"Ta và đệ đệ đưa đến đây cộng lại, tổng cộng là một trăm bảy mươi văn tiền, nhiều hơn một văn tiền đều xem như là của trong tiệm các ngươi!" Tiểu Thảo đối với số lượng tiền đồng rất tin tưởng, lấy trình độ tiết kiệm của đại ca nàng, không có chuyện đặc biệt, hẳn là sẽ không động vào số tiền đồng này.
Chưởng quỹ Chương bỏ xâu tiền nằm lên trên lòng bàn tay, trong lòng thầm đếm một chút, quả nhiên không nhiều không ít vừa đúng một trăm bảy mươi văn tiền. Vốn dĩ, số tiền này không ở trong tay hắn, sau khi hắn uống say đánh Dư Hàng đến miệng phun máu tươi hôn mê bất tỉnh, mới lục soát ra ở trong phòng cậu. Hôm nay người nhà Dư Hàng tới đòi lời giải thích, mới hấp tấp mang ra lấy cớ.
Mọi người vây xem, thấy sắc mặt hắn hơi hơi thay đổi, người ở gần, tự nhiên thấy rõ xâu tiền đồng, đúng như lời Tiểu Thảo là dây thêu năm màu, trong lòng dần dần lại chuyển qua Tiểu Thảo bên này.
Chưởng quỹ Chương vẫn ngang ngược nói: "Hừ! Một đám ở quỷ nghèo nhà quê, một đồng tiền hận không thể bẻ thành hai nửa hoa, sao có thể bỏ ra cho Dư Hàng hơn một trăm văn tiền làm tiêu vặt tiền? Tiểu cô nương, nói dối sau khi xuống địa ngục sẽ bị rút lưỡi!"
"Chưởng quỹ Chương, vu khống hãm hại sau khi chết sẽ phải vào lồng hấp, xuống chảo dầu!" Con ngươi đen nhánh như bầu trời đêm của Tiểu Thảo, lóe lên chút ánh sáng lạnh lẽo, khiến người không nhịn được rùng mình, "Hơn nữa, mỗi tháng một hai phần lễ vật bái sư thư viện Vinh Hiên cho tiểu đệ, nhà của chúng ta còn có thể bỏ ra, sao lại không thể bỏ ra được hơn một trăm văn tiền cỏn con này?"
Mọi người lúc này mới chú ý tới, bé trai nhỏ nhất của nhà này, trên người đúng là quần áo thống nhất được ban vỡ lòng của thư viện Vinh Hiên phát, không khỏi nghiêm nghị kính nể. Thư viện Vinh Hiên, không phải là người nào nơi cũng có thể tùy tiện vào, bên trong tàng long ngọa hổ, nghe nói rất nhiều nhà đại quan công hầu trong kinh thành, đều muốn đi vào nữa!
Lúc cháu trai nhỏ của lão gia Tri phủ phủ Tân Vệ, thông qua khảo sát tiến vào ban vỡ lòng, còn mở tiệc chiêu đãi khách khứa bốn phía nữa! Vậy cậu bé này chẳng phải là, cùng trường với cháu trai của lão gia tri phủ sao? Nếu như làm một đơn kiện bẩm báo lão gia tri phủ chỗ đó, chỉ sợ Chưởng quỹ Chương này cũng không thể giải quyết êm đẹp được!
"Thư viện Vinh... Vinh Hiên thì giỏi lắm à? Đừng nói thư viện Vinh Hiên, dù là... Thái Tử phạm pháp, đều tội như thứ dân nữa đó! Người nhà học sinh thư viện Vinh Hiên, là có thể trộm đồ vật?" Chưởng quỹ Chương ngoài mạnh trong yếu, ý đồ dùng càn quấy để lừa gạt cho qua!
"Chưởng quỹ Chương, ngươi làm sao chứng minh chỗ tiền đồng là vị tiểu ca này trộm?" Trong đám người một thiếu niên tuấn mỹ mặc áo màu trắng văn sinh, rốt cuộc không nhịn được mở miệng. Nếu Tiểu Thảo có tâm tình nhìn qua, nhất định có thể nhận ra thiếu niên đó là cháu trai nhỏ của viện trưởng tham ăn của thư viện Vinh Hiên - Viên Duẫn Hi.
Con mắt của Chưởng quỹ Chương vòng vo mấy cái, đảo mắt nói: "Vậy cũng không ai có thể chứng minh, số tiền đồng này không phải Dư Hàng trộm!"
Dư Tiểu Thảo nhướng mày, cười lạnh một tiếng nói: "Nếu ta có thể chứng minh số tiền đồng này không phải trộm mà có, Chưởng quỹ Chương sẽ phải làm gì?"
"Cái này sao..." Chưởng quỹ Chương nhíu mày một cái, chần chờ. Đam Mỹ Cổ Đại
"Số tiền đồng này, là ta bán thịt kho kiếm được. Trên tiền đồng tất nhiên sẽ dính một ít dầu, xin nhờ vị thúc bá nào bưng giúp một chậu nước ấm tới." Dư Tiểu Thảo cũng không nhìn hắn, ánh mắt nhìn về phía người vây xem.
Đám người vây xem lặng im một trận, không ít người cố kỵ Chưởng quỹ Chương, đều tránh tầm mắt của Tiểu Thảo.
Trong lòng Tiểu Thảo bị một trận lạnh băng xâm nhập, bất luận thời đại nào khi đối mặt với thế lực ác, người có gan đứng ra, thật sự quá ít quá ít!
Viên Duẫn Hi quay người vào thư phòng cửa hàng cách đó không xa, xắn tay áo bưng một chậu nước ấm tràn đầy từ bên trong ra, lại lần nữa chen vào đám người: "Tiểu Thảo cô nương, nước ấm đây!"
Dư Tiểu Thảo cảm kích nhìn vị thiếu niên xinh đẹp lại có lòng tốt này, nói với hắn lời cảm ơn tự đáy lòng, đoạt lấy một chuỗi tiền đồng từ trong tay Chưởng quỹ Chương, tiếp tục nói: "Ta bỏ chỗ tiền đồng này vào trong nước, nếu váng dầu nổi lên, chứng minh ta lời nói không sai, chỗ tiền đồng là ta đưa tới cho ca ca."
Vừa nói, nàng cởi bỏ xâu tiền đồng, ném toàn bộ tiền đồng vào trong chậu nước. Quả nhiên, trong nước ấm nổi lên váng dầu như cầu vồng. Người vây xem dùng ánh mắt tràn ngập khiển trách và chán ghét nhìn về phía Chưởng quỹ Chương.
Chưởng quỹ Chương còn muốn tiếp tục giảo biện: "Có váng dầu nổi lên đã có thể chứng minh tiền là của các ngươi? Nói không chừng chỗ tiền đồng này do người bán thịt trả cho chúng ta! Chương Ký Chúng ta mỗi ngày đều phải đi mua các loại thịt, còn có dầu gì đó, tiền đồng dính dầu gì đó cũng không thể tránh được. Tiểu nhị nhà ta tận mắt nhìn thấy Dư Hàng từng loanh quanh gần phòng thu chi. Tiểu Tinh, ngươi nói có phải hay không?"
Tiểu Tinh bị Chưởng quỹ Chương gọi tên chính là tiểu nhị Tiểu Thảo mỗi lần tới đều gọi Dư Hàng giúp. Vốn dĩ hắn ngồi một bên không chê chuyện lớn xem náo nhiệt, thình lình bị chưởng quỹ chỉ đích danh, sau một trận hoảng loạn, vội dưới ánh mắt cảnh cáo của chưởng quỹ, né tránh đáp:
"Vâng, vâng... Trước kia ta thấy Dư Hàng lén lút loanh quanh gần phòng thu chi... Khẳng định lòng mang ý xấu!"
Ánh mắt Dư Tiểu Thảo như đao như kiếm bắn về phía tiểu nhị kia, trong giọng nói tràn ngập sắc bén và chất vấn: "Vị đại ca này, ngươi nói chuyện phải chịu trách nhiệm! Ngươi có từng chính mắt nhìn thấy ca ca ta tiến vào phòng thu chi chưa? Ngươi có từng tận mắt nhìn thấy ca ca ta trộm tiền bạc trong phòng thu chi chưa? Nếu không có, ngươi làm sao xác định ca ca ta lòng mang ý xấu?"
Tiểu nhị kia dẫu sao tuổi vẫn còn trẻ, không có công phu trợn mắt nói dối như Chưởng quỹ Chương, bị Tiểu Thảo chất vấn một trận, ấp úng kiên trì giữ vững cái nhìn của mình.
Chưởng quỹ Chương trừng mắt nhìn hắn một cái, trong lòng thầm mắng tiểu nhị không có năng lực, trong miệng vẫn nói: "Ai không có việc gì lại loanh quanh ở gần phòng thu chi? Rõ ràng chính là muốn ăn cắp nên nghiên cứu địa hình mà!"
"Chưởng quỹ Chương! Nghe nói công việc làm ăn của Chương Ký các ngươi không tồi, gần nhất còn nhận một đơn hàng lớn của một nhà quyền quý trong kinh thành. Có việc này đúng không?" Dư Tiểu Thảo đột nhiên chuyển hướng mọi chuyện về phía khác.
Chương Đông Minh vuốt râu dê thưa thớt trên cằm, đắc ý dào dạt nói: "Không sai! Đồ gỗ do Chương Ký chúng ta chế tạo, đã nổi tiếng đến tận kinh thành rồi! Dương quận vương bên cạnh đại hồng nhân Phương đại nhân, đều từng mua bình phong và giường Bạt Bộ ở Chương Ký chúng ta! Hừ! Tiểu tử họ Dư dám can đảm trộm đồ vật trong cửa hàng của ta, không đưa ngươi đến quan đã không tệ, đánh một trận tính cái gì!"
Dư Tiểu Thảo lãnh đạm nhìn trò hề tiểu nhân đắc chí của Chưởng quỹ Chương, hừ lạnh một tiếng nói: "Nếu việc làm ăn của Chương Ký tốt như thế, tiền bạc ra vào phòng thu chi mỗi ngày không khỏi một trăm tám ngàn, tất nhiên sẽ không ít hơn phải không? Ngươi nói ca ta chủ mưu ăn cắp đã lâu, ca ta có bao nhiêu ngốc, bỏ không trộm bạc trắng của phòng thu chi, chỉ trộm trên dưới một trăm đồng tiền?"
"À..." Chưởng quỹ Chương nghẹn một chút, tròng mắt vừa chuyển, cãi chày cãi cối nói, "Ca ngươi nhát gan, sợ trộm nhiều bị phát hiện! Tiểu nha đầu, không cần giảo biện. Mau chóng lôi ca ngươi đi, trộm đồ vật sự, ta sẽ đại phát từ bi không truy cứu!"
"Chưởng quỹ Chương, ngẩng đầu ba thước có thần minh, ca ca ta có phải ăn trộm hay không, ông trời đều có quyết đoán! Dư Tiểu Thảo ta dám thề với trời, lời nói của mình tuyệt không giả dối! Ta dám lấy tính mạng bảo đảm, ca ca ta tuyệt đối không thể trộm đồ vật!" Dư Tiểu Thảo giao lưu vài câu đơn giản ở trong lòng với Tiểu Bổ Thiên Thạch, rồi thề, "Nếu chỗ tiền đồng này là trộm mà có được, cả nhà chúng ta cam nguyện bị ngũ lôi oanh đỉnh, thiên lôi đánh xuống. Không biết Chưởng quỹ Chương có dám thề độc giống ta hay không?"
Chưởng quỹ Chương tuy rằng chột dạ, nhưng vẫn làm bộ chẳng hề để ý, cười lạnh một tiếng nói: "Thề? Đụng miệng lưỡi vào mà thôi, ai không biết?"
Hai mắt hắn nhìn bầu trời dày đặc mây đen, chỉ vào ông trời, dùng giọng điệu quái gở nói: "Ông trời, Chương Đông Minh ta thề với trời..."
Ầm ầm ầm... Giọng nói của Chương Đông Minh chưa dứt, trên đỉnh đầu u ám đã sấm rền lăn lộn, ánh sáng tia chớp như ẩn như hiện ở trong tầng mây. Chưởng quỹ Chương cả kinh lùi lại vài bước, trong đôi mắt tràn ngập sự cợt nhả xuất hiện nét hoảng hốt.
Sẽ không thật sự ứng nghiệm chứ? Chương Đông Minh hắn sống hơn năm mươi năm, thuận miệng thề độc không có một ngàn lần, cũng có vài trăm. Chương Đông Minh hắn không thuận theo cũ sống thật tốt? Hừ! Cũng chỉ có nha đầu da vàng này, coi trọng lời thề như vậy. Thề cái rắm có thể dùng? Vừa mới nhất định là trùng hợp, hôm nay trời đầy mây, đánh Lôi Thần mã, không phải rất bình thường sao!
Khi trong lòng Chương Đông Minh đang cuồn cuộn không dứt, những người khác không nhìn thấy tới một tia sáng màu vàng, từ trên cổ tay Dư Tiểu Thảo xông thẳng trời cao, chui vào trong mây đen dày đặc u ám.
Trên tầng mây, Thiên Lôi da xanh mỏ nhọn, lười biếng đùa nghịch lôi chùy trong tay, sau khi đánh cái ngáp thật to, mới không chút để ý gõ xuống cây búa trong tay. Lập tức sấm sét sẹt trong không trung, đất đai bị bao phủ bên trong sấm rền.
Một người tóc bạc rủ xuống đất, dáng người quyến rũ, khuôn mặt như tranh vẽ Điện Mẫu, đối diện với gương trong tay nàng, nặn cái mụn không biết đã mọc lên trên mặt từ lúc nào.
"Lão bà tử à, đừng làm đẹp nữa! Mau đánh chớp đi!" Thiên Lôi không nhịn được nhắc nhở một câu, không ngờ Điện Mẫu lại xù lông.
"Ngươi kêu ai là lão bà tử hả? Vậy mà dám nói ra từ lão ở trước mặt Điện Mẫu nương nương xinh đẹp như hoa, thiên kiều bá mị, chim sa cá lặn... (Chỗ này tỉnh lược một ngàn từ)! Ta thấy ngươi là chán sống!" Điện Mẫu giương gương trong tay lên, một đạo tia chớp xẹt qua trời cao, bổ về phía Thiên Lôi.
Thiên Lôi nhẹ nhàng tránh thoát khỏi đòn điện thiểm kia, trong miệng xin lỗi có lệ: "Được rồi! Là ta nói sai! Không phải lão bà tử, là nương tử xinh đẹp có được hay không hả? Nàng nói chúng ta bị đày đến cái không gian nhỏ thiếu thốn linh khí này, mỗi ngày gõ lôi bồn chồn chiếu gương, có tiền đồ gì đáng để nói? Khi nào ta có thể trở lại trên Cửu Trọng Thiên, theo hầu ở bên cạnh Linh Tổ nương nương, cho dù không làm Lôi Thần, chỉ làm trông cửa ta cũng nguyện ý!"
Nói đến đây, Điện Mẫu đầy một bụng tức giận, hung hăng bấm Thiên Lôi một phen, oán hận nói: "Còn không phải ngươi! Đắc tội ai không đắc, cố tình đi đắc tội Ngân Lang điện hạ mà Linh Tổ nương nương sủng ái nhất! Nếu không, chúng ta làm sao bị trục xuất đến nơi chim không thèm ỉa này?"
"Ta nào biết sói nhỏ xinh đẹp kia lại được Linh Tổ nương nương sủng ái nhất chứ? Ngân Lang điện hạ cũng quá keo kiệt, chỉ là đốt mất mấy sợi lông mà thôi, vậy mà cũng cáo trạng với Linh Tổ nương nương! Haizz!" Thiên Lôi hối hận đến tím cả ruột.
Đúng lúc này, một đạo ánh sáng vàng hiện lên, một con mèo vàng nhỏ bằng nắm tay xuất hiện ở trước mắt Lôi Công Điện Mẫu.
"Yêu nghiệt phương nào, mau mau hiện nguyên hình!" Thiên Lôi che ở trước người Điện Mẫu, đề phòng hướng lôi chùy về phía mèo vàng nhỏ.
"Hừ! Tiểu Lôi, ngươi thật to gan! Dám gọi bản thần thạch là yêu nghiệt ư? Ta thấy ngươi là không muốn trở về không gian Linh Tổ rồi?" Mèo vàng nhỏ dùng ánh mắt khinh thường quét hắn một cái, mở miệng nói chuyện.