Tần Văn Tranh mày nhíu lại, cô nương này, không phải là được một tấc lại muốn tiến lên một thước chứ, hắn cũng có nguyên tắc của mình.
Cố Vân Đông lại nhìn nhìn xung quanh, nói, “Việc này, ta muốn đơn độc cùng Tần phu tử nói.”
Tần Văn Tranh mày nhíu càng chặt, chỉ là nghĩ đến hắn cũng muốn hỏi một chút cô nương này về sự tình đánh cược của Liễu gia có phải hay không cùng nàng có quan hệ, vẫn là đồng ý, để nha hoàn mang theo nữ nhi đi ra ngoài, cũng để gã sai vặt nguyên bản đang đứng ở cửa rời đi.
Bất quá hắn không để Cát thị đi, “Ta không có việc gì cần gạt phu nhân, cô nương có việc thì nói đi. Vừa lúc, ta cũng có việc muốn hỏi cô nương một chút.”
Cố Vân Đông không ý kiến, nàng ngược lại cảm thấy phu thê tôn trọng tính nhiệm lẫn nhau như vậy mới làm người yên tâm
Bất quá...
“Tần phu tử có việc muốn hỏi ta?” Vậy thì có điểm kỳ quái, “Vậy phu tử hỏi trước đi.”
Vừa lúc nhân cơ hội này hiểu biết nhiều hơn một chút về Tần Văn Tranh, rốt cuộc sự tình nàng sắp nói tiếp theo đây vẫn là yêu cầu cẩn thận.
Tần Văn Tranh cũng không chối từ, hắn nguyên bản cũng rất cấp bách.
“Cố cô nương là người Vĩnh Phúc thôn, lại cùng Liễu gia đại thiếu gia kết làm bằng hữu, vậy hẳn cũng biết sự tình hắn cùng Đào gia cá cược đi? Ta muốn biết, chuyện này có quan hệ cùng cô nương hay không?”
Di, nguyên lại là cái này.
Nàng gật gật đầu, “Là có liên quan tới ta.”
Tần Văn Tranh biểu tình đột nhiên nghiêm túc lên, “Nói như vậy, cô nương quả thực chính là vị tuyên bố có thể chế ra đường trắng kia, hơn nữa là nữ tử khiến cho Liễu đại thiếu gia tin tưởng không nghi ngờ?”
“Hẳn không phải là người khác.”
Tần Văn Tranh nhịn không được hơi hơi dương cao thanh âm, “Cô nương cũng biết, việc này hiện giờ đã nháo tới phủ thành rồi, nếu lại không ngăn chặn hậu quả sẽ không dám tưởng tượng.”
Cát thị lo lắng lôi kéo tay áo của hắn, Tần Văn Tranh hơi hơi phun ra một hơi, tiếp tục nói, “Ta hôm nay đi Liễu gia, gặp được Liễu đại thiếu gia, vốn dĩ muốn khuyên hắn đại sự hóa tiểu, nhưng hắn cũng không chịu nghe ta khuyên bảo. Hắn tựa hồ thực tin tưởng Cố cô nương, nhưng khi hỏi đến nguyên nhân thì hắn lại không chịu nói, Cố cô nương có thể nói nguyên nhân cho ta được không?”
“Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Liễu thiếu gia tin tưởng ta có thể chế ra được đường trắng, Tần phu tử, vậy ngươi tin tưởng sao?”
Tần Văn Tranh đột nhiên muốn cười, “Cố cô nương, ngươi là người ta hôm nay gặp mặt lần đầu tiên, thậm chí tới giờ khắc này, ta còn không biết được phương danh, bối cảnh gia đình cùng phẩm tính của cô nương, ta lại như thế nào tin tưởng được ngươi có cái bản lĩnh kia chứ?”
Một bộ dáng nói rất có đạo lý.
Cố Vân Đông gật gật đầu, khom lựng nhấc cái rổ vẫn đặt ở một bên bàn lên, ngay sau đó kéo ra tấm vải bố che phía trên, lộ ra một cái bình gốm sứ bên trong.
“Vậy phu tử xem xong cái này, rồi nói xem có tin hay không ta có bản lĩnh này?”
Tần Văn Tranh sửng sốt, nhìn nhìn cái bình kia, ngay sau đó cùng Cát thị nhìn nhau liếc mắt một cái.
“Phu tử mở ra nhìn xem?” Cố Vân Đông làm một cái thủ thế thỉnh.
Tần Văn Tranh dừng một chút, biểu tình căng chặt mở cái nắp ra, vừa nhìn liền thấy…
Thứ bên trong từng hạt từng hạt tinh tế, trắng trắng một mảnh, phảng phất như là muối, phảng phất lại không phải.
“Đây là…”
“Có thể nếm thử.” Lần này Cố Vân Đông cẩn thận hơn, chuẩn bị một cái muỗng nhỏ. Rốt cuộc phu tử người ta cũng là văn nhân, tổng không thể giống như Liễu Duy trực tiếp đổ ra tay đi.
Tần Văn Tranh hồ nghi cầm muỗng nhỏ lấy một chút, chần chờ một lát, mắt thấy Cát thị muốn tự mình lại đây ăn, lúc này mới tiến đến bên miệng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Ngay sau đó, đồng tử đột nhiên co rụt lại, thình lình bật dậy khỏi ghế đứng lên.
“Ngọt, đây là…”
Cố Vân Đông cũng đi theo đứng lên, “Như ngươi chứng kiến, đây là đường cát trắng, phu tử hiện tại tin tưởng ta có bản lĩnh này sao?”
Tần Văn Tranh cả người run lên, đôi mắt chợt trở nên sáng ngời có thần.
Bạn đang đọc truyện tại thich.truyen.247