Cố Vân Đông cười vỗ vỗ tay nải trong tay, trực tiếp giao cho hắn, “Cái này cho ngươi.”
“Cái gì?” Thiệu Thanh Viễn đã nhìn ra, này còn không phải là tay nải nàng từ trong cửa hiệu trang phục lấy ra sao?
“Quần áo.”
Thiệu Thanh Viễn nhìn nhìn nàng, lại nhìn nhìn tay nải trong tay.
Sau một lúc lâu, hắn mới ngưng thở, đem tay nải mở ra.
Ngay sau đó, một kiện quần áo màu xanh đen lộ ra, mới tinh, làm cho người trước mắt lộ ra ánh mắt sáng quắc.
Hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên, thanh âm hơi hơi ám ách, “Ngươi…đưa ta?”
Cố Vân Đông ho nhẹ một tiếng, “Đúng vậy, ta đây không phải là thấy ngươi lần trước đi vào trong núi săn thú, thời điểm trở về kia quần áo đều rách nát hết sao, cũng không thấy ngươi mua cái khác, liền dứt khoát cầm một cuộn vải của mình đi cửa hàng trang phục nhờ người ta làm một bộ. Rốt cuộc về sau ngươi là người hợp tác cùng với ta, đi buôn bán, cũng phải ăn mặc tốt một chút, bằng không người ta lại cho rằng ta là người tham tiền bắt nạt ngươi.”
Nàng nói một hơi xong, thở phào, cuối cùng cũng tìm được cái cớ để tặng hắn cái này.
Khóe miệng Thiệu Thanh Viễn không chịu khống chế hướng lên trên, duỗi tay muốn vuốt ve quần áo, lại lập tức thu trở về, đem tay nải một lần nữa nhét vào trong lòng ngực Cố Vân Đông, chính mình quay đầu liền chạy đến lu nước bên cạnh, múc hai gáo nước bắt đầu tỉ mỉ rửa sạch tay.
Cố Vân Đông ngay từ đầu còn không hiểu ra làm sao, cho rằng hắn không thích.
Không nghĩ tới sau khi hắn tỉ mỉ rửa sạch tay, lúc này mới bắt đầu thật cẩn thận tinh tế vuốt ve bộ quần áo, khuôn mặt đầy ve vui sướng.
Trong nháy mắt kia, nàng đột nhiên cảm thấy sống mũi có chút chua xót.
Đổng thẩm đã nói qua thân thế của Thiệu Thanh Viễn, nói hắn từ nhỏ đến lớn đều bị dưỡng phụ dưỡng mẫu không thương, quần áo đều là nhặt đồ rách của người khác rồi chắp vá thành của mình. Người khác còn không mặc thì có thể là loại tốt lành gì? Đặc biệt là mùa đông, sợi bông đều đã cứng lại hoàn toàn không còn ấm áp.
Cứ như vậy hắn còn mang thêm mấy năm nữa, cố tình hắn lại lớn nhanh, thường xuyện lộ tay lộ chân bị người ta chê cười.
Cho đến sau khi gia gia hắn qua đời, hắn mới tự mình đi cửa hiệu trang phục mua cho mình hai bộ quần áo, cứ như vậy đổi qua đổi lại mặc đến bây giờ.
Bây giờ chỉ sợ là hắn lần đầu tiên nhận được quần áo người khác tặng đi.
“Khụ, thích sao?”
Thiệu Thanh Viễn lập tức gật đầu, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Vân Đông, ánh mắt nóng rực, “Ngươi biết kích cỡ của ta?”
“...” Điểm chú ý có phải hay không sai rồi?
“Ta đoán đại khái thôi, cũng không biết là có vừa người của ngươi hay không, ngươi đi thử một chút đi, nếu không thích hợp thì nói ta, cầm đi sửa lại là được.”
“Vừa người.” Thiệu Thanh Viễn không chút nghĩ ngợi nói.
Cố Vân Đông khóe miệng run rẩy một chút, đột nhiên có chút chịu không nổi ánh mắt của hắn, chạy nhanh nói, “Vậy thì được rồi, ta, ta liền đi trở về a.”
Nàng nói xong liền chạy nhanh về nhà.
Thiệu Thanh Viễn không nhúc nhích, chỉ là vẫn luôn nhìn bóng dáng của nàng, cho đến khi nàng rời đi, mới rũ mắt nhìn xuống tay nải trong tay, khóe miệng ý cười càng lúc càng lớn.
Hắn thực mau xoay người vào phòng, cầm lấy quần áo mới đi thay.
Thật đúng là thực vừa ngừi, mặc ở trên người cảm giác rất ấm, đặc biệt thoải mái
Chỉ là ngay sau đó, hắn lại nhanh chóng cởi ra, nhẹ nhàng gấp gọn đặt ở một bên. Ngay sau đó lại đem bộ quần áo rách tung tóe ban đầu của mình mặc vào, cầm cung tiễn liền ra cửa, trực tiếp đi lên núi.
Cố Vân Đông còn không biết, sau khi nàng trở về Từng gia liền đi ngủ.
Kỳ thật nàng cũng có nghĩ tới cầm miếng vải kia nhờ Đổng thị hỗ trợ làm một chút, chỉ là ngày ấy như bị ma xui quỷ khiến nàng cầm vải dệt đi ra, đến huyện thành nhờ tiệm quần áo làm một bộ.
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen247.com