Cố Vân Đông lần này không đánh thức tiểu đệ đang gác tay lên bụng ngủ say sưa, chính mình lặng lẽ đi ra ngoài.
Đêm nay ánh trăng cùng ngày hôm qua giống nhau, sáng rực chiếu sáng toàn bộ sân.
Cố Vân Đông vừa mở ra cửa phòng, liền nhìn thấy trong sân có bốn đống màu đen, đến sát lại nhìn, mới phát hiện là bốn cái bao tải.
Đây là… thứ gì?
Bao tải kia cũng không có động tĩnh gì, Cố Vân Đông trái phải nhìn nhìn, do dự một lát mới tiến lên, đem dây thừng cột bao tải mở ra, ngay sau đó liền nhìn thấy một cái đầu người lộ ra.
“Hoắc.” Cố Vân Đông đột nhiên lùi lại một bước, nói thật, nàng nếu không phải trải qua quá nhiều sự tình, tâm trí rèn luyện đủ cường đại, lúc này hẳn là nàng đã cho rằng phát sinh vụ việc gϊếŧ người vứt xác, hoảng sợ lớn tiếng hét chói tai đem hàng xóm phụ cận đều triệu hoán lại đây.
Hôm nay là ai đã gϊếŧ họ mà lại ném ở nơi này?
Cố Vân Đông thiếu chút nữa nguyền rủa tổ tông mười tám đời của người kia, ổn định tâm thần mới một lần nữa tiến lên.
Lúc này cẩn thận xem lại, người trong bao tải còn bị một miếng vải đen bịt mặt, thoạt nhìn như là…trộm?
Cố Vân Đông đôi mắt trừng lớn, đột nhiên phục hồi tinh thần lại, lại xem xét bốn bao tải, đây không phải là số tặc nhân Thiệu Thanh Viễn đã nói cùng nàng sao?
Cho nên mấy người này, là Thiệu Thanh Viễn đưa trở về đây?
Cố Vân Đông chỉ cảm thấy một búng máu nghẹn ở ngực, không thể nuốt xuống cũng không thể phun ra, đau đầu!!!
Sau một lúc lâu nàng mới tiến lên, hung hăng vỗ vỗ mặt một người trong đó, “Hắc, tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh.”
“Ngô…” Thung Tử mơ mơ màng màng mở mắt ra, đầu óc trong chốc lát ngốc lăng, ngay sau đó dường như là nghĩ đến cái gì, vội kêu lên, “Đại hiệp…” hai chữ tha mạng còn chưa nói ra, miệng đã bị một miếng giẻ lau chặn miệng.
Hắn ô ô hai tiếng, đôi mắt thích ứng với ánh trăng, cuối cùng thấy rõ ràng người trước mắt là ai.
Thung Tử mở to hai mắt nhìn, đây không phải tiểu nha đầu Cố gia sao?
Hắn nhớ rõ…tối hôm qua bọn hắn chính là đến nhà nàng trộm đồ, sau đó sau đầu liền bị ăn một cây, chờ đến khi tỉnh lại thì đôi mắt đã bị che lại, miệng cũng bị bịt, cũng không biết ở đâu, không biết ai đã đánh lén.
Lúc ấy hắn đã cho rằng mình sẽ bị lừa bán đến hắc điếm muốn sống không được muốn chết không xong, nhưng không chờ hắn nghĩ làm thế nào để đào thoát, thì lại bị đánh đến nửa sống nửa chết, sau đó lại hôn mê.
Chờ đến khi tỉnh lại, người nọ lại tẩn hắn một đòn.
Hắn cho rằng đã gặp được một gã biếи ŧɦái, không nghĩ tới đến khi tỉnh lại, cư nhiên nhìn thấy rõ ràng người đang đứng trước mặt mình là ai.
Chẳng lẽ, đêm qua chính là nàng đã đem bốn huynh đệ bọn họ đánh ngất?
Không…phải là như vậy đi?
Cố Vân Đông từ trong ánh mắt hắn thấy được sự hoảng sợ không phải là ít, rốt cuộc sâu kín mở miệng, “Tên gọi là gì? Hảo hảo mà trả lời vấn đề, không cần lớn tiếng kêu, bằng không ngón tay của ngươi có khả năng giữ không nổi đâu.”
Cố Vân Đông cầm lấy một thanh chủy thủ, đặt lên ngón tay đang bị trói của hắn, chủ thủ kia lóe lên hàn quang, thoáng dùng một chút lực tay liền đổ máu.
Thung Tử sợ tới mức muốn chết, bời vậy sau khi được Cố Vân Đông lấy vải từ trong miệng ra, lập tức ngoan ngoãn trả lời, “Ta kêu là Thung Tử.”
“Đêm hôm khuya khoắt chạy đến chỗ ta ở, là để trộm đồ phải không?”
Thung Tử lập tức lắc đầu phủ nhận, “Không có, chúng ta chính là đi ngang qua.” Nói còn chưa có dứt câu, hắn liền cảm giác được trên ngón tay truyền đến đau đớn, vội vàng gật đầu, “Là tới trộm đồ, chúng ta nghĩ các ngươi có thể kêu người xây cái nhà lớn như vậy khẳng định là rất có tiền, trong nhà lại không có nam nhân dễ dàng đắc thủ, xong việc cũng sẽ không tìm được chỗ dựa để tìm chúng ta gây phiền toái, trừ bỏ ta còn có Đại Tiền Cẩu Thặng, Lượng Tử là đại ca chúng ta.”
“Vậy sao, đây không phải là công đạo rất rõ ràng sao, ngày mai ta sẽ đối với ngươi tốt một chút.” Cố Vân Đông cười tủm tỉm, đem chủy thủ thu trở về.
Thung Tử mạc danh rùng mình một cái, vì cái gì? Rõ ràng chỉ là một tiểu oa nhi mới mười ba tuổi, như thế nào lại làm hắn cảm thấy đáng sợ như vậy? Chảng lẽ là bởi vì ban ngày bị nàng đánh mấy đòn dẫn đến tâm lý có bóng ma theo bản năng liền sợ nàng?
“Ngày mai, ngày mai là có ý tứ gì?”
“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Cố Vân Đông giơ tay lên, Thung Tử liền lần thứ hai hôn mê bất tỉnh.
Bạn đang đọc truyện tại đây