Bốn tâm tư khác nhau, chỉ có thể cùng nhau đi vào trong vườn mai.
Cố Vân Đông còn rất thích nơi này, Bành gia này xác thật đại tài khí thô, cư nhiên xây nên một mảnh vườn mai lớn như vậy.
Về sau chờ khi nàng có tiền, nàng cũng sẽ làm một cái rừng mai rừng trúc rừng đào gì đó, khẳng định thực thích ý.
Diêu thị ở phía sau nàng thì chút tâm tình ngắm hoa cũng không có, khóe mắt dư quang liếc đến Cố Tiên Nhi, trong lòng nhịn không được tức giận, thật là đồ vô dụng.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên thấy đại nha hoàn Trân Châu bên người mình vội vã đi tới, sắc mặt không quá đẹp.
Diêu thị dừng bước chân, Trân Châu tiến đến bên tai nàng nhỏ giọng nói, “Thiếu phu nhân, thiếu gia nghe Cố cô nương tới, một hai phải lại đây, bọn nô tỳ ngăn không được.”
Diệu thị sắc mặt đột nhiên khó coi lên, “Không phải nói sáng sớm nay hắn đã ra cửa rồi sao?”
“Vừa trở về.” Trân Châu đè thấp thanh âm vài phần, “Thời điểm vị Cố cô nương kia lại đây, vừa lúc bị một gã sai vặt trong viện của thiếu gia nhìn thấy, thiếu gia vừa trở về đã được hắn bẩm báo, liền trực tiếp hướng đến bên này, ngay cả đi thay đồ cũng không đi.”
Diêu thị sắc mặt nặng nề hướng Cố Vân Đông bên kia nhìn thoáng qua, gia đối với nàng, quả nhiên không giống nhau.
Nàng âm thầm hít sâu một hơi, bài trừ cười với Cố Vân Đông nói, “Vân Đông muội muội, gia nhà ta lại đây, ta đi nói mấy câu, lập tức liền trở về.”
Bành Trọng Phi tới? Cố Vân Đông còn không có kịp đáp lời đâu, Diêu thị đã vội vàng đi rồi.
Không lâu sau, quả nhiên truyền đến thanh âm nói chuyện, cũng không xa, mơ hồ còn có thể nghe được âm điệu đột nhiên dương cao của Bành Trọng Phi.
Như thế nào mà nghe như là muốn cãi nhau vậy? Cố Vân Đông ngẫm lại vẫn là không nên đi qua, an tĩnh đợi một lát.
Bên kia Diêu thị xác thật thiếu chút nữa cùng Bành Trọng Phi cãi nhau, nàng vừa ra khỏi vườn mai, liền thấy gia nhà mình đang đứng ở trong đình hướng bên này xem, nàng nỗ lực áp xuống táo bạo trong lòng, nở nụ cười đón tiếp.
Bành Trọng Phi thấy chỉ có một mình nàng, tức khắc nhíu mày hỏi, “Nha đầu Cố gia đâu? Không phải nói ở chỗ này sao?”
Diêu thị hơi hơi nhắm mắt lại, nhắc nhở chính mình rằng gia luôn luôn đều là cái dạng này, nàng đã quen rồi, quen rồi, quen rồi.”
“Gia đừng có dọa khách quý của ta, xem bộ dáng phong trần mệt mỏi của ngươi kìa, vẫn là đi về trước thu thập một chút đi, Vân Đông muội muội sẽ ở lại đây ăn cơm trưa, có muốn nói gì thì để lát nữa hãy nói.”
Bành Trọng Phi không muốn chờ, hắn lúc này vừa lúc có chuyện gấp tìm Cố Vân Đông, thật sự không có cái kiên nhẫn trở về viện của mình để sửa sang lại. Nói nữa, hắn bây giờ không phải rất chỉnh tề sạch sẽ sao?
Bởi vậy hắn phất phất tay, đối với Diêu thị nói, “Nếu nha đầu Cố gia đã ở lại ăn cơm trưa, vậy ngươi đi bảo phòng bếp làm chút thức ăn ngon, ngươi tự mình nghĩ thực đơn, ta đây vừa lúc cũng có việc muốn cùng nha đầu Cố gia tâm sự.”
Diêu thị trên mặt căn bản là không còn nặn ra được nụ cười nữa, đang muốn phản bác, Tiền ma ma ở một bên bỗng nhiên kéo kéo nàng, “Thiếu phu nhân, thiếu gia khẳng định là có sự tình làm ăn muốn cùng Cố chưởng quầy nói chuyện, chúng ta vừa lúc bảo phòng bếp làm vài món quê nhà của Cố chưởng quầy để khách nhân nếm thử.”
“Đúng vậy đúng vậy, đi đi.” Bành Trọng Phi phất phất tay.
Diêu thị tiếp thu được ánh mắt của Tiền ma ma, chỉ có thể nắm chặt tay rời đi mai viên.
Vừa đi ra, nàng liền bất mãn nói, “Ngươi kéo ta lại làm gì? Khiến cho bọn họ trai đơn gái chiếc…”
“Thiếu phu nhân, đây không phải là vừa lúc sao? Chúng ta đem Cố Tiên Nhi cũng để lại, trong chốc lát tìm cái cớ để đem thiếu gia dẫn ra, vừa lúc tiện nghi cho Cố Tiên Nhi xuống tay. Như thế, Cố Vân Đông kia xảy ra chuyện, thiếu gia đều sẽ không nghĩ đến trên đầu của ngài.”
Diêu thị nghĩ nghĩ cũng cảm thấy đúng, Cố Vân Đông kia ở ngay dưới mí mắt của gia xảy ra chuyện, chẳng lẽ gia lại quay đầu lại trách nàng chiêu đãi không chu toàn?
Bạn đang đọc truyện tại thich.truyen.