Triệu Quá Độ cả người rùng mình, vội vàng giải thích nói, “Ta không có, ta cái gì cũng không có làm.”
“Ta không quá tin.”
“Thật sự, ta thề.” Triệu Quá Độ gấp đến sắp khóc, “Phương thị kia thuê ta bảo ta đến nhà ngươi dạo vài vòng theo dõi, ta không đáp ứng, ta cự tuyệt nàng, ta không nghĩ đến việc trộm đồ gì cả, ta cùng cái tên Hồ Lượng du thủ du thực kia không giống nhau. Ngươi, ngươi không thể đánh ta.”
Triệu Quá Độ là thật sự sợ Cố Vân Đông, mỗi lần Cố Vân Đông dùng thủ đoạn đối phó với mấy người Hồ Lượng hắn đều gặp được, hắn còn thấy được hình ảnh Hồ Lượng bị thu thập đánh gãy chân.
Hắn nhớ rõ lúc ấy chính là bởi vì Hồ Lượng mắng Cố Vân Đông mấy câu, đã bị hạ nhân Bành gia chỉnh đến sắp chết.
Ngày đó hắn ở huyện thành, tận mắt nhìn thấy, trở về liền gặp ác mộng, gặp được người Cố gia đều đi đường vòng.
Triệu Quá Độ đã nhận định Cố Vân Đông cùng Bành gia khẳng định có quan hệ, không phải là người hắn có thể đắc tội.
Cố Vân Đông từ trong lời nói của hắn đại khái đã nghe được nguyên nhân, ra là mẹ con Phương thị xác thật muốn cho Triệu Quá Độ tới nhà bọn họ gây phiền toái, nhưng là do Triệu Quá Độ quá sợ nàng, nên cự tuyệt.
Vậy thì liền không khó lý giải việc lúc trước Thung Tử nói hai người cãi nhau chuyện gì.
Nàng trước kia đã nghe nói qua, có những kẻ ở nhà thì đánh lão bà đánh hài tử, ở bên ngoài thì bắt nạt kẻ yếu, gặp kẻ mạnh thì co rúm lại như chuột.
Triệu Quá Độ này chính là một trong số đó.
“Ta, ta có thể đi rồi sao?” Triệu Quá Độ thấp giọng hỏi.
Cố Vân Đông nhìn hắn một lời khó nói hết, gật gật đầu không để ý tới hắn, một lần nữa lên xe ngựa.
Nàng vội thật sự, trở về liền bắt đầu tìm nhân công cho xưởng chế đường.
Tạm thời địa chỉ cũng đã tìm được, là Trần Lương giúp nàng tìm, là một hộ họ Lưu trong thôn.
Nhà họ Lưu là một đôi vợ chồng trẻ ở cùng với lão cha, trong nhà có cái sân rất lớn, nghe nói lúc trước dùng để nuôi gà, chỉ là mấy năm trước sinh dịch gà, hơn phân nửa gà đều đã chết.
Lưu gia mất công rối tinh rối mù không nói, còn thiếu nợ người ngoài. Năm trước vừa mới trả hết số nợ rồi kiếm được chút đỉnh, đứa con này mới cưới được tức phụ.
Nghe nói Cố gia muốn thuê sân nhà bọn họ, ba người đều đồng ý.
Bởi vì sân rất lớn, hơn nữa chế đường dễ bị văng mảnh ra ngoài, còn sẽ làm bẩn sân nhà người ta, bởi vậy Cố Vân Đông cấp tiền thuê là một tháng 800 văn.
Địa phương đã có, hiện tại thiếu nhân thủ.
Cố Vân Đông bắt đầu công khai thông báo tuyển dụng, nàng ngay từ đầu suy xét chính là người trong đội ngũ xây nhà cho nàng, chỉ là những người này hiện giờ không được, đang đi theo Phùng Đại Năng nơi nơi bận việc.
Trần Lương nhiệt tâm, hôm qua cái liền giúp đỡ nàng đem lời nói cấp đưa ra.
Bởi vậy chờ đến khi Cố Vân Đông từ huyện thành về đến nhà, cửa nhà Cố gia đã vây quanh không ít người, không chỉ là người trong thôn, ngay cả người từ các thôn lân cận cũng có không ít.
Nhìn thấy nàng trở về, một đám liền nhao nhao lên hỏi, “Vân Đông a, nhà ngươi thật sự muốn mướn người hỗ trợ làm việc? Tiền công là bao nhiêu vậy?”
“ Vân Đông, ngươi thật sự muốn mở xưởng sao?”
“ Vân Đông a người xem ta thế nào, sức lực của ta rất lớn, ngươi bảo ta làm gì ta cũng làm được.”
“ Vân Đông…”
Cố Vân Đông bị vây quanh thiếu chút nữa không chen vào cửa được, một đám đông đều thân thiết kêu nàng như vậy, rõ ràng cũng chưa nói chuyện qua mà.
Nàng ho nhẹ một tiếng, đứng ở bậc thang nói, “Mọi người đều nghe ta nói hai câu đi, ta xác thật là muốn làm xưởng chế đường, bất quá mở xưởng phải đến đầu xuân mới có thể xây. Trước mắt chỉ có thể mượn tạm sân Lưu gia dùng trước, cho nên mướn người cũng sẽ không nhiều, đại khái tầm mười mấy người là đủ rồi, tiền công một tháng tạm định là 500 văn, nếu làm tốt tự nhiên sẽ được tăng thêm.”
500 văn, kia nhưng bất lão thiếu.
“Đương nhiên, ta mướn người khẳng định muốn tay chân cần mẫn, hơn nữa…”
“Cố gia đại muội tử, ngươi xem ta như thế nào, ta làm việc rất nhanh nhẹn đấy.”
Lời nói của Cố Vân Đông còn chưa xong đã bị đánh gãy, nàng hơi hơi cau mày nhìn về phía người vừa mới chen lời, không nhận ra, hình như không phải người trong thôn.
Nhưng mà, Đổng Tú Lan bên người nàng nhìn người nọ sắc mặt lại nháy mắt khó coi lên.
Bạn đang đọc truyện tại đây