Sáng sớm ngày kế trời vừa mới sáng không bao lâu, liền có mấy tiểu hài tử ở trong thôn vừa chạy vừa gào, “Mau đi xem a, Cố gia bắt được ăn trộm.”
“Là Lượng Tử, Thung Tử, Đại Tiền cùng Cẩu Thặng mấy tên đó, nghe nói là thời điểm đi trộm đồ bị đương gia bắt được.”
Có người lớn đang muốn xuống ruộng làm việc, nghe vậy nhịn không được ngăn lại mấy tiểu hài tử kia, “Các ngươi mới vừa nói cái gì? Mấy tên du thủ du thực kia là bị ai bắt được?”
Mấy tiểu hài tử kia trong tay còn cầm đường, một bên yêu quý không buông liếm liếm hai miếng, một bên nói: “Chính là Cố gia đang xây nhà ngói gạch xanh khang trang kia kìa, bốn người họ đều bị bắt được, hiện tại chính là đang ở trước cổng nhà Trần nhị thẩm đấy.”
“Gì?” Bên cạnh cũng có người mặt đầy vẻ không tin, “Cố gia không phải đến nam nhân trưởng thành cũng không có sao? Còn có bản lĩnh bắt mấy tên du thủ du thực đó? Hay là nói ngược đi.”
“Đi, đi xem, ta cảm thấy không quá khả năng, mấy tên hỗn đản kia cả ngày chỉ biết trộm cắp, thủ đoạn rất thuần thục, cũng chưa bị bắt tại trận bao giờ đâu.”
“Đúng vậy, nghe nói lần trước bọn họ còn nhắm vào nhà của Vương Đại, nhà đó nam đinh cũng không ít, còn bị trộm hai con gà đấy. Vường Đại kia tìm được nhà Lượng Tử tính sổ, nhưng bởi vì không có chứng cớ chứng minh là bọn họ làm, chỉ có thể ăn buồn ăn mệt.”
“Đi một chút, đi xem rốt cuộc sao lại thế này.”
mấy tiểu hài tử một đường đi qua, còn đi đến riêng từng nhà bốn người kia nói một lần.
Trong đó nhà Cẩu Thặng cùng Đại Tiền không ở Vĩnh Phúc thôn, ở thôn bên, cách cũng không xa. Có hai hài tử lớn hơn một chút, từ Cố Vân Đông bên kia nhận được nhiều hơn hai khối kẹo, lập tức chạy bay, trực tiếp chạy đến nhà bọn họ thông tri.
Chờ đến khi trong thôn người tốp năm tốp ba chạy đến cửa nhà Phương thị, liền thấy trên thân cây đại thụ cạnh cửa nhà, có bốn thân ảnh bị đánh bầm dập người đang bị trói, đây còn không phải là mấy người Lượng Tử đây sao?
Cạnh bên đại thụ đặt một cái ghế dài, Cố Vân Đông liền ngồi ở bên kia ăn hạt dưa.
Mấy người Dương thị không ở đây, hẳn là đang ở trong phòng không ra.
Mọi người tức khắc dừng lại bước chân, không dám tiến lên.
Vẫn là thê tử của Phùng Đại Năng - Lưu Quế Hoa dẫn đầu tiến lên cùng nàng nói chuyện, “Vân Đông, này, đây là có chuyện gì? Ta nghe nói bốn tên hỗn tử này đi nhà ngươi trộm đồ vật, còn bị ngươi bắt tại trận, thật là ngươi bắt sao?”
Bởi vì Phùng Đại Năng nhận xây nhà cho Cố Vân Đông, ở nhà khi nhắc tới nàng đều là mặt đầy tán thưởng, Lưu Quế Hoa cũng đã đi theo gặp mặt Cố Vân Đông hai lần, cùng những người chưa bao giờ nói chuyện với nàng, là muốn quen thuộc hơn một chút.
Cố Vân Đông thuận tay liền cho nàng một nửa hạt dưa, “Thẩm ăn đi, tự tay ta làm đấy.”
Lưu Quế Hoa ngơ ngác nhìn hạt dưa thơm nức trong tay, nhịn không được, cắn một cái. Ân, thật sự rất thơm a.
Lập tức liền bất chấp hỏi chuyện, tự mình ăn trước đã.
Một màn này làm cho những quần chúng vây xem đang rất muốn biết được chân tướng hận không thể đi lên đánh nàng, ăn ăn ăn, nửa đời ngươi chưa từng ăn hạt dưa đúng không?
Cố Vân Đông quét một vòng, liền thấy người nhà của Lượng Tử cùng Thung Tử đi đến.
Nàng đem hạt dư còn lại toàn bộ đưa cho Lưu Quế Hoa, ngay sau đó vỗ vỗ tay, đi đến trước mặt bốn người đang còn bị trói hôn mê trên thân cây, đánh thức bọn họ.
“Trời đã sáng, nên tính sổ rồi, tỉnh tỉnh.”
Thung Tử là người thứ nhất mở mắt ra, khi nhìn đến nàng lập tức cảm giác được ngón tay của mình bắt đầu ẩn ẩn đau, lập tức nịnh nọt lấy lòng cười với nàng.
Lượng Tử là tên thứ hai tỉnh dậy, vừa mở mắt, liền nhìn đến chính mình cùng đồng bọn bị trói, trước mặt là Cố Vân Đông đang trưng ra một khuôn mặt vô hại, lập tức liền bạo nộ la lối, “Nha đầu thúi, là ngươi trói chúng ta lại? Nhanh trởi trói, bằng không lão tử sẽ đem ngươi đi đời nhà ma.
Bạn đang đọc truyện tại thich.truyen.247