Trong viện quạnh quẽ, đừng nói người, ngay cả bóng dáng cũng đều không có.
Nếu không phải dưới ánh trăng, nhìn thấy những dấu chân phá lệ hỗn độn xuất hiện ở trong sân, tỏ rõ mới vừa rồi xác thật có vài cá nhân đến gần nơi này, Cố Vân Đông đều phải hoài nghi mình lúc trước nghe được âm thanh toàn bộ đều là ảo giác.
Nhưng… vừa rồi mấy tên đạo tặc kia còn ở đây, như thế nào lại không thấy nữa?
Cố Vân Thư cọ cọ chạy ra tới, “Đại tỷ, như thế nào lại không có ai cả?”
Cố Vân Đông vuốt cằm nghĩ nghĩ, “Chẳng lẽ, bọn họ có âm mưu quỷ kế gì khác?”
“Cái gì?”
“Không biết.” Cố Vân Đông để hắn vào nhà trước, chính mình đi đến nhà xí, phòng bếp kiểm tra một lượt, xác thật không có ai, mới trở về phòng.
Cố Vân Thư vội nhỏ giọng hỏi, “Đại tỷ, tìm được rồi sao?”
“Không có, khả năng… bọn họ đêm nay đến đây là để nghiên cứu địa hình.” Chỉ có thể suy nghĩ như vậy, nhưng vì cẩn thận một chút, Cố Vân Đông vẫn là suốt một đêm không ngủ, tập trung tinh thần cao độ.
Bởi vậy, thời điểm hôm sau ra cửa, đáy mắt nàng xuất hiện quầng thâm mắt thực rõ ràng.
Cho nên nàng tính toán sau khi buổi sáng hôm nay đi đất nền nhà bên kia xong, trở về liền chạy nhanh ngủ bù, miễn cho buổi tối những kẻ cắp đó lại đến.
Ai ngờ khi đi đến viện của Từng gia, lại đột nhiên thấy được Thiệu Thanh Viễn.
Trong viện không có ai, Đổng thị đang ở trong bếp nấu trà gừng, nữ nhi nàng, tiểu cô nương bảy tuổi hôm qua mở cửa cho nàng kia đang hỗ trợ nhóm lửa. Đại nhi tử chín tuổi cùng tiểu nhi tử năm tuổi cũng không ở nhà, chắc là đang đi nhặt củi.
Cố Vân Đông liền đi đến trước mặt Thiệu Thanh Viễn ngồi xuống, hỏi hắn, “Đổng thẩm kêu ngươi tới ăn cơm sao?”
“Không phải.” Thiệu Thanh Viễn nói, “Ta ở đây để chờ ngươi.”
Cố Vân Đông kinh ngạc, “Chờ ta? Có việc gì sao? Có phải hay không lại muốn lên núi săn lợn rừng? A, ngươi có phải hay không phát hiện tung tích của con lợn rừng thứ ba?”
Thiệu Thanh Viễn: “…”
“Hai ngày nay ta không lên núi, ta chờ ngươi là để nói cho ngươi, chỗ ngươi đang ở đã bị theo dõi.” Thiệu Thanh Viễn biểu tình nghiêm túc, “Đêm qua có bốn tên du thủ du thực trèo tường vào nhà các ngươi ở muốn trộm đồ.”
“Ngươi thấy?”
“Ân.” Thiệu Thanh Viễn gật đầu, “Ta liền thuận tay đem bọn họ đánh ngất mang đi.”
Làm việc tốt, muốn lưu danh a.
Cố Vân Đông trong lòng có câu ‘đệch’ không biết nên giảng hay không nên giảng, biểu tình của nàng phá lệ phức tạp, cộng thêm quầng thâm mắt kia càng thêm bắt mắt.
Thiệu Thanh Viễn không khỏi nhíu nhíu mày, “Như thế nào?”
Cố Vân Đông nghĩ, hành động của người ta cũng xuất phát từ ý tốt, mình không nên trách hắn a.
Bởi vậy nàng tận lực uyển chuyển nói, “Kỳ thật…ta lúc đó, ân, hai ngày này, vẫn luôn chờ kẻ cắp kia tới cửa. Là như thế này, ta nghĩ tới, ta xây căn nhà đó khẳng định sẽ có rất nhiều người đỏ mắt, thay vì ngày ngày phải phòng bị có người chơi xấu, không bằng gϊếŧ gà dọa khỉ, để mọi người đều nhìn xem nếu đánh chủ ý lên nhà của chúng ta thì sẽ nhận kết cục như thế nào. Tối hôm qua…khụ…khụ…ta liền ngồi ở nhà chính, chờ bọn họ tới.”
Nàng nói, giống như nghe được có thanh âm kêu rên ở đâu đó, nguyên bản tưởng là mấy tên tặc kia không cẩn thận vấp vào đâu đó bị đau, nguyên lai là không phải a.
Thiệu Thanh Viễn nắm tay hơi hơi cầm chặt, cánh môi cũng mấp máy mím lại.
Cố Vân Đông đúng là thật không có ý tứ trách hắn, Thiệu Thanh Viễn là thật sâu nhìn thoáng qua quầng thâm mắt của nàng, đứng dậy nói, “Đã biết.”
Sau đó liền bỏ đi, cặp chân dài kia nện bước đặc biệt hùng hổ.
Cố Vân Đông đến câu ‘cảm ơn’ cũng chưa kịp nói ra, nàng xoa xoa trán, âm thầm thở dài một hơi.
Cùng Đổng thị nói mấy câu, Cố Vân Đông trở về vẫn là ngủ một buổi trưa, buổi tối liền không phải đặc biệt mệt nhọc.
Bởi vậy khi nghe được động tĩnh từ ngoài viện truyền đến, nàng rất nhanh từ trên giường ngồi dậy.
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen247.com