Thiệu Thanh Viễn lại hỏi một lần nữa, “Ngươi liền cái gì?”
Nam nhân chậm rãi xoay đầu lại, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, “Ta, ngươi, ta…”
Sau một lúc lâu hắn cũng không thốt ra lời, lắp bắp nửa ngày cũng không có thể biểu đạt rõ ràng.
Thiệu Thanh Viễn trưng một khuôn mặt lạnh băng, lại nhìn về phía Lý Xuân Hương, “Ai kêu ngươi đến đây?”
Lý Xuân Hương so với nam nhân của nàng thì lá gan lớn hơn một chút, nhưng cũng không lớn hơn bao nhiêu, nhỏ giọng nói, “Ta, ta tới xưởng làm việc.”
“Không cần, lăn đi.”
Lý Xuân Hương co rụt cổ một chút, nhưng vẫn là nỗ lực thanh minh giải nói, “Này lại không phải là xưởng của ngươi, ngươi nói không cần, liền, liền không cần?”
“Đây là xưởng của ta.” Thiệu Thanh Viễn nhìn chằm chằm nàng, từng câu từng chữ nói.
Lý Xuân Hương mở to hai mắt nhìn, những người khác ở đây cũng mở to hai mắt nhìn.
Ngay sau đó, sôi nổi quay đầu nhìn về phía Cố Vân Đông.
Người nào đó nhún nhún vai, “Đúng vậy, xưởng này xác thật là ta cùng Thiệu Thanh Viễn hợp tác. Hắn giới thiệu ta nhận thức Liễu thiếu gia, làm người bảo lãnh mượn tiền Liễu thiếu gia cho ta, lúc này ta mới có thể mở xưởng, cho nên xưởng này có một nửa là của Thiệu Thanh Viễn.”
Đây là cách nói bọn họ ngầm thương lượng từ trước, phải nói như vậy người ta mới dễ dàng tiếp thu.
Nếu để mọi người biết Thiệu Thanh Viễn cư nhiên có đến mấy trăm lượng bạc, có quỷ mới biết sẽ rước lấy bao nhiêu phiền toái.
Cho nên dứt khoát dùng tên tuổi Liễu Duy dùng một chút, nói không chừng còn có thể tạo nên chút tác dụng uy hϊếp.
Quả nhiên lời này vừa nói ra, ánh mắt của mấy thôn dân này đều trở nên phức tạp lên.
Nhưng, mạc danh, liền có mấy người lặng lẽ lui đi.
Cố Vân Đông xem đến đôi mắt lại là sáng ngời, ai u, nguyên lai Thiệu Thanh Viễn còn có cái loại tác dụng này?
Hai vợ chồng Lý Xuân Hương nghe xong càng là quay đầu đi nhanh, lại không dám nói đến việc đi xưởng làm việc.
Nguyên bản đám người đang cãi cọ ầm ĩ cũng bắt đầu nhỏ giọng thảo luận, sau đó lại có một đoàn người rời đi.
Đều không cần Cố Vân Đông cường điệu lại điều kiện tuyển dụng, Thiệu Thanh Viễn cứ như Định Hải Thần Châm, đám người kia, những người nguyên bản còn có chút tiểu tâm tư cũng bỏ đi không ít.
Còn dư lại, chính là một ít gia đình thực sự khó khăn trong thôn, cũng không có mâu thuẫn trực tiếp gì với Thiệu Thanh Viễn tự nhận không có gì để chột dạ.
Nhưng số lượng người vẫn còn có chút nhiều, Cố Vân Đông chỉ có thể từ đó chọn lựa ra mười mấy người.
Cuối cùng để lại tám nam nhân ba nữ nhân, đều là người khỏe mạnh chính trực.
Hơn nữa Đổng Tú Lan cùng một nhà ba người Đồng gia, cùng với con thứ hai của nhà thôn trưởng Trần Hoành Nghĩa, tổng cộng mười sáu người.
Chọn người xong, Cố Vân Đông liền cầm một phần khế thư đưa ra, đem mấy điều khoản trên khế thư đọc cho bọn họ nghe, nếu không có dị nghị liền ấn dấu tay xuống, hai ngày sau bắt đầu tới đây làm việc.
Chỉ có một nữ nhân có dị nghị, không ấn, Cố Vân Đông không bắt buộc, mười sáu người biến thành mười lăm người.
Cố Vân Đông lại phổ biến lại những việc cần chú ý, cũng nói đây là làm công nhật (làm thời vụ), chỉ làm bốn năm tháng.
Bất quá nếu cảm thấy thích hợp, sang năm còn sẽ tiếp tục, chờ đến khi xưởng được xây xong thì phạm vi sẽ càng lớn, làm công nhật cũng có thể biến thành làm chính thức.
Mọi người nghe xong cũng chưa có ý kiến, lúc này nông nhàn, đi ra ngoài tìm việc cũng rất khó khăn, cả ngày ở nhà miệng ăn núi lở, trong lòng cũng nôn nóng.
Càng đừng nói Cố gia cấp tiền công không ít, có tiền này sống cũng thoải mái hơn.
Mười lăm cá nhân về nhà nói chuyện, người trong nhà đều cao hứng, sôi nổi dặn dò bọn họ hảo hảo làm, tranh thủ sang năm nhà Cố gia xây xưởng xong có thể tiếp tục lưu lại.
Người đều đã tan, Cố Vân Đông đem khế thư thu lại, lúc này mới có thời gian hỏi Thiệu Thanh Viễn, “Lý Xuân Hương kia là người nào?”
Bạn đang đọc truyện tại thichtruyen247