Ai biết hắn có lây bệnh không, nếu liên lụy lão nhị không đậu khoa cử thì sao? Phân, nhất định phải phân! Việc này phải chặt đứt sạch sẽ!"
Trần Thục Cúc tích cực hưởng ứng, không cảm thấy chân mềm nữa tinh thần sảng khoái.
Lão đại tự mình nói ra việc phân gia đoạn thân, mụ không phân bạc trong nhà cho tên bất hiếu kia, người khác cũng không nói gì ngược lại còn giúp mụ.
Lời này làm Lâm Tam Quý sinh khí, "Mụ câm miệng cho ta!"
"Ta dựa vào cái gì phải câm miệng, vốn dĩ hắn không nên có đồ vật của Lâm gia chúng ta, bạc Lâm gia đều là của Kiến Văn.
Mấy năm nay lão vì hắn lãng phí nhiều tiền bạc mà tên súc sinh này muốn thừa dịp nửa đêm giết ta, lão lại không quan tâm sống chết của ta! Ô ô, ta biết lão muốn ta chết để lão thành thân với người khác, Lâm Tam Quý lão giỏi lắm......"
Sợ hãi vừa bị hù doạ qua đi, bản tính Trần Thục Cúc lại lồi ra bắt đầu la lối khóc nháo lên.
Một khóc hai nháo ba thắt cổ, thủ đoạn phụ nhân trong thôn giống nhau lắm.
Lâm Tam Quý ăn nói vụng về không thể nói lý với người đàn bà đanh đá này, chỉ có thể tức giận đến nỗi mặt ngăm đen hình chữ điền nghẹn thành củ cà tím.
"Phụ thân ngài nghe lời ta, cái nhà này hôm nay phải phân gia đoạn thân.
Nguyên nhân là gì thì chờ thôn trưởng và các lão nhân trong tộc đến, ngài sẽ biết vì sao ta muốn làm như vậy.
Hài nhi bảo đảm với ngài, bất luận như thế nào ta cũng là con của ngài, vì ta hận nương và nhị đệ, ý ta đã quyết."
Lâm Trạch lười dây dưa, đơn giản tỏ thái độ với Lâm Tam Quý.
Sau đó không nói chuyện nữa, tiếp tục lấy khối thịt băm nhuyễn ra sau đó xào thịt rồi bỏ vào chén trứng chưng, là món trứng chưng thị bằm vừa ăn ngon vừa dinh dưỡng.
Nếu Lâm Trạch đang kích động thì Lâm Tam Quý có thể nói hai câu, nhưng hiện tại Lâm Trạch dầu muối không ăn, bộ dáng lãnh đạm khiến cho người khác có cảm giác như đấm vào bông.
Tất nhiên ở trong lòng Lâm Tam Quý, đại nhi tử tuyệt đối không có bộ dáng lãnh đạm, bộ dáng hiện tại của nó giống với tâm như tro tàn.
Lão chưa từng thấy bộ dáng này của nhi tử, lúc trước bị đổi hôn sự cũng không chết tâm như vậy, không biết mụ đã làm gì chọc Lâm Trạch như thế.
Trong lòng Lâm Tam Quý đối với Trần Thục Cúc không vừa ý.
"Phân gia thì phụ thân có thể đáp ứng, đoạn thân thì không được, con đem trứng chưng cho Tụ ca nhi ăn đi, ngày mai phụ thân nói chuyện với thôn trưởng."
Không lay chuyển nhi tử được Lâm Tam Quý chỉ gật đầu thở dài.
Lão cũng chỉ đồng ý phân gia lại không đồng ý đoạn thân, điều này ảnh hưởng quá lớn.
Triều Đại Tắc trọng hiếu, việc này không những ảnh hưởng tới con đường làm quan mà về sau còn không sống được trong thôn.
Nhi tử tuổi trẻ xúc động, lão không thể hồ đồ nhìn tiền đồ của lão đại bị huỷ hoại, không thể......!
Lâm Tam Quý xoay người ra khỏi phòng bếp, vai lưng ủ rũ bước chân nặng nề như có ngọn núi đè nặng trên người.
Nhìn bóng dáng của lão Lâm Trạch có chút cảm khái, Lâm Tam Quý làm cha làm trượng phu không dễ dàng gì.
Hắn không lo lắng Lâm Tam Quý không đồng ý đoạn thân.
Lâm Tam Quý hiện tại không biết những chuyện Trần Thục Cúc và Lâm Kiến Văn đã làm.
Nếu biết chân tướng nguyên thân xui xẻo mấy năm nay, Lâm Tam Quý lại coi trọng đại nhi tử sợ là không bình tĩnh được.
Lâm Tam Quý lúc không nóng nảy là người một điều nhịn chín điều lành, nhưng biết chuyện Trần Thục Cúc đã làm thì lão sẽ đồng ý với hắn.
Hiện tại ăn rồi tính, chờ thôn trưởng và các lão nhân đức cao vọng trọng trong tộc đến đông đủ đỡ phải rút dây động rừng.
Hắn không làm thì thôi, đã làm thì phải cho địch nhân một cú thật mạnh!
Làm lơ Trần Thục Cúc trừng mắt, Lâm Trạch thêm ít muối vào thịt vừa chín rồi bỏ vào trứng chưng sắp chín, thái ít hành rải xung quanh chén, đợi chín rồi mới đem cho phu lang ăn
"Ông trời sẽ giết chết đồ súc sinh!"
Trần Thục Cúc tức đỏ mắt nhìn chén trứng chưng thịt bằm kia, không dám cản hắn.
Bản dịch chỉ post duy nhất trên wattpad quýt nhỏ xinh.
Nếu nhìn thấy trên web khác chính là ăn cắp.
*******
Mạc kệ phòng bếp kia, Lâm Trạch bưng trứng chưng thịt bằm quay về phòng, Chương Tụ đã mặc quần áo xong.
Nhìn thiếu niên bị quần áo gói chặt đến kín mít, Lâm Trạch tiếc nuối.
Hắn còn nghĩ trở về hỗ trợ cậu đều do mụ già kia làm lãng phí cơ hội xoát hảo cảm của phu lang.
Khi Chương Tụ thấy hắn đi vào lại run lên, mặt sợ hãi vội vàng từ trên giường đi xuống, đôi chân trần trụi co quắp thấp thỏm:
"Huynh, Huynh đã về......"
Cậu không kêu tên hoặc gọi tướng công, không phải cậu không kêu mà do Lâm Trạch trước kia không cho cậu gọi thân mật như vậy, tối qua do bộ dáng Lâm Trạch say rượu dọa đến nên cậu đã quên, sợ Lâm Trạch tính sổ với cậu.
Lâm Trạch có ý tưởng muốn đánh người thật, người này không nghe lời nghỉ ngơi còn đi chân trần xuống đất, sinh bệnh rồi sao?
"Ta kêu em ngủ mà, sao đi chân trần xuống đất vậy."
Ngữ khí Lâm Trạch hơi sinh khí, buông cái chén trong tay rồi vội vàng đi qua đem cậu bế lên giường, lấy chăn mỏng đắp lên người cậu đem hai chân bọc kỹ lại.
Thời tiết này còn đắp chăn làm hai chân cậu nóng ran.
Lâm Trạch đem hai chân cậu bọc kín mít, đem gối đặt lên đầu giường làm tựa lưng, sau đó đem chưng trứng thịt băm đút phu lang:
"Không biết em thích ăn cái gì, trong nhà không có thứ tốt khác, nếm thử trứng chưng thịt băm này đi, tối qua làm em mệt đến vậy món này giúp em bồi bổ lại......!do ta nấu đó."
Thổi hơi nóng đưa trứng chưng tới miệng thiếu niên, Lâm Trạch dịu dàng nói chuyện, không quên tranh công khoe khoang.
Nhắc tới tối qua, mặt Chương Tụ lại đỏ lên sau đó là khiếp sợ khi nghe câu cuối.
Lâm Trạch nói cái gì? Món trứng này do Lâm Trạch đích thân làm?
Cậu đang nằm mơ sao, Lâm Trạch đi xuống phòng bếp nấu ăn? Không phải người đọc sách đều là quân tử xa nhà bếp sao?
"......"
Chương Tụ khiếp sợ nhìn Lâm Trạch, lòng đầy sợ hãi khi nhìn trứng chưng đút tới miệng.
Cậu không biết Lâm Trạch muốn làm cái gì, cảm thấy trứng thịt chưng băm thơm ngon trước mặt như bữa cơm cuối cùng của tử tù, chẳng lẽ Lâm Trạch hôm nay tính đem cậu đi bán? Bằng không sao đối tốt với cậu như vậy, nuôi tốt mới bán được giá cao.
Trong lòng lập tức tuyệt vọng, lúc trước nói không bán cậu đi quả nhiên là gạt người.
Cậu cho rằng thuận theo Lâm Trạch mấy năm, chờ Lâm Trạch buồn bực vì Chương Ngân Châu mà chết, cậu có thể giải thoát rồi.
Cậu không ngờ tên hỗn đản này tàn nhẫn như vậy, vẫn bán cậu cho tiểu quan.
Nhìn biểu tình Lâm Trạch em không ăn ta liền để như vậy, Chương Tụ tạm thời không dám phản kháng, yên lặng há mồm cho hắn đút.
Trứng trưng ăn trong miệng mỹ vị như vậy mà cậu giống như nhai sáp, tay nắm chặt quần áo lộ rõ khớp xương trắng bệt.
Cậu không nghĩ mình vẫn bị bán, Lâm Trạch nhẫn tâm đến nỗi vượt qua tưởng tượng của cậu, nếu cậu lại không chạy sợ sẽ không có đường sống......!
Chương Tụ cúi đầu, nỗ lực thu hoảng sợ trong lòng lại.
Lần đầu hưởng thụ đút cho phu lang ăn, tâm tình hiện tại của Lâm Trạch rất tốt, không biết trong đầu cậu đang nghĩ cách chạy trốn bằng không hắn tức đến đau lòng.
Hắn đem tính toán kế tiếp của mình nói cho Chương Tụ nghe, cho cậu chuẩn bị tâm lý miễn cho lúc đó bị dọa đến:
"Phu lang em nghe ta nói, ta tính sẽ phân gia, đoạn thân với nương và nhị đệ.
Có khả năng hôm nay sẽ xảy chuyện lớn đến lúc đó em đừng sợ, cứ ở yên trong phòng chờ sự tình kết thúc chúng ta liền dọn đi."
"Được......"
Chương Tụ thất thần gật đầu dù sao Lâm Trạch cũng sẽ bán cậu đi, Lâm gia phân gia cũng được, đoạn thân cũng được đều không liên quan đến cậu.
Từ từ, phân gia? Đoạn thân? Lâm Trạch còn gọi cậu là phu lang?!
Chương Tụ ngẩng đầu lên mắt phượng xinh đẹp mở to ra, nhìn Lâm Trạch không thể tưởng tượng được.
Trứng chưng thịt bằm
.