K hâm sai đại nhân cũng không để ý, nhàn nhạt nói: “Một văn tiền có thể mua được đồ ăn ngon sao? Truyền miệng cũng phóng đại quá rồi.”
Đốc công đã từng ăn đồ kho của Dư gia, tuy ông cảm thấy hương vị không tệ, nhưng cũng không ngốc mà phản đối lời nói của Khâm sai đại nhân. Ông cười nịnh nọt nói: “Đại nhân nói phải! Hơn nữa những nguyên liệu nấu ăn kia đều là những thứ người khác không ăn như đầu heo, nội tạng heo, tiết heo. Với thân phận của đại nhân, đương nhiên không đặt mấy thứ đồ ăn đó vào mắt rồi!”
“Cũng không thể nói vậy!” Khâm sai đại nhân sờ râu ngắn trên cằm, hai mắt mơ màng, giống như rơi vào hồi ức xưa cũ.
Rất lâu sau hắn mới tiếp tục nói: “Nhớ năm đó ta theo sư phụ đi biên cương chống giặc ngoại xâm, bị quân địch vây khốn mười mấy ngày, đừng nói các loại vỏ cây, rễ cây, ngay cả đất cũng ăn rồi! Ta nhớ có một lần, ta nhìn mọi người không chống đỡ nổi nữa, bèn hợp sức cùng sư đệ lẻn vào quân doanh của địch, trộm đầu heo bọn chúng dùng để cúng tế. Chúng ta ở trên núi dùng lửa nướng ăn. Đối với những chiến sĩ đã đói bụng vài ngày, được chia một miếng nhỏ thịt đầu heo, còn ngon hơn sơn hào hải vị ăn bẫy giờ...”
Đốc công vội nói: “Tướng quân anh minh thần vũ, lúc khó khăn như vậy cũng chịu đựng được, nhất định sau này sẽ có phúc về sau!”
Khâm sai đại nhân hào sảng cười ha ha nói: “Phúc hay không phúc ta cũng không quan tâm! Hôm nay ta rất vui vẻ, biết tại sao không? Rốt cuộc ta đã tìm được sư phụ đã thất lạc hơn ba mươi năm và sư đệ ta."
“Chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân! Đây đúng là chuyện tốt!” Đốc công lại nhân cơ hội nịnh nọt. Khâm sai đại nhân nhìn kiến trúc đơn sơ thấp lụp xụp hai bên bến tàu, nói: “Việc phá bỏ những thứ này và đền bù di dời đã sắp xếp tốt chưa? Hoàng thượng nói, xây bến tàu là chuyện có lợi cho nước cho dân, nhưng nhất định không thể để người dân lên tiếng oán trách đấy!”
“Hoàng thượng yêu dân như con, chút tình cả kính phục của tiểu nhân không sao tỏ hết...” Đốc công vội biểu thị lòng trung thành.
Khâm sai đại nhân có vẻ không thích những lời như vậy, nói: “Bớt mấy lời sáo rỗng khách sáo này đi! Làm nhiều chuyện có ích vào! Chiều rộng đường vào cảng khẩu ít nhất phải gấp đôi lên, lều ở hai bên đều phải hủy hết! Số tiền đền bù ta đã mang tới, ngươi nói chuyện với người dân đi...”
“Dạ, dạ! Tiểu nhân nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này khiến cho ngài hài lòng!” Đốc công gật đầu như giã tỏi. Khâm sai đại nhân xua tay, thong thả đi về phía trước, miệng nói: “Chỉ làm cho ta hài lòng thì không được, còn phải khiến cho người dân hài lòng nữa! Đương nhiên, điêu dân dám trả giá thì không cần nể mặt! Lý Lực, chuyện này, ngươi giúp đỡ...”
“Tiểu nhân họ Trương!” Đốc công cúi người gật đầu, cười nói.
“Ừ! Ngươi giúp đốc công Trương làm việc đi!” Khâm sai đại nhân vừa xem xét tình hình ở bến tàu, vừa chậm rãi đi dọc theo bờ biển.
Nơi bán đồ kho, người xếp hàng dần dần tản đi. Khâm sai đại nhân và một thuộc hạ không tự chủ đi tới phía trước gian hàng bán mì sợi của lão Lưu.
Hai vợ chồng lão Lưu thấy quan phục trên người hắn, bị dọa sợ run rẩy cả người, không nói được câu nào.
“Lão nhân gia, đừng sợ! Ta thấy nhà ông làm ăn không tệ, muốn mua bát mì ăn thử...” Đối mặt với lão nhân gia im như hến, Khâm sai đại nhân cố gắng để khuôn mặt cục mịch của mình trở nên hiền lành hơn. Không ngờ lại sinh ra hiệu quả trái ngược, khuôn mặt cố gắng nặn ra nụ cười càng lộ ra vẻ dữ tợn.
“Ôi... Ngài không phải... Ngài không phải đại sư bá của Hàm ca sao?” Nhìn đội ngũ xếp hàng chỉ còn bốn năm người, Tiểu Thảo cuối cùng có thể nghỉ xả hơi. Nghe thấy giọng nói quen thuộc, nàng nghiêng đầu nhìn. Ôi! Đại hán bốn mươi tuổi mặc quan phục kỳ lân này không ngờ lại là Phòng Tử Trấn vô tình gặp được ở phủ thành. Sao hắn lại đến bến tàu? Còn mặc công phục?
Khâm sai đại nhân Phòng Tử Trấn tập trung nhìn lại, ô, đây không phải là con gái anh em kết nghĩa của sư đệ sao? Gọi là Tiểu Thảo thì phải. Lại nhìn lại, ôi trời! Không lẽ là hắn hoa mắt, sao trước mắt lại xuất hiện hai Dư Tiểu Thảo vậy...
“Đại nhân, ngài không hoa mắt! Hai người bọn họ là tỷ muội sinh đôi!” Hóa ra Phòng Tử Trấn không tự chủ nói ra thắc mắc trong lòng.
Phòng Tử Trấn liếc nhìn nồi đồng trước mặt hai nàng, thấy bên trong đang sôi ùng ục nổi lên bong bóng, hương thơm nồng đậm không ngừng bay ra. Hắn cười ha hả nói: “Tiểu Thảo à! Hóa ra đồ nhắm một văn tiền nổi tiếng trên bến tàu là do nhà ngươi bán à?”
Trong nồi cũng không còn nhiều đồ kho, Dư Tiểu Thảo cười chân thành, nói: “Đúng vậy! Phòng tướng quân! Ngài có muốn ăn thử một ít không?”
Phòng Tử Trấn vốn không đói, nhưng ngửi thấy hương thơm mê người, hắn không nhịn được chép chép miệng nói: “Được! Vậy ta ăn thử một chút...”
Một thân tín khác tên Vũ Vân ở bên cạnh Phòng Tử Trấn nhẹ giọng nhắc nhở: “Đại nhân, những thứ này đều nấu từ ruột heo, dạ dày heo, không biết có sơ chế sạch sẽ hay không, sao ngài có thể ăn thứ này được!” Vũ Vân còn chưa nói xong đã bị đại nhân nhà mình trừng mắt nhìn.
Phòng Tử Trấn hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta thấy ngươi sống cuộc sống an nhàn quá lâu rồi, bắt đầu coi thường nghèo khó! Nghe nói phía Tây Bắc không yên ổn lắm, có muốn bản tướng quân đề cử ngươi qua đó rèn luyện không?”
Vũ Vân là người Phòng Tử Trấn đề bạt lên từ trong quân đội. Mới trải qua vài lần chiến sự, thiên hạ đã thái bình nên không cảm nhận sâu sắc về tình trạng chiến hỏa không dứt ở quá khứ như đại nhân nhà hắn. Thấy đại nhân nhà mình không vui, hắn lập tức không dám nói gì nữa. Rất sợ nói nhiều thêm một câu, ngày mai mình đã trên đường ra biên quan rồi!
“Lão nhân gia! Mang cho ta một bát mì thịt kho! Tiểu Thảo, chuẩn bị cho Phòng bá bá một đĩa thịt đầu heo!” Phòng Tử Trấn vén quan phục lên, ngồi gác một chân trên ghế.
Lão Lưu run run, muốn nói gì lại không dám mở miệng, nhìn Dư Tiểu Thảo với vẻ mặt cầu cứu.
Tiểu Thảo cười hì hì nói: “Phòng tướng quân! Điều kiện ở bến tàu khá khó khăn, ở chỗ Lưu gia gia không có mỳ thịt kho! Nếu không thì để ông ấy làm cho ngài một bát mì cải xanh trứng gà nhé?”
“Mì cải xanh trứng gà? Không, không! Hôm qua ăn mì cà chua trứng gà ở nhà sư phụ, mùi vị thực sự không tệ!” Phòng Tử Trấn tỏ vẻ dư vị còn sót lại mà chép miệng. Hắn sống hơn bốn mươi năm, lần đầu tiên biết cà chua có thể dùng để nấu ăn, mà mùi vị còn không tệ.
Vốn dĩ hắn chỉ thuận miệng nói, không có ôm hi vọng gì. Nhưng trùng hợp là cà chua do nhà Dư Tiểu Thảo trồng. Mà Dư Tiểu Thảo buổi sáng trước khi ra cửa đã tiện tay hái mấy quả cà chua chín, vốn định mang đi ăn lúc khát. Có cà chua, có trứng gà, còn lo lắng không nấu được mì cà chua trứng gà sao?
Khi lão Lưu muốn nói câu “Xin lỗi”, Dư Tiểu Thảo cười tủm tỉm nhìn ông, lại nói với Phòng Tử Trấn: “Phòng tướng quân, nếu như ngài không chê, để ta nấu mì cà chua trứng gà cho ngài đi! Trước tiên ta dọn cho ngài một đĩa đồ kho ngài ăn trước, không tới mười lăm phút là có mì ăn rồi.”
Mặt Phòng Tử Trấn tràn đầy kinh ngạc nói: “Thật sự có cà chua sao? À! Ta nhớ ra rồi, hôm qua cà chua nhà sư phụ là các ngươi mang tới! À à, vậy hôm nay ta có lộc ăn rồi! Nghe nói cà chua ăn sống mùi vị không tệ chua chua ngọt ngọt, trước tiên cho ta ăn thử một quả đi!”
Tiểu Thảo lấy ra cà chua đã rửa sạch từ trong giỏ nhà mình, chọn quả lớn nhất đưa cho Phòng tướng quân, hai quả khác cắt miếng dự trữ.
Lão Lưu cuối cùng cũng nhận ra đại quan trước mặt không đáng sợ lắm, dưới sự dặn dò của Tiểu Thảo rất nhanh ông đã cán xong mì sợi.
Trước tiên Tiểu Thảo thả chút mỡ lợn vào trong nồi, xào thơm hành lá đã cắt nhỏ, sau đó bỏ cà chua đã cắt miếng vào xào ra nhiều nước dùng. Lại đổ trứng gà đã đánh tan vào, chờ sau khi trứng đông đặc lại, xào trộn nhẹ nhàng. Sau đó đổ một ít nước vào đun sôi, thả mì vào. Nồi sôi lần nữa thì thêm muối và cải xanh vào, nhẹ nhàng khuấy đều là có thể ăn được rồi!
Mì cà chua trứng gà màu sắc tươi sáng, hương thơm nồng xông vào mũi, hấp dẫn không ít ánh mắt xung quanh. Công nhân trên bến tàu ai biết cà chua là gì chứ? Rối rít hỏi lão Lưu tên với giá.
Lão Lưu nhìn Dư Tiểu Thảo, chần chừ nói: “Cà chua do Tiểu Thảo mang tới, ta sống hơn nửa đời người chưa thấy loại nguyên liệu nấu ăn này bao giờ. Hẳn là... Không rẻ nhỉ?”
Dư Tiểu Thảo gật đầu, nói: “Cà chua thực sự không rẻ, vài chục văn tiền nửa cân! Giá một bát mì cà chua trứng gà tính tất cả chi phí cũng phải ba mươi bốn mươi văn tiền. Các vị đại thúc đại bá nếu như muốn ăn thử, có thể đặt trước với Lưu gia gia.”
Bên kia Phòng Tử Trấn đã gấp không chờ nổi mà ăn, nóng đến mức hắn tê tê hút khí lạnh, vẫn cố gắng không phun chỗ mì sợi trong miệng ra.
Một gắp mì sợi vào bụng, hắn thỏa mãn nheo mắt lại, luôn miệng khen: “Tiểu Thảo, tay nghề giỏi thật đó! Bát mì cà chua trứng gà này còn ngon hơn lúc ta ăn ở nhà sư phụ nữa! Phòng bá bá ngươi là người lỗ mãng, không biết dùng lời nói để hình dung, nhưng mà thật sự ăn rất ngon.”
Vừa nói vừa dùng đũa gắp mì sợi trong bát thổi nguội rồi ăn. Nhìn hắn ăn hăng say như vậy, người xung quanh cũng không nhịn được nuốt nước miếng! Vũ Vân nhân cơ hội lấy khoảng nửa bát canh còn lại trong nồi và vài sợi mì sợi vào trong bát, há miệng to ăn. Đại nhân ăn mì, hắn có thể uống chút nước canh. Vừa uống xuống nước mì đã cảm nhận được mùi vị chua chua thơm thơm khuếch tán trong miệng, ngon đến mức hắn muốn khóc.
Ăn hơn nửa bát mì, lúc này Phòng Tử Trấn mới có tâm trạng chậm rãi thưởng thức đĩa đồ kho Tiểu Thảo chuẩn bị cho hắn. Dù là thịt đầu heo mềm thơm, hay là tai heo giòn giòn, hay là ruột già khiến cho miệng đầy dầu mỡ đều hoàn toàn được coi là mỹ vị thượng hạng. Ngay cả rong biển kho và đậu hũ kho cũng có một hương vị rất khác.
Phòng Tử Trấn làm quan nhiều năm, vào nam ra bắc thưởng thức không ít đồ ăn ngon, nhưng hình như cũng không bằng những nguyên liệu nấu ăn đơn giản này, nấu ra món kho khiến hắn hài lòng.
Phòng Tử Trấn vốn dĩ không quá đói, sau khi ăn một bát mì lớn, còn ăn sạch một đĩa đồ kho lớn. Sờ sờ cái bụng no căng, Phòng Tử Trấn không tiếc lời khen ngợi: “Ừ! Tay nghề không tệ! Không ngờ Tiểu Thảo ngươi còn nhỏ như vậy đã có tay nghề tốt như vậy rồi. Đồ kho này còn chính gốc hơn Trân Tu Lâu ở thị trấn nữa. Mùi vị có thể so với gà quay và vịt hoa quế!”
Tiểu Liên cười khì khì nói: “Đại nhân có điều không biết! Đồ kho của Trân Tu Lâu... Đã mua công thức nấu ăn của nhà chúng ta đó!”
Nàng ấy vốn muốn nói cả gà quay và vịt hoa quế cũng là công thức nấu ăn Tiểu Thảo nghĩ ra lại bị em gái kéo vạt áo. Sau khi hiểu ám chỉ, chỉ nói mỗi đồ kho.
“Thảo nào! Hóa ra là đồ kho nhà các ngươi mới là chính gốc!” Tâm trạng Phòng Tử Trấn rất tốt!