Cố Vân Đông lúc này mới chú ý tới bên chân hắn còn có cái này, “Này là cái gì?”
“Bột mì.” Thiệu Thanh Viễn nói, “Sáng mai ta phải mang vị Liễu thiếu gia kia vào núi, ta đã đáp ứng hắn muốn đánh đại trùng, phải vào sâu trong núi hơn, khả năng phải qua hai ba ngày mới có thể trở về, cho nên muốn mang theo một ít lương khô. Mấy cái bánh nướng màn thầu ở trấn trên quá khó ăn, muốn nhờ ngươi hỗ trợ làm chút đồ ăn.”
Cố Vân Đông mở to hai mắt nhìn, đại trùng? Lão hổ?
“Ngươi muốn đi đánh lão hổ? Ngươi trước kia đã từng đánh qua sao?”
“Đã từng.” Có thời điểm hắn thử vào sâu trong núi hơn, gặp được một lão thợ săn bị hổ cắn bị thương thiếu chút nữa cùng đường, là hắn động thủ đem lão hổ đánh bị thương.
Sau con hổ kia là lão thợ săn xử lý, bán lấy rất nhiều tiền còn chia cho hắn không ít.
“Nhưng ngươi lần này còn mang theo cái Liễu thiếu gia không biết gì, không phải là kéo chân sau sao?” Cố Vân Đông nhíu mày, cảm thấy quyết định này của hắn thực không sáng suốt.
Hắn nếu là muốn đánh đại trùng, một người vào núi gặp được nguy hiểm ngược lại rất dễ thoát thân, nhưng mang theo một tên thiếu gia nhà giàu như vậy, Cố Vân Đông có loại cảm giác bọn hắn muốn đi tìm chết.
Thiệu Thanh Viễn, “Hắn một hai phải cùng đi.”
“Thật là biết cách lôi kéo người khác chết cùng.” Cố Vân Đông có chút hối hận ban ngày chỉ thu hắn năm mươi lượng bạc, “Ta nghĩ đến thời điểm đánh lão hổ ngươi cứ trực tiếp đem người đánh ngất rồi ném lên cây có vẻ tiện hơn đấy.”
“Ta cũng tính toán như vậy.”
Cố Vân Đông, “…” Nhịn không được nở nụ cười.
Xem ra hắn đã quyết định, Cố Vân Đông cũng không nói thêm cái gì, nàng tiếp nhận cái túi, “Đợi một chút, ta hiện tại liền đi làm bánh nướng áp chảo cho ngươi, thời tiết bậc này để hai ba ngày cũng không thành vấn đề. Về sau ngươi chỉ cần hơ nóng trên lửa một chút là có thể ăn, đúng rồi ngươi có thể ăn cay phải không? Ta cho ngươi một chút tương ớt, ăn vào sẽ ấm áp một chút.”
Thiệu Thanh Viễn xem nàng quay đầu trở về phòng bếp, một bộ dáng bận bận rộn rộn khóe miệng nhịn không được hơi cong, “…Được.”
Cố Vân Đông động tác nhẹ thật sự, Đổng thị bọn họ ngủ đến say, cách phòng bếp cũng không gần lắm, thành ra không nghe được chút âm thanh gì từ phòng bếp.
Thiệu Thanh Viễn tuy rằng trù nghệ không tốt, nhưng nhóm lửa vẫn là rất có tay nghề.
Hai người một người đứng trước bếp, một người ngồi dưới bếp, hình ảnh thế nhưng hài hòa không nói nên lời.
Cố Vân Đông xoa xoa mặt, mới hỏi hắn về sự tình ban ngày, “Cái kia, người mà gọi là Thôi di nương bị rơi vào trong nước lúc sáng, sự tình chó săn miệng sùi bọt mép, đều là bút tích của ngươi sao?”
Lúc trước nàng đã cùng hắn nói tốt, để hắn ba mươi phút sau tạo ra chút hỗn loạn trong phủ, tốt nhất là những thứ cận kề với Bành Trọng Phi, hơn nữa là mấy cái sự tình mà người ta vừa thấy liền nghĩ là do làm nhiều chuyện xấu nên bị báo ứng.
Quả nhiên hai việc phát sinh liên tiếp làm cho Bành Trọng Phi đối với những lời nàng nói tin tưởng không hề nghi ngờ.
“Chuyện của Thôi di nương cùng ta không có quan hệ, còn chó săn là bút tích của ta.” Thiệu Thanh Viễn ban đầu là muốn đem thư phòng của Bành Trọng Phi phóng hỏa, đáng tiếc là còn chưa có động thủ, liền phát hiện chính phi của Bành Trọng Phi đang đối phó với di nương được sủng ai Thôi thị.
Thiệu Thanh Viễn thờ ơ lạnh nhạt nhìn thê thiếp đánh nhau, chờ đến khi hạ nhân đi Cảnh lan uyển bẩm báo Bành Trọng Phi, hắn liền đi tìm cái con chó săn hung tàn kia. Nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn, con chó săn kia trực tiếp đối với hắn nhe răng múa vuốt muốn đi lên cắn xé, lại bị hắn một chân đá văng, sau đó cái con chó miệng cọp gan thỏ này….liền bị sùi bọt mép.
Cố Vân Đông nghe hắn nói xong, nhịn không được muốn cười.
Động tác của nàng thực nhanh nhẹn, Thiệu Thanh Viễn hỏi nàng lấy bản vẽ như thế nào, nàng cũng đem mọi sự kể rõ ràng. Hai người hợp tác, cũng không có gì cần lừa gạt nhau.
Cho đến khi một lượng lớn bánh nướng được làm xong, Cố Vân Đông mới gom lại toàn bộ giao cho Thiệu Thanh Viễn.
Thời gian có hạn, nàng chỉ có thể làm sơ sài như thế này
Thiệu Thanh Viễn cầm theo túi đựng bánh nướng nóng hầm hập cùng tương ớt chuẩn bị đi, Cố Vân Đông lại dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội gọi hắn lại, “Đợi chút.”
Bạn đang đọc truyện tại thichtruyen247