Dư Tiểu Thảo len lén cho hắn một vẻ mặt “Huynh thật biết cách nói chuyện”, tiếp tục sử dụng cách giả vờ đáng thương. Đôi mắt to còn vô tội đáng thương hơn cả hoẵng con, cho dù ai nhìn vào cũng sẽ mềm lòng.
"Tam thiếu, ngươi nói thật sao? Cha mẹ của Khương tứ nương kia cứ mặc kệ cho nàng xuất đầu lộ diện như vậy hả?" Liễu thị hình như có chút bị thuyết phục.
Chu Tử Húc nhướng mày với Triệu Hàm, tiếp tục nói: "Hoàng đế đương triều ủng hộ đề cao địa vị của nữ tử mà! Nghe nói sau câu chuyện của Khương tứ nương, Hoàng thượng còn đặc biệt khen thưởng một câu “Cân quắc bất nhượng tu mi”(1). Lúc đầu cha mẹ của vị Khương tứ nương kia cũng không ủng hộ giống như thẩm vậy. Nhưng có sự tán thành của Hoàng thượng, từ từ cũng không ngăn cản nữa. Bây giờ, Mẹ của Khương tứ nương vào lúc nàng bận rộn gấp rút còn giúp nàng xử lý một ít chuyện vụn vặt của tú phòng đấy!"
(1) Cân quắc bất nhượng tu mi: cân quắc: khăn trùm để ám chỉ phụ nữ, tu mi là mày râu. Ý chỉ nữ nhân không thua gì nam nhân.
"Nhưng... Một cô gái, xuất đầu lộ diện như vậy, tương lai làm sao có người dám lấy đây?" Thì ra Liễu thị là đang lo lắng về vấn đề này.
Chu Tử Húc cười nói: "Chuyện này người cũng đừng lo lắng. Danh tiếng bên ngoài của vị Khương tứ nương kia, người cầu thân cũng sắp đạp vỡ cửa rồi. Nghe nói, con trai lớn của Tể tướng đương triều, cũng chính là cháu trai lớn của Viện trưởng thư viện Vinh Hiên ở thị trấn chúng ta, cũng sinh lòng ái mộ vị nữ trung hào kiệt tự lập tự cường Khương tử nương này. Cũng đã nhờ người mai mối rồi, nghe nói gần như nắm chắc rồi!"
"Một người làm ăn, làm mai cho con trai của tể tướng. Ngươi không phải là đang lừa gạt lừa gạt thẩm đó chứ ?" Liễu thị giống như đang được nghe Nghìn lẻ một đêm, rất khó tin tưởng.
"Người không tin cứ đi hỏi thử! Bây giờ tiêu chuẩn của người nhà giàu sang ở trong kinh, không còn là tiểu thư khuê các tam tòng tứ đức nữa rồi, mà là nữ tử có tài có đức lại còn tự tin tự cường. Hoàng thượng nói: nữ nhân tự tin tự lập, mới là nữ nhân xinh đẹp nhất!"
Dư Tiểu Thảo nghe Chu Tử Húc diễn tả, trong lòng tràn ngập tò mò và khâm phục vị đồng hương xuyên không cao cao tại thượng này. Sau khi trải qua sự kiện Võ Tắc Thiên mưu quyền soán vị vào thời Đường mà còn dám đề cao địa vị phụ nữ, khởi xướng nữ quyền, thật là dám mạo hiểm để lại sơ suất lớn nhất thiên hạ!
Chu Tử Húc tiếp tục nói dối: "Thẩm à, dựa vào tay nghề của Tiểu Thảo, lại trải qua mấy năm kinh nghiệm, tuyệt đối có thể trở thành chuyên gia trù nghệ! Khương tứ nương người ta là chuyên gia dệt thêu, Tiểu Thảo đủ khả năng có cùng chức danh với nàng. Thẩm, cũng không thể chỉ giới hạn Tiểu Thảo muội muội ở bên trong cái địa phương nhỏ như trấn Đường Cổ chúng ta được, vậy không phải sẽ lãng phí một đầu bếp giỏi như nàng hay sao?”
Liễu thị bị hắn lừa gạt đến không thể phân biết đúng sai, nàng ấy chần chờ nhìn trượng phu nhà mình một cái, nhẹ giọng nói: "Cha nó à... Nếu không, ngày mai chàng dẫn Thảo Nhi đi phủ thành một chuyến đi?"
"Cám ơn mẹ! Mẹ là tốt nhất! Con yêu mẹ nhất!" Tiểu Thảo mừng rỡ như điên, nhào tới ôm lấy Liễu thị, hôn bẹp bẹp mấy cái trên mặt nàng ấy.
Liễu thị dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, bị xô ngã ngồi bẹp xuống vườn rau, đè chết mấy cây rau du mạch! Nàng ấy vừa tức giận vừa buồn cười trách mắng: "Con đứa nhỏ này, nổi điên cái gì vậy? Mau đứng dậy!"
Dư Hải ở một bên ghen tị nói: "Mẹ của con tốt? Người làm cha là ta không tốt sao? Đừng quên, ngày mai là cha già của con cực nhọc vất vả đưa con đi phủ thành đấy!"
Dư Tiểu Thảo vội vàng dời mục tiêu, an ủi cha đang ghen tị: "Cha cũng tốt nhất! Tiểu Thảo thật sự quá hạnh phúc, có cha và mẹ tốt nhất thiên hạ!"
"Quỷ nịnh bợ!" Tiểu Thạch Đầu bởi vì chỉ được nghỉ hai ngày mà mất đi cơ hội đến phủ thành, ghen tị chen vào một câu.
Dư Hàng chậm rãi đi tới bên cạnh em trai nhỏ, sờ đầu nhỏ của cậu một cái nói: "Chờ tương lai đệ thi đậu tú tài, lúc đi thi cử nhân sẽ có cơ hội đi phủ thành. Nếu như hâm mộ, thì dựa vào sự cố gắng của mình để thực hiện đi!”
Tiểu Thạch Đầu nắm chặt tay, kiên định nói: "Ca! Thi phủ không phải mục tiêu cuối cùng của đệ, mục tiêu cuối cùng của đệ là thi đình! Đệ nhất định sẽ để cho cha mẹ và nhị tỷ vinh hạnh vì đệ!”
“Ừ! Ca tin tưởng đệ! Không cần tạo cho mình áp lực quá lớn, chỉ cần cố gắng thì sẽ không có gì phải tiếc nuối!" Dư Hàng không muốn em trai nhỏ chỉ vì việc học nặng nề mà làm mất đi bản tính trẻ con, vừa cho cậu bè lòng tin, vừa không quên tâm nhắc nhở cậu bé một chút.
Chu Tử Húc và Triệu Hàm cảm thấy rất mới mẻ về một Tiểu Thảo hiếm khi lộ ra tính cách trẻ con, sau đó cũng đều nở nụ cười.
Chu Tử Húc mở miệng trước: "Tiểu Thảo, Dư thúc, không lẽ ngày mai hai người định đi bộ đến phủ thành thật chứ? Đi bộ một ngày không nghỉ ngơi cũng chưa chắc có thể tới. Tiểu Thảo muội muội có thể kiên trì được không?"
Tiểu Thảo rất sợ cha lại xóa bỏ ý nghĩ muốn cho nàng đi, vội nói: "Chúng ta có Tiểu Hội mà! Xe lừa nhà chúng ta kéo bốn người cũng không thành vấn đề!"
Vẻ mặt và giọng nói tha thiết của Tiểu Thảo chọc cười cười Triệu Hàm. Hắn cười nói: "Nhà chúng ta có hai con ngựa, nếu như Dư thúc biết cưỡi ngựa. Đến lúc đó ta và cha cưỡi một con, Dư thúc và Tiểu Thảo một con."
"Oa! Nhà Hàm ca có ngựa? Còn tới hai con? Nhà Hàm ca thật có tiền nha!" Bởi vì lúc dựng quốc chiến loạn phân tranh, giá ngựa có thể nói là tăng cao không giảm. Vì vậy, đối với nhà bình thường mà nói, mua một con ngựa giống như mua xe ở hiện đại vậy. Xe ngựa rẻ nhất bình thường nhất, cũng phải hơn một trăm lượng bạc.
Dư Hàng gõ đầu em trai nhỏ nhà mình một cái, cười nói: "Đệ hâm mộ cái gì? Chúng ta cũng không phải là không mua nổi ngựa, chỉ là lúc này không cần mà thôi! Chờ lúc đệ thi đậu tú tài, cũng sẽ mua cho đệ một con!"
Có lẽ là do bản tính của con trai, từ nhỏ Tiểu Thạch Đầu đã có chút cố chấp với ngựa, vừa nghe đại ca nói như vậy, ánh mắt lập tức sáng lên, nói: " Ca, huynh có thể làm chủ không? Tiền của chúng ta, không phải đều do nhị tỷ quản lý Sao?"
Dư Hàng bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, cảm giác không tệ, thảo nào em gái thích chà đạp khuôn mặt của thằng nhóc này như vậy. Trước khi Tiểu Thạch Đầu kháng nghị, cậu đã buông tay ra, tự tin nói: " Chờ thân thể của đại ca khỏe hơn, cũng sẽ kiếm tiền cho gia đình. Chẳng lẽ đệ không tin đến lúc đệ thi tú tài, đại ca đã có thể tích lũy đủ tiền mua một con ngựa cho đệ rồi hay sao?"
Tiểu Thạch Đầu suy nghĩ thấy trước giờ anh trai nhà mình luôn đáng tin cậy, sẽ không ngông cuồng khoe khoang khoác lác, không ngừng gật đầu nói: "Đại ca, đệ tin huynh! Đệ sẽ chờ huynh mua ngựa nhỏ cho đệ!"
Bên kia, Dư Tiểu Thảo bọn họ vẫn còn đang bàn bạc cách đi phủ thành. Chu Tử Húc có chút lo lắng nhìn Dư Hải một cái, nói: "Dư thúc biết cưỡi ngựa, nhưng dù sao bình thường ít cưỡi nên sẽ không thuần thục. Còn mang theo Tiểu Thảo muội muội, đường sá xa xôi, có lẽ không an toàn cho lắm nhỉ?"
Triệu Hàm hình như cũng lo lắng chuyện này, hắn suy nghĩ một chút, nói: "Nếu không thì dậy sớm một chút cưỡi ngựa lên thị trấn. Không phải sáng sớm mỗi ngày ở thị trấn sẽ có một xe ngựa đi phủ thành hay sao? Bánh xe của xe ngựa làm bằng cao su, Tiểu Thảo ngồi cũng thoải mái chút."
"Ta có thể cưỡi Tiểu Hội đi mà! Tiểu Hội rất nghe lời, tốc độ cũng không chậm!" Bình thường lúc không có chuyện gì làm, Tiểu Thảo và Tiểu Thạch Đầu sẽ leo lên lưng Tiểu Hôi, để cho nó vác chạy hai vòng trên đường núi.
Mặc dù Chu Tử Húc có chút không yên lòng, nhưng vẫn tôn trọng sự lựa chọn của Tiểu Thảo. Hắn nói với Dư Hải: "Dư thúc, hay là thúc cưỡi ngựa của ta đi! Ngựa ta cưỡi của là do mẹ ta đặc biệt chọn con ngựa có tính tình tương đối ngoan ngoãn. Cứ như vậy, mọi người đã có thể mỗi người một con người, trên đường cũng thoải mái hơn."
"Được! Cứ làm như vậy đi!" Dư Tiểu Thảo vui vẻ quyết định, bắt đầu tính toán lần này đi chơi nên mang theo những thứ gì. Nước nè, lương khô gì đó, đều phải đem theo một chút. Còn có chi phí đi đường, cái này tuyệt đối không thể thiếu...
"Cây nhân sâm kia, Tiểu Thảo muội còn định bán không?" Bụi cây nhân sâm mà Bánh Trôi Nhỏ tìm được, ít nhất cũng hơn năm trăm năm tuổi, giá trị không rẻ. Người phủ thành có nhiều tiền, khách hàng cũng không quá khó tìm, nhưng là sợ có người cố ý để mắt tới.
Tuy Triệu Hàm tự nhận với bản lĩnh của hắn và cha hắn, mấy tên trộm nhỏ cũng không đáng nói, nhưng có Tiểu Thảo đi theo, sợ nàng bị dọa giật mình. Sức khỏe của nàng vẫn rất yếu, nếu bị dọa bị bệnh thì không tốt chút nào.
"Nhân sâm? Nhân sâm gì?" Chu Tử Húc thấy gương mặt nghiêm túc của Triệu Hàm, cũng hỏi theo một câu.
Tiểu Thảo thờ ơ nói: "Lần trước đào được một cây sâm dại ở trên núi, khá lâu năm, chuẩn bị bán lấy tiền."
"Nếu như là nhân sâm lâu năm, nếu như không thiếu tiền xài thì ta khuyên muội nên giữ lại, sau này có thể phòng ngừa chuyện bất ngờ xảy ra. Dù sao nhân sâm ở trấn Đường Cổ chúng ta là có thể gặp nhưng không thể cầu." Chu Tử Húc nghĩ tương đối xa. Thân thể của Tiểu Thảo và mẹ nàng không tốt lắm, nếu trong nhà có nhân sâm, lỡ như xảy ra chuyện gì cũng có thể cứu được.
Triệu Hàm tỏ vẻ đồng ý gật đầu một cái: "Ta cũng cho là như vậy! Dù sao cũng là nhân sâm hơn năm trăm năm tuổi..."
"Nhân sâm hơn năm trăm năm tuổi? Muội còn đem đi bán? Muội bị ngốc à? Giữ lại, nhất định phải giữ lại! Muội biết không? Tiệm thuốc lớn như Đồng Nghiệp Đường ở trấn trên, nhân sâm trăm năm cũng hiếm thấy, nói chi là năm trăm năm trở lên? Nếu như muội thiếu tiền, có thể lấy ở chỗ ta trước! Nhân sâm tuyệt đối không thể bán đi!"
Chu Tử Húc vừa nghe thấy số tuổi của nhân sâm, thiếu chút nữa thì nhảy lên. Thế gia như nhà bọn họ tích lũy mấy trăm năm, trong nhà kho cũng chỉ có một cây nhân sâm trân quý năm trăm năm trở lên. Lần trước ông nội hắn đau ốm, nếu không phải cắt mấy sợi rễ sâm để nấu canh, chưa chắc có thể chống đỡ được đâu! Nhân sâm năm trăm năm trở lên, người khác có tiền cũng mua không được, còn đem đi bán? Thật là tham tiền tới mù mắt rồi!
"Không bán thì không bán! Kích động như vậy làm gì?" Dư Tiểu Thảo âm thầm liếc mắt. Nhưng mà, giữ lại cũng tốt! Bây giờ tuy nói nàng có Tiểu Bổ Thiên Thạch để ăn gian, nhưng sẽ có một ngày linh lực của nó sẽ khôi phục hoàn toàn. Nếu như lúc đó không có nó ở đây để ăn gian nữa, có lẽ cây nhân sâm này có thể cứu mạng một nhà các nàng đấy.
Hẹn xong thời gian ngày mai lên đường với cha con Tiểu Thảo, Triệu Hàm liền cáo từ rời đi. Hắn cũng phải về nhà chuẩn bị chuyện đi phủ thành một chút.
Còn Chu tam thiếu thì ở lại Dư gia ăn một bữa sáng đơn giản lại mỹ vị, ngồi nhờ xe lừa Dư Hải chạy tới bến tàu để bán món kho, đi tới hiện trường thi công xưởng dầu hào trên bến tàu. Lúc quan trọng nhất, hắn không trông chừng thì không thể yên tâm!
Lúc này, xe ngựa chở đồ ăn của Diêu gia và Trân Tu Lâu cũng đã tới. Cà chua mọi người e ngại mà Dư Tiểu Thảo lại trở thành loại rau bán chạy nhất.
Cà chua được tưới bằng nước linh thạch, cho dù là ăn sống, xào lên, hay là nấu canh, đều là mỹ vị hiếm có. Nếu ăn sống, chua ngọt ngon miệng, nước lại nhiều, chẳng những giải khát còn rất ngon nữa. Nếu làm món ăn, chủng loại đa dạng, giống như trứng xào cà chua, cà chua xào đậu hũ, cà chua xào bánh mật, cà chua xào thịt bò... Dư Tiểu Thảo có thể làm ra mấy chục món ăn khác nhau.