Cố Vân Đông không phải là người keo kiệt, người khác đối với nàng thân thiện, nàng tự nhiên ra tay hào phóng.
Nhưng nếu là người giống như Phương thị, nàng liền một hạt muối cũng không muốn cho nàng.
Tiểu cô nương Cố Vân Khả đôi mắt tỏa sáng nhìn đại tỷ đang nấu thịt kho tàu, một bên nuốt nước miếng một bên đối với Từng Nguyệt bên cạnh nói, “Thịt kho tàu ăn rất ngon, béo ngậy, vừa thơm vừa mềm, cắn một ngụm, oa, nó sẽ nhảy nhảy trong miệng, nhai một chút, hương vị tràn ngập cả miệng, thật luyến tiếc nuốt xuống.”
Từng Nguyệt thực khắc chế không nhìn đến thịt kia, nhưng lỗ tai lại không có biện pháp bịt lại, nghe kiểu cô nương nói chuyện biểu tình phảng phất như người trần gặp được đào tiên giống nhau, nước miếng nàng cũng nhịn không được bắt đầu chảy ra.
Bởi vậy dừng một chút, nàng vẫn là buông tay Cố Vân Khả ra, nói: “Ta, ta đi ra ngoài tưới nước cho cây.”
Nói xong người liền chạy.
Tiểu cô nương khó hiểu nhìn bộ dáng nàng chạy thật nhanh ra ngoài, “Không phải, là đã tưới rồi sao?”
Cố Vân Đông cười cười nhìn nàng một cái, “Ngươi a, đi đến bên cạnh ngồi đi, cẩn thận dầu bắn đến trên người lại oa oa kêu đau.”
“Ta mới không có, oa oa kêu, đó là ca ca.” Tiểu cô nương không chút khách khi đem cái danh này ném tới trên người Cố Vân Thư, biểu tình nghiêm túc giải thích, nhưng vẫn là quay đầu đi tìm Từng Nguyệt.
Cố Vân Đông thực mau liền làm xong món thịt kho tàu, cá kia nàng tính sẽ đem nấu canh, nghĩ đến tiểu cô nương thích ăn trứng chưng, nàng lại đánh mấy quả trứng gà.
Hậu viện Từng gia có không ít rau dưa, Cố Vân Đông nhờ Từng Nguyệt hái đậu que, mấy củ khoai tây cùng cà tím, còn có củ cải trắng. Cà tím nấu cùng đậu que, khoai tây ti chua cay, miến cải trắng.
Nàng nấu rất nhiều, không sai biệt lắm sáu món ăn cũng đủ rồi.
Chờ đến khi bưng đồ lên bàn, Cố Vân Đông mới cởi tạp dề xuống, gọi Cố Vân Đông cùng Từng Nguyệt đang bắt sâu vào.
Từng Nguyệt đã sớm ngừi được mùi hương trong phòng bếp truyền đến, nàng trước nay cũng chưa từng được ngửi mùi nào thơm như thế, dù cho không cần xem, nàng cũng biết là ăn rất rất ngon.
“Nguyệt Nguyệt, ngươi đem phần đồ ăn này đến cách vách đi, để cha và đại ca ngươi ăn, thuận tiện kêu nương ngươi trở về ăn cơm.”
Chân Từng Hổ bị thương, không thể chỉ vì ăn một bữa cơm mà phải đi qua đi lại, bởi vậy Cố Vân Đông đã sớm phân ra hai phần đồ ăn.
Từng Nguyệt ngây ngẩn cả người, một lát sau vội vàng lắc đầu, “Không được, không được, này, đây là đồ ăn của các ngươi, chúng ta có đồ ăn rồi, ta…”
“Nguyệt nguyệt, ta hôm nay chuyển nhà, có phải hay không nên ăn mừng một chút, ngươi chẳng lẽ không muốn cùng chúng ta chúc mừng hay sao?” Cố Vân Đông đánh gãy lời nàng.
Từng Nguyệt lại vội vàng lắc đầu, “Nguyện ý nguyện ý.”
“Vậy thì mang qua đi.”
Từng Nguyệt nơi nào là đối thủ của nàng, nói không ăn cũng không đúng, mà ăn lại càng không đúng.
Nghĩ nghĩ, nàng dứt khoát xoay người liền chạy, đi hỏi nương nàng.
Cố Vân Đông thở dài một hơi, đụng tới người thích chiếm tiện nghi thật khó xử, người không muốn chiếm tiện nghi nàng cũng khó xử, nhân sinh gian nan a.
Nàng dứt khoát ra ngoài cửa kêu Cố Vân Thư, tiểu tử này cùng Từng Nhạc ở đất nền xem người ta xây nhà, thuận tiện cấp Từng Nhạc giới thiệu nơi nào là phòng của hắn.
Cho dù toàn là nói hươu nói vượn, ngón tay chỉ cũng không đúng chỗ, Từng Nhạc cũng liên tiếp gật đầu, tỏ vẻ tiểu ca ca lớn hơn mình hai tháng tuổi này thật là lợi hại.
Thời điểm Cố Vân Đông đi kêu hắn, Cố Vân Thư nói còn chưa đã thèm, đang nói đến phòng ở chính mình cao đến 60 thước.
Cố Vân Đông lảo đảo một cái thiếu chút nữa quỳ rạp trên mặt đất, 60 thước chính là 20 mét, ngươi như thế nào lại nghĩ đến căn phòng như thế, muốn đụng đến trời luôn sao?
Nàng chụp đầu hắn một chút, để hắn chạy nhanh đi làm việc.
Cố Vân Thư thật ủy khuất bưng đồ ăn đi nhà Thiệu Thanh Viễn ở cách vách.
Hắn vừa mới đi, bên cửa liền truyền đến tiếng đập cửa.
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen247