“ Liễu Duy, nhanh lên, nếu không xuống dưới chúng ta sẽ đi lên nâng ngươi xuống.”
Thanh âm này lại vang lên, trong nháy mắt làm rộn lên tiếng cười nhạo của mấy người lầu dưới.
Cố Vân Đông còn đang suy nghĩ chính mình ở nơi nào nghe qua thanh âm này, Thiệu Thanh Viễn bên người liền thấp giọng nhắc nhở nói, “Là Bành Trọng Phi.”
“A?” Là hắn a.
Cố Vân Đông nhịn không được nhìn về phía Liễu Duy, “Ngươi cùng Bành Trọng Phi không phải là bằng hữu sao?”
“Hồ bằng cẩu hữu mà thôi, hắn cùng Đào Hành cũng là bằng hữu, chính là cái loại cùng nhau uống rượu cùng nhau đi dạo thanh lâu đó.” Thời điểm mấu chốt chính là ở một bên chế giễu, nơi nào sẽ thật sự đứng ở bên ai bảo vệ cho ai a?
Liễu lão gia ho nhẹ một tiếng, Liễu Duy sửng sốt, tức khắc phản ứng lại, “Ngươi đừng có hiểu lầm, ta đi thanh lâu đó là, đó là đi ngâm thơ đối chữ, đánh đàn ngâm khúc, giải quyết nỗi buồn khổ trong lòng mà thôi.”
“Nga…” Cố Vân Đông một bộ dáng ta đã hiểu, nàng rốt cuộc mình bạch tiểu bằng hữu Liễu Dật lúc trước nói địa phương không nên đi là nơi nào.
Liễu Duy đầu đầy hắc tuyến, cảm thấy nàng căn bản là không tin chính mình nói, nhưng thiên địa chứng giám, hắn thật sự không có làm chuyện gì không nên làm a.
Chính là đang buồn bực, dưới lầu lại vang lên tiếng kêu.
Liễu Duy buồn bực, đột nhiên đẩy cửa sổ ra, hướng về phía dưới la lớn, “Được rồi được rồi, gọi cái gì? Vội vàng đi đầu thai đến vậy rồi sao? Ta đây liền thuận ý ngươi xuống.”
Lúc hắn mở cửa sổ, người dưới lầu không chỉ thấy hắn, còn thấy được Cố Vân Đông đang đứng bên cửa sổ.
Đào Hành nghĩ đến lời nói của chưởng quầy nhà mình lúc trước, hơi hơi nheo mắt, nói, “Liễu Duy, ngươi vẫn là nhanh chân xuống đây đi, đừng làm cho mọi người đợi lâu. Đúng rồi, cái vị đứng bên cạnh ngươi kia, chính là cô nương đã nói có thể chế tạo ra đường trắng đi? Vậy thì thỉnh cùng xuống đi, vừa lúc để nàng lặp lại một lần nữa lúc trước nàng ở tiệm tạp hóa nhà ta đã nói qua như thế nào?”
Cố Vân Đông nhướn mày, không thì thế nào, trong chốc lát ngươi liền đắc ý không đứng dậy.
Nàng nguyên bản thật sự chỉ nghĩ đến đây xem náo nhiệt mà thôi, rốt cuộc mục đích của Đào Hành cũng chỉ là Liễu Duy mà thôi, không nghĩ tới hắn sẽ nhắc tới chính mình.
Liễu Duy hừ lạnh một tiếng, “Đi xuống liền đi xuống.”
Hắn đem cửa sổ đóng lại, nói với Liễu An, “Đem cái sọt kia khiêng xuống, chúng ta cho bọn hắn xem sự lợi hại.”
Liễu An cũng thực kích động, phải biết rằng mấy ngày này, gã sai vặt bên người Đào Hành thấy hắn một lần liền chế giễu một lần, nói là hắn đi theo chủ tử không có đầu óc, người cũng biến thành ngu rồi.
Hắn chính là phi thường phi thường khắc chế chính mình mới không cãi lại hắn, lần này rốt cuộc có thể dương mi thổ khí.
Đợi lâu như vậy rốt cuộc chờ đến được ngày hôm nay, Liễu An đem túi tử trong lu lấy ra bỏ vào trong sọt, sau đó tinh thần phấn chấn đeo lên lưng, đi theo sau Liễu Duy xuống lầu.
Liễu lão gia còn ở lại sương phòng, ở dưới rốt cuộc đều là tiểu bối, hắn đi xuống liền quá cho bọn họ mặt mũi.
Hắn thích ý tự thưởng cho chính mình một ly nước đường, ngồi dựa trên ghế hơi hơi híp mắt hưởng thụ.
Nhưng mấy người dưới lầu không thấy hắn xuống dưới, ngược lại đều cảm thấy hắn đầy là không còn mặt mũi.
Bất quá không sao cả, ở trên lầu cũng giống nhau có thẻ cảm nhận được.
Liễu Duy xuống lầu, ven đường, tất cả mọi người dù đông vẫn đều chừa cho bọn hắn một con đường để thuận tiện đi xuống.
Đào Hành cười tủm tỉm ngồi ở chính giữa đại đường, trước mặt hắn có cái bàn, mặt trên đặt một tờ giấy, rõ ràng là hiệp nghị hắn cùng Liễu Duy đánh cuộc, cùng với khế thư của năm gian cửa hàng.
Hắn nhìn Liễu Duy liếc mắt một cái, ngay sau đó lại nhìn về phía Cố Vân Đông.
Lớn lên nhưng thật ra khá xinh đẹp, chính là không có đầu óc gì, ăn mặc cũng thô sơ, nghe nói là từ nông thôn đến, không có kiến thức gì cũng dám đi ra bên ngoài nói.
Liễu Duy cư nhiên giống như một mặt hàng bị mọi người xoay quanh nhòm ngó chỉ trỏ, Liễu gia giờ khắc này sợ là muốn xong rồi.
Bành Trọng Phi ngồi bên cạnh Đào Hành cũng thấy được Cố Vân Đông, lập tức đột nhiên đứng lên.
Bạn đang đọc truyện tại thichtruyen247