Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Liễu Duy trên mặt mang theo vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa cười, trong lòng Cố Vân Đông không hiểu sao lộp bộp một chút, hiện lên một tia dự cảm bất hảo.

Quả nhiên, nàng vừa lên trước, liền nghe được thanh âm hề hề của hắn, “Nói cho ngươi một cái tin tức xấu, muốn nghe hay không?”

“...” Cố Vân Đông nắm nắm chặt quả đấm, nàng có thể đi lên tẩn hắn được không?

Không đợi nàng trả lời, chính Liễu Duy đã không nhịn được nói trước, “Ba mươi phút trước gã sai vặt Tần gia lại đây nói, Tần đại ca cùng phu nhân hắn ra cửa, để cho đệ đệ ta học bài và làm bài tập ở nhà.”

Cho nên kế hoạch ngươi muốn đi học đường đã ngâm nước nóng rồi a….

Liễu Duy cảm thấy chính mình ngày hôm qua bị nàng chèn én nghẹn khuất rốt cuộc trở thành hư không.

Cố Vân Đông nhịn nhẫn vẫn là không thể nhịn xuống, hung hăng dẫm hắn một chân, ngay sau đó quay đầu liền đi.
“Ngao…” Liễu Duy kêu la oai oải, làm cho Liễu An ở một bên cũng không nỡ nhìn thẳng.

Thiếu gia ngươi tốt xấu gì cũng đường đường là Liễu đại thiếu gia, có thể hay không chú ý thân phận mình một chút? Cư nhiên đi khi dễ một nữ hài tử mười ba tuổi mà còn cảm giác có thành tựu như vậy?

Liễu Duy còn chưa kêu đau xong, Thiệu Thanh Viễn đã đứng trước mặt hắn, “Bạc của ta.”

Liễu Duy thiếu chút nữa phun một búng máu ra, đây chính là người mà hắn nhận là huynh đệ đồng sinh cộng tử, quả thực là vô tình vô nghĩa a.

Hắn để Liễu An đem ngân phiếu cho Thiệu Thanh Viễn, sau đó hừ lạnh hai tiếng, quyết định cùng hắn tuyệt giao.

Không nghĩ tới Thiệu Thanh Viễn cầm ngân phiếu liền đi ngay, đuổi theo Cố Vân Đông.

Liễu Duy, “…”

Cố Vân Đông đi một đoạn xa, mới thoáng hoãn lại bước chân.
Thiệu Thanh Viễn hai chân dài, không bao lâu liền đuổi kịp nàng, thấy tâm tình nàng tựa hồ cũng không phải thực tốt, miệng mấp máy, một hồi lâu mới nói, “Kỳ thật huyện thành có rất nhiều học đường khác, ngươi có thể đến nơi khác nhìn xem.”

Cố Vân Đông thở dài, “Đã biết cái kia là tốt nhất, nơi nào còn vui mà đi tìm cái khác chứ?”

Mặt khác không nói, chỉ cần xem Liễu gia như vậy, tận dụng hết sức lực muốn đem hài tử đưa qua, là có thể thấy đây là một lão sư khó có được.

18 tuổi có thể làm Trạng Nguyên, ít nhất học thức khẳng định là cao hơn nhiều so với các phu tử trong huyện thành này. Từ giã sự nghiệm khi đang trên đỉnh vinh quanh thuyết minh rằng đây là người không cổ hủ hiểu biến báo, đem ân tình Liễu gia ghi tạc trong lòng nhìn ra là một người biết tri ân báo đáp, không xem bối cảnh gia đình để thu học sinh có thể thấy được sẽ không tham tài.
Hơn nữa tuổi còn trẻ như vậy, lại biết sử dụng thủ đoạn nhỏ tính kế Liễu Duy, Cố Vân Đông là thực vừa lòng.

“Thôi, cứ trở về trước vậy. Dù sao Vân Thư còn nhỏ, không nóng nảy.” Cố Vân Đông vẫn là quyết định chờ sau khi Tần Văn Tranh hồi huyện thành lại đến. “Đúng rồi, ngươi biết tiệm tạp hóa lớn nhất của huyện thành là ở nơi nào sao? Ta muốn mua chút đường.”

Nàng muốn thử làm kẹo cam đường.

“Ta mang ngươi qua.”

Tiệm tạp hóa lớn nhất của huyện thành cũng ở phố đông, không tính là xa. Thời điểm Cố Vân Đông đến, tiệm tạp hóa còn rất náo nhiệt.

Tiểu nhị một bên tiếp đón các khách nhân khác, Cố Vân Đông chính mình nhìn một vòng, mày hơi hơi nhướn lên.

Chưởng quầy thấy nàng dạo qua một vòng cái gì cũng chưa mua, trên mặt mang theo một tia không cao hứng, đi tới hỏi, “Cô nương muốn mua cái gì? Cửa hàng này của ta chính là tiệm tạp hóa lớn nhất Phượng Khai huyện, cô nương muốn mua cái gì cũng đều có.”
“Ta muốn mua đường trắng.” Nàng tìm một vòng cũng không tìm được.

Chưởng quầy sửng sốt, trên dưới nhìn nhìn nàng, nhìn ra cũng chỉ là người từ nông thôn đến, còn có thể mua đường trắng?

“Cô nương, đường trắng này không rẻ đâu, ngươi muốn mua nhiều hay ít?”

“Trước tiên là hai mươi cân.”

Chưởng quầy trừng mắt, ngay cả tiểu nhị cùng khách nhân nghe được những lời này cũng kinh ngạc xoay đầu qua. “Ngươi nói ngươi muốn bao nhiêu?”

Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen247.com

Nhấn Mở Bình Luận