Mọi người nghe theo tiếng nhìn lại, liền thấy một phụ nhân đứng ngay cửa, thanh âm của phụ nhân nho nhỏ, thiếu chút nữa làm người khác không nghe rõ ràng nàng nói cái gì.
Là…. Đổng thị?
Đổng Tú Lan chậm rãi đi đến, đứng ở bên người Cố Vân Đông, đối với nàng cười cười, “Vân Đông nếu là không chê, liền ở nhà ta đi.”
“Ở nhà của ngươi?” Trần Lương có chút kinh ngạc nhìn về phía nàng, Từng gia bởi vì ở xa, hơn nữa hai vợ chồng này đều là cái loại người vô thanh vô tức, cảm giác tồn tại ở trong thôn rất thấp.
Nhưng tình huống của gia đình này, Trần Lương vẫn là biết đến, phòng ở có chút sập xệ, nam nhân trong nhà mấy tháng trước bị gãy chân hiện tại còn nằm ở trên giường, ba hài tử đều còn nhỏ tuổi, một nhà năm người đều dựa vào mấy văn tiền Đổng thị làm thêu cho người ta sống qua ngày.
Nghe Phùng Đại Năng nói, hai ngày trước Cố gia mướn nhà bọn họ mỗi ngày nấu chút trà gừng để cho mọi người uống, nghĩ đến nguyên cớ quen biết chính là vậy.
Chỉ là…
Hắn còn chưa có mở miệng, Phương thị liền nói, “Nhà ngươi? Nhà ngươi chính là có nam nhân, Dương thị này lớn lên đẹp như vậy, Cố Vân Đông cũng đến tuổi để làm mai, đến ở nhà của ngươi, người khác chẳng lẽ không nói xấu sao?”
Lời này nói ra tuy khó nghe, nhưng cũng là sự thật, nhưng Trần Lương vẫn là trừng mắt liếc Phương thị một cái.
Phương thị bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm, “Vì chút tiền thuê nhà này, nhà các ngươi cũng thật nguyện ý a.”
Đổng Tú Lan bị nàng nói đến sắc mặt có chút ửng đỏ, ngón tay không khỏi túm túm.
“Thôn trưởng, để nhà các nàng trụ ở nhà ta đi, sẽ không có gì bất tiện đâu. Thanh Viễn đã đáp ứng ta, để cho nam nhân nhà ta cùng đại tiểu tử đến nhà hắn ở, như vậy cũng tiện. Lại nói nhà mới của Cố gia cũng ở cách vách chúng ta, nàng đi xem cũng gần.”
Trần Lương sửng sốt, Thiệu Thanh Viễn?
Tiểu tử kia thật ra chỉ có một mình, trong nhà cũng có hai cái phòng, phụ tử Tằng Hổ ở tại nhà của hắn, cũng không có xa, vấn đề là không lớn.
Chỉ là không nghĩ tới Thiệu Thanh Viễn cư nhiên sẽ đồng ý, nghĩ đến hàng xóm ngần ấy năm, quan hệ hai nhà so với hắn tưởng tượng còn tốt hơn.
Trần Lương nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy đây là một phương pháp không tồi.
Đệ muội của hắn không vui, hắn lại miễn cưỡng cũng không có ý nghĩa gì, hai nhà người đều ở không tiện.
Bởi vậy Trần Lương quay đầu hỏi Cố Vân Đông, “Vân Đông, ngươi có ý tứ gì?”
“Vân Đông, trong nhà của thẩm tuy rằng không lớn, nhưng dọn dẹp cũng tính là sạch sẽ. Thẩm cũng cảm kích ngươi chiếu cố nhà của chúng ta, việc nấu trà gừng này. Ngươi nếu cảm thấy có thể, liền đến nhà thẩm ở. Thời điểm ngươi bận rộn, mấy đứa con của thẩm cũng có thể giúp đỡ trông nom Vân Thư cùng Vân Khả, ngươi đi xem xét nhà ở cũng tiện.”
Cố Vân Đông do dự, Đổng thị nói không sai, ở trong nhà nàng thật tiện. Đặc biệt là hai tiểu hài tử trong nhà, Cẩu Đản nhà thôn trưởng đang đi học trên trấn trên, đây là nguyên nhân sáng này Trần Lương không ở nhà, hắn tự mình đưa Cẩu Đản đến nhà tiên sinh dạy học.
Nàng tuy rằng cũng muốn đưa Vân Thư đi, nhưng cũng phải đợi mọi chuyện yên ổn xuống đã, trong khoảng thời gian này có người mang theo bọn hắn đi tron thôn nhiều một chút cũng không tồi.
Cố Vân Khả càng là trên cơ bản ở nhà không thể nào đi ra ngoài, Dương thị cùng Đổng thị cũng có thể trò chuyện, đi bờ sông giặt quần áo nàng cũng có thể yên tâm.
Ân, thế nhưng cảm thấy chủ ý này rất không tồi.
Cố Vân Đông vừa định gật đầu, Phương thị một bên liền cười nhạo một tiếng, “Nói thì dễ nghe, còn không phải là vì tiền sao?”
Đổng Tú Lan có chút buồn bực, nàng là thật sự thiệt tình thành ý muốn mời Cố Vân Đông đi, liền không nghĩ tới tiền thuê.
Cố Vân Đông lại không để ý đến Phương thị, đối với Đổng thị cười nói, “Được, vậy phiền toái thím.”
Đổng Tú Lan lập tức cao hứng liên tục xua xua tay, “không phiền toái không phiền toái.”
Phương thị lại hừ lạnh một tiếng, quay đầu liền đi.
Cố Vân Đông lại rốt cuộc nhìn về phía nàng, “Chờ một chút.”
Bạn đang đọc truyện tại thich.truyen.247