Phương thị quay đầu qua, tức giận hỏi: “Làm gì?”
“Nếu không ở nhà của ngươi nữa, 200 văn tiền kia cũng nên trả lại cho ta.”
Phương thị không vui, “Cái gì còn cho ngươi? Là ngươi đem đến phiền toái cho chúng ta, 200 văn tiền kia để cho chúng ta an ủi cũng không đủ đâu.”
Trần Lương lúc trước thật sự là không biết Phương thị cư nhiên là con người càn quấy như vậy, hắn trầm mặt, “Là chính ngươi trước không tuân thủ ước định, nên đem tiền trả cho người ta.”
Phương thị còn muốn nói cái gì, bị Trần Vũ Lan kéo kéo quần áo, chỉ có thể không cam lòng nói, “Còn thì còn, bất quá các nàng cũng đã ở vài ngày, trả hết 2oo văn là không có khả năng, nhiều nhất cũng chỉ có 100 văn.”
“Ngươi…”
Cố Vân Đông cười nói, “Nếu ngươi muốn tính như vậy, chúng ta liền tính tính rõ ràng 200 văn là một tháng tiền thuê, một ngày không đến bảy văn tiền, chúng ta tính toán đâu ra đấy ở sáu ngày, cũng chính là 40 văn, ngươi trả lại cho ta 160 văn đi, kỳ thật nếu là dựa theo khế ước bình thường mà nói, ngươi bởi vì tương lai không xác định được nguy hiểm liền bội ước không cho chúng ta ở, nên bồi thường chúng ta ít nhất gấp đôi tiền. Chẳng qua chúng ta xem mặt mũi của thôn trưởng, ta cũng không muốn dây dưa quá nhiều với người, đưa tiền đi.”
Phương thị mở to hai mắt nhìn, “Ngươi đang nói mớ cái gì vậy? Còn muốn chúng ta bồi thường tiền? Không có khả năng, nhiều nhất chỉ có một trăm văn, ta chỉ có chừng đó thôi.”
Cố Vân Đông cười lạnh, loại người này thật không biết để người ta nói gì, “Phương thẩm là không nhìn thấy cảnh tượng bốn nhà Hồ Lượng bồi thường bạc cho ta sao? Có muốn ta giúp ngươi nhớ lại không?”
“Ngươi, ngươi, ngươi cùng những cái tên du thủ du thực lưu manh đó có cái gì khác nhau?” Phương thị nhớ tới Hồ Lượng kia bị đánh thành đầu heo, tức khắc liền có chút e ngại, nhịn không được hướng về phía sau Trần Lương né tránh, “Đại bá, ngươi xem nàng nói nói gì vậy? Nàng uy hiếp ta, ta chính là tức phụ của Trần gia, quá khi dễ người đi.”
Chu thị cười lạnh, “Tức phụ Trần gia cũng không thể không nói lý a, đệ muội đem tiền còn thừa cho người ta thì mọi chuyện không phải là xong xuôi rồi sao?”
“Đại tẩu nói được nhưng thật ra nhẹ nhàng, tiền kia lại không phải là ngươi bỏ ra.”
Cố Vân Đông không kiên nhẫn, “Rốt cuộc có đưa hay không?” Nàng trong tay nắm lấy một cây gậy thô, cũng không biết tìm ở nơi nào, nhẹ nhàng gập lại, ‘rắc’ một cái cây gậy gãy đôi, thanh âm vang trong nhà chính có vẻ phá lệ thanh thúy.
Thân mình Phương thị đột nhiên run lên một chút, nàng rốt cuộc không phải người gan lớn, vội vàng gật đầu, “Cho cho cho.”
“Vậy thì đi thôi.”
Phương thị lại nhìn xem Trần Lương, Trần Lương yên lặng xoay đầu, Phương thị chỉ có thể cọ tới cọ lui dịch ra nhà chính.
Một lần nữa về đến nhà, Phương thị khiến cho Cố Vân Đông chạy nhanh dọn ra đi.
Đồ vật của Cố Vân Đông không nhiều lắm, hai cái sọt một cái tay nải mà thôi, mặt khác có một ít đồ vật nàng đều đặt ở trong không gian, thoáng sửa sang một lát thì tốt rồi.
Đổng thị đi theo lại đây, giúp đỡ bưng cái sọt to.
Cho đến khi Cố Vân Đông phải đi, Phương thị mới không tình nguyện móc ra 160 văn cho nàng, “Tiền đây, cũng đừng nói ta chiếm tiện nghi của ngươi, thật là xui xẻo, đi nhanh đi.”
Cố Vân Đông cầm tiền, xoay người liền nói với Đổng thị,
”Thẩm, này là 160 văn người cầm đi, mua chút rau cùng thịt, chúng ta buổi tối nấu một chút, coi như ăn mừng.”
Đổng thị nguyên bản còn cho rằng nàng đưa tiền thuê phòng, không nghĩ nhận lấy, vừa nghe là mua đồ ăn cùng thịt, vội nói, “Được, ta đi mua.”
Phương thị, “….” Nghẹn một bụng tức.
Bạn đang đọc truyện tại thichtruyen247