Thung Tử một quyền hung hăng đánh vào trên mặt hắn, đôi mắt sung huyết, ánh mắt căm ghét, “Hồ Lượng, ngươi muốn đi tìm chết thì đi đi, từ nay về sau chúng ta không phải là huynh đệ, coi như lòng tốt của ta quăng cho chó ăn.”
Hắn không để ý Hồ Lượng nữa, xoay người liền đi.
Hồ Lượng cười nhạo một tiếng, “Tưởng ta hiếm lạ chắc? Nếu không phải muốn tìm chân sai vặt cho ta, ta còn không muốn mang theo ngươi đi chơi đâu, đồ túng hóa.”
Hằn sờ soạng mặt mình một chút, ‘xuy’ một tiếng.
Mẹ nó, vừa rồi hắn nên đánh trả, tiểu tử này lá gan cũng lớn thật, dám đánh cả hắn. Chờ đến khi trở về thôn, hắn sẽ làm cho Thung Tử đẹp mặt.
Thiệu Thanh Viễn tuy rằng không nghe được hoàn chỉnh, nhưng cũng biết Hồ Lượng là tới tìm phiền toái cho Cố Vân Đông.
Người này đã ăn giáo huấn rồi mà còn chưa từ bỏ ý định, thật giống như thuốc cao bôi trên da chó, như vậy phải để hắn một lần nữa nếm thử hương vị bị giáo huấn.
Thiệu Thanh Viễn từ phía sau hắn lóe ra, một chưởng liền đem người đánh đến hôn mê.
Ngay sau đó một lần nữa đi đến cửa sau của Bành phủ, chờ một lát, trong nháy mắt khi người gác cổng bị người khác kêu đi nói chuyện, liền khiêng Hồ Lượng tiến vào.
Hắn trực tiếp đem người ném vào mặt sau của cây đại thụ trong Cảnh lan uyển, ngay sau đó lặng yên không một tiếng động rời khỏi Bành phủ.
Liễu Duy còn ở ngõ nhỏ chờ hắn, thấy hắn lại đây, vội xốc mành để người đi lên.
Không đợi Thiệu Thanh Viễn ngồi ổn, liền gấp không chờ nổi mở miệng nói, “Ta nói cho ngươi a, ta vừa rồi…”
Nói đến một nửa đột nhiên phản ứng lại, không thể tiết lộ sự tình của Bành phủ a, bởi vậy, đầu lưỡi đánh vòng trở lại, lập tức thay đổi đề tài, “Đi đi đi, chúng ta hiện tại liền lên núi, đã nói rõ ràng là xong việc thì lên núi đánh hươu bào cùng đại trùng.”
Thiệu Thanh Viễn lại nói, “Hôm nay không còn sớm nữa, hôm nào lại đi.”
“Còn muốn hôm nào? Nhưng ta cần dùng gấp a.” Nhưng thời điểm này xác thật có điểm không thích hợp, Liễu Duy chỉ có thể thở dài thỏa hiệp, “Được rồi, vậy, ngày mai, xác định là ngày mai.”
“Được.” Thiệu Thanh Viễn gật đầu, sau đó liền từ trên xe nhảy xuống, cũng không quay đầu lại liền đi.
Liễu Duy bĩu môi, “Lời còn chưa nói xong đâu, vội vã đi như vậy để làm gì chứ.”
Bất quá hắn rốt cuộc đi Bành phủ để làm cái gì? Hắn lúc ấy cũng chỉ nhờ vả mình đi tìm Bành Trọng Phi, tâm sự uống trà gì gì đó, nói chính hắn có chút việc đi tìm hạ nhân trong phủ, chỉ là thời gian đi có chút lâu.
Thiệu Thanh Viễn thực mau đi về Vĩnh Phúc thôn, hắn trì hoãn thời gian cũng không dài, nhưng vẫn là không chạm mặt Cố Vân Đông.
Lúc này Cố Vân Đông đã đi theo Thường Phú về tới Thường gia, Thường Phú mặt đầy khẩn cầu, “Ngươi xem bản vẽ của ngươi cũng đã lấy về rồi, có phải hay không có thể cho ta giải dược?”
Cố Vân Đông liền cho hắn một viên thuốc màu trắng, Thường Phú không nói hai lời liền nuốt xuống.
Cố Vân Đông cũng không quản hắn, Thường Phú căn bản không cần nàng ra tay giáo huấn.
Bành Trọng Phi kia bị kinh hách lớn như vậy, chẳng lẽ sau này lại không trả thù đầu têu gây nên tất cả việc này sao?
Bởi vậy nàng quay đầu nói với Phùng Đại Năng, “Sự tình đã giải quyết, khó có dịp được một chuyến tới huyện thành, ta muốn mua chút đồ vật, nếu không thì ngươi về trước đi?”
Trước mắt đã có Bành Trọng Phi cùng Liễu Duy cấp nàng hai trăm năm mươi lượng ngân phiếu, nàng hiện tại nói như thế nào cũng là người giàu có, rất nhiều đồ vật không ở trong kế hoạch xây nhà cũng có thể đi mua.
“Không vội, ngươi muốn mua cái gì, thúc bồi ngươi đi mua.” Phùng Đại Năng thực sự rất bội phục Cố Vân Đông, tuổi còn nhỏ, bị vị bá vương thiếu gia Bành gia kia đoạt đồ vật, thế nhưng chỉ tốn không đến hai canh giờ là có thể lấy về tay, một chút việc phát sinh cũng không có.
Phùng Đại Năng tự hỏi chính mình làm không được, đột nhiên cảm thấy mấy năm nay mình sống thật dư thừa.
Cố Vân Đông nghĩ nghĩ, ở huyện thành này, Phùng Đại Năng so với nàng rốt cuộc quen thuộc hơn một chút, liền gật đầu, “Được, vậy đi thôi.”
Bạn đang đọc truyện tại thich.truyen.247