Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Cách Tiểu Hôi không xa là một con tuấn mã màu đỏ thẫm, lúc này lại không có hứng thú với loại đậu chất lượng cao trong máng của mình. Nó vươn dài cổ ra, cố gắng ăn cỏ khô thô trước máng của lừa con. Nhưng dây cương lại hạn chế phạm vi hoạt động của nó, muốn ăn nhưng không ăn được khiến cho tình tính nó trở nên nóng nảy, nhịn không được bắt đầu đá hậu ngẩng đầu hí dài.

Chủ nhân nó vừa đi ra từ cửa hàng rau muối, nghe thấy tiếng hí tức giận của ngựa yêu, vội bước nhanh tới. Thiếu niên tuấn mỹ thấy vậy buồn cười mắng một tiếng: “Hồng Vân, ngươi đáng khinh thật đó! Đậu ngon không ăn, lại cố tình muốn ăn cỏ khô của người khác? Tranh ăn với một con lừa, ngươi có tiền đồ thật đấy!”

Con ngựa đỏ thẫm hình như có thể nghe hiểu lời nói của chủ nhân, lại như tranh cãi mà hí dài mấy tiếng, dùng sức giật giật dây cương đang buộc nó. Thiếu niên tháo dây cương ra, con ngựa đỏ thẫm lập tức xông tới chỗ lừa con, ngang ngược đẩy Tiểu Hôi sang một bên, ăn sạch không còn một cọng số cỏ khô còn dư lại, còn chưa đã thèm mà hung hăng hí vang với Tiểu Hôi, có vẻ trách Tiểu Hôi không chừa lại cho nó nhiều một chút!

Tính tình Tiểu Hôi khá ôn hòa, bị đoạt đồ ăn cũng không ồn ào, chỉ dùng ánh mắt to ôn hòa yên lặng nhìn con ngựa kia. Con ngựa đỏ thẫm bị nhìn đến ngại ngùng, cũng không ồn ào nữa, xoay người quay mông đi về chỗ của nó, miệng nhấm nuốt vài cái, hình như đang thưởng thức dư vị ngon miệng của cỏ khô.

“Súc sinh này, đúng là đáng khinh mà! Thích cỏ khô thì nói, về nhà bảo mã phu (người chăn ngựa) chuẩn bị một ít cho ngươi!” Thiếu niên nhẹ nhàng vuốt bộ lông bóng mượt của Tiểu Hôi, lại vỗ vỗ nói: “Uất ức cho ngươi rồi! Lão nhân gia, lát nữa đưa túi đậu này của ta đền bù cho chủ nhân của con lừa này đi!”

Ông lão phụ trách trông coi gia súc híp mắt cười, liên tục đồng ý.

Thiếu niên dắt con ngựa yêu vẫn có chút lưu luyến không rời ra khỏi chợ rau, người ngựa một đường vội vã phóng nhanh về kinh thành.

Gần đây mẫu phi lo lắng đệ đệ xa nhà, khẩu vị không được tốt lắm, đổi mấy đầu bếp rồi vẫn không khá hơn. Nghe Ngô phu nhân có chồng mới nhậm chức ở trấn Đường Cổ nói, ở chợ rau trấn Đường Cổ có mấy món ăn khá ngon miệng. Mẫu phi nếm món củ cải giòn Ngô phu nhân phái người mang đến, lại còn ăn thêm một bát cháo so với mọi ngày.

Đồ ăn Ngô phu nhân mang về kinh thành dù sao cũng không nhiều, chỉ đủ để mẫu phi ăn hai ngày. Sau khi ăn hết, khẩu vị của mẫu phi lại kém như cũ. Hắn hiếu thảo, không đành lòng nhìn mẫu phi gầy đi, nhân dịp lần này được nghỉ học, một đường ra roi thúc ngựa đến trấn Đường Cổ, hỏi thăm nhiều lần cuối cùng cũng mua được món củ cải giòn ngon miệng mẫu phi thích ăn!

Vì không muốn phí công đi chuyến này, thậm chí tất cả món ăn ở trong quán, hắn đều mua mỗi loại một phần. Nếu để cho mấy người bạn của hắn biết, vì mấy món ăn đơn giản mà hắn, đường đường là Thế tử Tĩnh vương, trong vòng một ngày mệt mỏi chạy tới chạy lui giữa kinh thành và trấn Đường Cổ, nhất định sẽ cười rụng răng. Nhưng mà, vì mẫu phi, bị bọn họ cười cũng chẳng sao!

Hôm nay đúng lúc là dịp họp chợ trong năm. Làm buôn bán nhỏ, bán đồ ăn, họp chợ… đều tụ lại trong chợ rau. Dư Tiểu Thảo vừa mới lấy ra rau xanh xanh biếc tươi ngon đã có vài người vây xung quanh.

“Ôi! Lúc này mà đã có rau xanh để bán! Nhìn cải trắng này, non tới mức có thể bóp ra nước, khiến người khác vừa nhìn đã muốn ăn! Huynh đệ, cải trắng này bán thế nào?” Người hỏi giá là một đại nương có vẻ hiền lành phúc hậu, mặc áo vải bông hai lớp tinh tế, trên đầu cài một cây trâm bạc, nhìn qua có vẻ nhà khá có điều kiện.

Trên đường đi, hai cha con đã bàn bạc xong giá cả. Dư Hải cười ha hả nói: “Cải trắng hai mươi văn tiền nửa cân, cải bó xôi mười lăm văn tiền nửa cân, cây du mạch mười tám văn tiền, rau xà lách hai mươi lăm văn tiền. Đại tỷ, ngươi xem xem muốn loại nào?”

“Ôi! Giá rau của ngươi đúng là không rẻ nha, sắp bằng thịt heo rồi đó! Người nhà bình thường đúng là không mua nổi đâu!” Mặt mày đại nương mập mạp co rúm lại, hình như rất không hài lòng với giá tiền này!

Khuôn mặt Dư Tiểu Thảo mang ý cười, ngọt ngào nói: “Đại nương, tục ngữ nói đồ vật hiếm có thường có giá đắt mà! Ngươi cũng biết mùa đông năm nay tuyết rơi nhiều thành tai họa, sau khi vào xuân vẫn còn rơi hai trận tuyết lớn nữa! Có loại rau nào mà không bị đông lạnh chết chứ? Chúng ta trồng được mấy loại rau này thực sự không dễ dàng gì!”

Những người xung quanh mới tới, dù tò mò mấy cây rau này làm sao chịu đựng được tuyết rơi gió lạnh đầu mùa, nhưng cũng biết đây là cách người ta kiếm cơm, chỉ có đồ ngốc mới nói ra thôi, nên cũng từ bỏ ý nghĩ thăm dò. Nhưng người tới họp chợ thường là người dân ở những thôn làng xung quanh, có thể mua rau mà giá cả không kém giá thịt lợn bao nhiêu, đúng là không có mấy người.



Đại nương mập mạp thật lòng cảm thấy giá rau đắt, nhưng mua ăn một hai lần thì vẫn có thể trả được. Hơn nữa, trong nhà có con dâu mang thai, ăn cái gì nôn cái đó, lại muốn ăn một chút rau củ xanh. Bà ta cũng biết, thời tiết này không thể trồng rau được, lấy đâu ra rau xanh chứ?

Bà ta cũng hi vọng một chút xem hôm nay có gặp được không. Nếu không gặp được sẽ mua ít ngồng tỏi non mọc ở trên đầu giường đất, cũng coi như rau xanh. Không ngờ rằng bà ta thật sự gặp được người bán rau xanh, hơn nữa còn có cả mấy loại rau củ mùa xuân.

Mặc dù giá cả có hơi đắt, nhưng vì cháu trai còn chưa ra đời của mình, bà ta cắn răng: Mua!

Đại nương mập kiêu ngạo cười trong ánh mắt hâm mộ của những người xung quanh, bàn tay trắng mập chỉ cải trắng, cải bó xôi và rau xà lách, hình như còn sợ người khác không nghe thấy mà lớn tiếng nói: “Tiểu cô nương, cái này, cái này, và cái này nữa, mỗi loại ta lấy nửa cân. Nếu như ăn ngon, ngày mai đại nương sẽ tới mua tiếp!”

“Được!” Dư Tiểu Thảo nhanh nhẹn cân số rau mà đại nương mập đã chọn, mỗi loại đều cân cho thật tươi: “Đại nương, vừa vặn tổng cộng ba mươi văn tiền!”

“Ba mươi văn tiền! Cũng đủ để mua một cân thịt heo đó! Nếu là năm ngoái, giá tiền hai lạng rưỡi thịt heo đã mua được chỗ rau đó rồi. Ai, chịu chi quá!”

“Đúng vậy, đúng vậy! Vốn dĩ muốn mua một ít cho người nhà ăn thử, nào ngờ đắt như vậy! Thôi, vẫn là nhịn đi! Chờ tới tháng sau, có thể rau đã bán ở chợ rồi!”

“Người ta bán cho người có tiền mua! Ba mươi văn tiền kia đủ để mua năm cân lương thực phụ! Ngày đông giá rét, giá lương thực tăng mạnh, không chết đói là tốt lắm rồi. Làm gì có dư tiền mua rau đắt như vậy.”



Người vây xem nhiều, người mua lại ít. Nửa canh giờ trôi qua, ngoài đại nương mập đó, hai cha con Dư Hải cũng chưa gặp được người khách thứ hai.

“Thảo Nhi, giá rau của chúng ta có phải hơi cao không? Giờ cũng gần trưa rồi, nếu như không bán được nữa, rau héo đi, muốn bán giá cao cũng khó!” Dư Hải có chút lo lắng nhìn chỗ rau củ trong giỏ.

Mấy loại rau này đều là kết quả công sức chăm sóc của con gái út. Mỗi ngày tưới nước, nhổ cỏ, cũng chưa nghỉ tay ngày nào. Đầu mùa xuân nhiệt độ thấp, vì phòng chống rét mỗi buổi tối đều đậy tảng cỏ lên vườn rau, buổi sáng khi mặt trời lên lại vén ra. Mỗi ngày, hai bước này đều không thể thiếu được.

Trước nhà sau nhà, chỉ cần là nơi đất trống, đều sẽ trồng rau, nói ra ít cũng có bốn năm mẫu. Thảo Nhi và mấy đứa nhỏ chưa bao giờ than mệt, hiểu chuyện đến mức khiến người khác đau lòng.

Nhất là con gái út, nấu đồ kho, trồng rau, đứa nhỏ mới chỉ cao đến eo chàng, lo nghĩ còn vượt qua người làm cha như chàng. Ôi! Người chủ gia đình như chàng mà biết tranh đua một chút, cũng không đến nỗi phải để cho con gái út tám, chín tuổi phải đối mặt với gánh nặng gia đình quá sớm.

Dư Tiểu Thảo không biết nội tâm của cha mình trong chốc lát đã quay tròn một vòng như vậy, vẫn tự tin nói: “Cha, người yên tâm đi! Trấn Đường Cổ không thiếu người có tiền! Rau của chúng ta, trước mắt là có tiền mà không có chỗ mua thôi!”



Nàng đảo mắt nhìn đám người đi đường, thấy một người trung niên dáng vẻ như quản gia, lớn tiếng chào hỏi: “Đại thúc này, có muốn mua ít rau củ tươi ngon không? Chúng ta là người bán duy nhất đó!”

Người quản gia để râu như dê rừng kia là quản gia Diêu phủ - Nhà giàu ở thị trấn chỉ sau Chu gia. Diêu lão thái gia hai ngày tới sẽ đại thọ sáu mươi tuổi, đang trong thời kỳ giáp vụ(1) này, món ăn mặn đều dễ làm, nhưng rau củ thì rất khó giải quyết.

(1)Thời kỳ giáp vụ: tháng Ba ngày tám, thời kì giáp hạt, trái cây, hạt lúa còn xanh, chưa chín vàng, dễ đói kém.

Nay đại nạn đông tuyết, Diêu lão thái gia không làm lớn, chỉ tổ chức chiêu đãi vài người bạn tình cảm tốt, những người kia đều là những người không phú cũng quý. Chiêu đãi khách quý, cũng không thể dọn mấy thứ như củ cải trắng lên bàn ăn chứ?

Quản gia vì mấy món ăn trong bữa tiệc mà buồn đến bạc cả đầu, tiệc mừng thọ càng ngày càng đến gần, không những chỉ huy tôi tớ trong nhà, còn tự mình ra trận tìm kiếm. Nhưng cũng đã đi dạo được nửa chợ rau, vẫn không thu hoạch được gì. Quản gia gấp đến mức vò đầu!

Cái gọi là: Ông trời không tuyệt đường con người, không ngờ đúng lúc liễu ám hoa minh này(2), một tiếng nói như tiếng trời vang lên bên tai.

(2) Liễu ám hoa minh: mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.

Quản gia nhìn về hướng phát ra tiếng nói, từng giỏ rau xanh biếc, tươi ngon đập vào mắt. Quản giả lệ nóng doanh tròng: Được cứu rồi!

Ông ta bước dài vọt tới trước sạp của cha con Dư Hải, cũng không thèm hỏi giá, chỉ vào tất cả sọt rau, vội vàng nói: “Những thứ này ta mua hết…”

“Đây là Dư tiểu cô nương mà!” Một giọng nói quen tai ngắt lời Diêu quản gia…

Dư Tiểu Thảo chuyển mắt nhìn sang, hóa ra là học trò của đầu bếp Vương ở Trân Tu Lâu, Tiền Tiểu Đa phụ trách công việc mua đồ.

“Dư tiểu cô nương, đã lâu không thấy cô cung cấp thú săn cho tửu lâu, những ngày này sư phụ ta nhắc cô mãi đó!” Tiền Tiểu Đa nhìn thấy từng giỏ rau xanh biếc, mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Nhà ông chủ bọn họ giàu có như vậy, mùa này trên bàn cơm có thể xuất hiện mấy món ăn màu xanh đúng là không dễ. Đó là bỏ ra số tiền lớn dựng lều ấm trồng ra. Dư gia sao làm sao có thể trong thời tiết này trồng được rau củ tươi ngon như vậy?

“Trong nhà xảy ra chút chuyện… Sau này khả năng không thể đi đưa thú săn cho tửu lâu các ngươi nữa. Nhưng mà, Triệu bá bá và Hàm ca đều là tay săn thú giỏi, sẽ không thiếu món ăn dân dã của các ngươi đâu.”

Một tháng gần đây, trong nhà liên tục xảy ra chuyện. Đầu tiên là cha bị thương, sau đó tách ra ở riêng, tu sửa nhà cửa, bán đồ kho ở bến tàu, anh trai lại xảy ra chuyện… Tính một chút, đúng là đã nhiều ngày nàng không tới Trân Tu Lâu.

“Dư tiểu cô nương, ngươi cũng bán rau ư!” Mỗi nhà đều có cái khó của riêng mình, Tiền Tiểu Đa cũng không truy hỏi nữa, nhìn từng sọt rau cải, mở miệng nói, “Ngươi cũng thật là, rau xanh hiếm như vậy, sao không đưa tới Trân Tu Lâu chứ? Rau xanh như vậy, ngươi có bao nhiêu tửu lâu chúng ta cũng mua, còn bày sạp gì nữa! Đi, đi! Đưa tới trong lâu hết đi…”
Nhấn Mở Bình Luận