Cố Vân Đông đuổi theo thân ảnh quen thuộc phía trước đến một cái ngõ khác.
Người phía trước đi thật mau, có vẻ đang vội, Cố Vân Đông chỉ có thể kêu hắn, “Cố Đại Giang, Cố Đại Giang…”
Nhưng người nọ căn bản là không phản ứng, trong nháy mắt liền tiến vào một cái ngõ nhỏ.
Cố Vân Đông vội đuổi theo với tốc độ nhanh hơn, sợ lơ là chớp mắt một cái là người đã không thấy tăm hơi.
Cố tình con hẻm này có chút đông, phía trước còn có người đang cúi người nhặt đồ.
Nguyên bản cho rằng nàng có thể phóng qua, không nghĩ rằng người bán hàng rong kia đột nhiên đứng lên, Cố Vân Đông tránh khỏi nàng lại không né kịp cái sọt nằm trên mặt đất.
Sọt đổ, Cố Vân Đông mơ hồ cảm giác được đồ vật bên trong bị rớt ra.
Nàng cũng chưa kịp xem một cái, chỉ là đối với người bán hàng rong kia nói, “Thực xin lỗi đại tỷ, ta trong chốc lát sẽ trở về bồi thường cho ngươi.”
Giọng nói nhỏ dần, người cũng di chuyển vào cái ngõ nhỏ kia.
Mắt thấy người nọ chưa biến mất, Cố Vân Đông rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội chạy tiến lên, “Cố Đại Giang, cha, ngươi…”
Người nọ quay đầu tới, lời nói trong cổ họng Cố Vân Đông tức thì nghẹn lại.
Không phải!!
Không phải Cố Đại Giang, nàng nhận sai người.
Cũng đúng, nơi này là một cái huyện thành nhỏ của Tuyên Hòa phủ, xác suất gặp được Cố Đại Giang là quá nhỏ, sao có thể sẽ là hắn đâu?
Chỉ là mặt bên của người này, thật sự quá giống.
Người nọ vẻ mặt mạc danh nhìn Cố Vân Đông, “Cô nương ngươi có việc gì sao? Không có việc gì thì ta phải đi đây, ta đang có việc.”
“Thực xin lỗi, nhận sai người.” Cố Vân Đông xin lỗi cười cười.
Nhìn người nọ đi xa, nàng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, vỗ vỗ mặt.
Không quan hệ, một ngày nào đó sẽ tìm được.
Đúng rồi, người bán hàng rong kia.
Cố Vân Đông vội chạy trở về, chạy đến bên người vừa rồi bị nàng tông vào cái sọt kia.
Nàng lúc này mới thấy rõ ràng trong sọt là cái gì, quả cam a…
Quả cam này hơn phân nửa đều là rớt xuống mặt đất, bán quả cam chính là hai vợ chồng, đang ngồi xổm trên mặt đất nhặt cam.
Cố Vân Đông vội đi theo nhặt lên, cúi đầu xin lỗi, “Thực xin lỗi, ta vừa rồi chạy gấp, đâm vào sọt nhà các ngươi. Các ngươi tính xem có bao nhiêu hư hỏng, ta bồi thường.”
“Không, không cần. Không, không hư.” Một bên nam nhân lập tức xua tay, liên tục lắc đầu.
Cố Vân Đông ngẩng đầu, đối mặt với nam nhân, ngay sau đó ngẩn ra, “Ngươi là…”
Có điểm quen mắt.
Nam nhân kia lại đột nhiên cúi đầu, hơi hơi nghiêng thân mình tránh đi tầm mắt của nàng.
Cố Vân Đông nhíu mày, nhìn xem nữ nhân ở bên cạnh.
Ngay sau đó bừng tỉnh đại ngộ, “Là các ngươi a.”
Cha mẹ của Thung Tử, đã gặp qua một lần, thiếu chút nữa không nhận ra.
Cha Thung Tử gọi là Đại Sơn, nương là Diệp thị, nghe Đổng Tú Lan nói, hai vợ chồng này lá gan rất nhỏ, tựa hồ là trước kia gặp phải sự tình gì, hiện tại gặp vấn đề gì cũng không dám tranh không dám đoạt, có thể lui liền lui.
Hai phu thê như vậy, cũng không biết dưỡng như thế nào, nhi tử thì thành tên du thủ du thực, nữ nhi cũng là một cái cơ linh.
*Cái ‘cơ linh’ này Hy không hiểu lắm, mọi người ai hiểu có thể góp ý giúp Hy nhé <3
Trách không được lúc trước khi nàng yêu cầu bốn nhà bồi thường tiền, Hồ gia càn quấy, nhà bọn họ lại lập tức gật đầu, còn nói bạc không đủ, xin khất sau này trả.
Bọn họ hiền lành như vậy, thực làm cho Cố Vân Đông có loại cảm giác mình khi dễ người thành thật.
“Cố, Cố cô nương, cam này quả thực là không hư, chúng ta lau lau một chút là tốt rồi, ngươi, ngươi phải có việc thì vội đi đi.” Diệp thị nhỏ giọng mở miệng.
Tại trong mắt của hai vợ chồng đây, Cố Vân Đông có chút… đáng sợ, rốt cuộc ngay cả Hồ Lượng như vậy cũng không chiếm được chút tiện nghi nào từ nàng, bị đánh không nói, còn bị bồi tiền.
Bạn đang đọc truyện tại thichtruyen247