Cố Vân Đông cầm túi lê, vừa hướng phòng bếp đi vừa hỏi, “Hồ gia lại làm sao vậy?”
“Buổi sáng hôm nay, Hồ Lượng tỉnh lại la to, sau lại không biết như thế nào, đột nhiên nói Thung Tử cũng đi huyện thành, hơn nữa trước khi Hồ Lượng bị người ta đánh đã cùng Thung Tử cãi nhau một trận.” Đổng Tú Lan lại nói tiếp còn có chút thổn thức, “Kim Nguyệt Hương kia liền chạy đến nhà Thung Tử, một hai phải nói là do Thung Tử hại Hồ Lượng, muốn nhà hắn bồi tiền.”
Cố Vân Đông khóe miệng co giật một chút, Kim Nguyệt Hương này muốn tiền đến điên rồi, thấy ai đều phải bồi tiền.
Nói người ta đem Hồ Lượng đánh ngất, chứng cứ đâu? Há mồm liền cắn loạn.
“Nhà Thung Tử tử nơi nào chịu? Thung Tử lúc ấy liền xông lên đánh huynh đệ Hồ gia, nếu không phải muội muội hắn Lan Nhi cơ linh đi tìm thôn trưởng, nói không chừng còn nháo thành cái dạng gì đâu.”
Cố Vân Đông đều có chút đồng tình thôn trưởng, “Vậy sau lại như thế nào giải quyết?”
“Thôn trưởng cũng sinh khí, ngày nào Hồ gia kia cũng gây sự, đánh gãy chân Hồ Lượng chính là Bành phủ, có bản lĩnh thì đi tìm Bành gia. Nếu là lại đi lung tung cắn người khác, liền đem toàn gia Hồ gia cấp đuổi ra khỏi thôn.”
Hồ gia lúc này mới bị dọa tới, toàn gia xám xịt trở về nhà.
Bất quá lúc này, Hồ gia cùng nhà Thung Tử xem như là hoàn toàn xé rách mặt.
Người khác nghĩ như thế nào không biết, dù sao Đổng Tú Lan cảm thấy như vậy khá tốt, chân Hồ Lượng bị đánh gãy, xem hắn có còn dám trộm cắp nơi nơi gặp chuyện xấu nữa không, không có hắn đi đầu, ba người bọn Thung Tử cũng đều an phận.
Cố Vân Đông đem sự tình Hồ gia nghe được như một câu chuyện cười, vào phòng bếp rửa sạch mấy quả lê, sau đó nhờ Đổng Tú Lan mang sang cho mọi người ăn, ngay sau đó liền đem theo phần lê còn lại vào phòng của chính mình.
Nàng bảo mọi người đừng tới quấy rầy nàng, chính mình ngồi ở mép giường, tĩnh tâm bắt đầu tìm kiếm trong không gian của chính mình
Cố Vân Đông mơ hồ nhớ rõ trong không gian có mấy quyển thư là về gieo trồng cây ăn quả, ở mạt thế khi mọi người đều một lòng một dạ thu thập về phương diện ăn mặc, mấy thứ sách vở này ngược lại bị ném bỏ mặc ở một bên.
Cố Vân Đông lúc trước cũng như vậy, có ăn là được, không rảnh lo các mặt khác.
Sau lại có một thời điểm tránh né tang thi trong một hiệu sách nhỏ, bên người có cái đồng đội cảm khái nói, “Nếu có một ngày, mạt thế thật sự kết thúc, nhưng mấy cuốn sách này lại bị hủy hoại, đó có phải hay không rất nhiều tri thức cũng sẽ bị đứt gãy.”
Hắn nói xong lời này thì tang thi liền vào được, Cố Vân Đông dưới tình thế cấp bách chỉ kịp đem một đống sách vứt vào không gian. Cũng bởi vì câu nói của đồng đội kia, Cố Vân Đông không hề chỉ thu thập đồ ăn, ngẫu nhiên sẽ thu một ít đồ vật không thường dùng.
Lúc sau vì bôn ba sinh tồn, Cố Vân Đông cũng không có cẩn thận lật qua đống sách vở đó.
Hôm nay nhìn thấy lão nhân bán lê kia, Cố Vân Đông liền đột nhiên có ý tưởng gieo trồng cây ăn quả. Bên này trái cây chủng loại cũng không nhiều, giá cả thấp thì quá thấp, cao thì cao đến thái quá, liền tỷ như lúc trước ở phủ thành nhìn thấy quả táo.
Hơn nữa trái cây cũng không dễ dàng bảo quản, liền nàng hôm nay mua được lê, kỳ thật đã hái từ trên cây xuống được một thời gian, có một bộ phận da cũng bị nhăn lại.
Nhưng là nàng có không gian a, bên trong thời gian yên lặng, cho dù có để một hai năm thì vẫn giữ nguyên được độ mới mẻ. Đến lúc đó ở huyện thành khó bán, nàng có thể bán được ở phủ thành hoặc địa phương xa hơn.
Cho dù bán không xong, nàng cũng có thể chế thành tương hoa quả.
Vừa lúc, mấy thứ đó nàng đều biết làm.
Đối với nàng mà nói, khó nhất, ngược lại là bắt đầu từ bước đầu tiên - trồng cây ăn quả.
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen247