Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

C ó thêm một người cha nuôi là tướng quân kiêm khâm sai đại thần, cuộc sống của Tiểu Thảo cũng không thay đổi gì nhiều. Nàng trước nay tác phong làm việc khiêm tốn, do đó, trừ người trong nhà và mấy người bên Triệu gia, cũng không có ai khác trong thôn Đông Sơn biết nàng nhận một người cha nuôi có gia cảnh trâu bò như vậy.

Ban đầu, Dư Hải và Liễu thị gặp mặt Phòng tướng quân còn có chút cẩn thận dè chừng. Sau đó chịu sự ảnh hưởng của con gái, đã có thể thoải mái nói chuyện. Bây giờ, mọi người đã xem Phòng tướng quân tính cách hào phóng, hay đến nhà ăn cơm chùa này như thân thích mà đối xử.

Đảo mắt đã qua một tháng. Thời tiết trở nên ấm áp, cảnh xuân tươi đẹp, cỏ cây trên Tây Sơn sinh trưởng bừng bừng. Ba ruộng dưa hấu nhà Tiểu Thảo lá mọc to, xanh như được nhuộm vậy, trên dây dưa hấu đã xuất hiện nhiều đóa hoa màu vàng nhạt. Có bông hoa đã nôn nóng không chịu được mà trổ ra quả dưa hấu xanh lục nho nhỏ.

Dư Tiểu Thảo xách một thùng gỗ không lớn, một tay cầm gáo. Dư Hàng đã khỏe hẳn, bờ vai không lớn bao nhiêu gánh nước, đi theo sau em gái.

Tiểu Thảo quay đầu nhìn trán anh trai đầy mồ hôi, có chút đau lòng nói: “Ca, mệt mỏi thì nghỉ ngơi một lát đi. Hay là chúng ta mượn xe cút kít nhà Chu thúc, kéo bốn năm chuyến là đủ nước tưới ruộng dưa rồi. Nếu không phải cha mang xe lừa đi bến tàu, cũng sẽ không phiền phức như vậy!”

“Không phiền phức, không phải chỉ là mấy gánh nước thôi sao? Thùng nước nhà chúng ta đều là cha đặc biệt làm kích thước nhỏ, có thể nặng bao nhiêu chứ? Còn nhẹ nhàng hơn lúc huynh phải khuân gỗ nhiều!” Dư Hàng giãn mặt ra cười nhìn em gái, gương mặt tuấn tú vì gánh nước mà trở nên đỏ ửng. Đúng là một thiếu niên tuấn mỹ!

“Ôi chao! Đây không phải Tiểu Sa và Tiểu Thảo sao! Cùng đi tưới cây à? Nói cho Vương thúc nghe ruộng nhà các ngươi trồng cây gì thế? Hoa nở cũng đẹp thật đó!” Vương Nhị Cẩu bị vợ bắt tới tưới nước cười hì hì hỏi.

Mùa xuân năm nay ít mưa, cũng may thôn Đông Sơn có con suối nhỏ chảy qua thôn, nước suối chảy xuống từ Tây Sơn, cho dù lúc hạn hán cũng ít khi có lúc khô cạn. Các thôn dân muốn tưới nước cũng thuận lợi hơn các thôn khác nhiều.

Anh em Tiểu Thảo biết tính của hắn ta. Nếu như không nói cho hắn ta biết, rất có thể buổi tối ruộng dưa nhà mình sẽ bị hỏi thăm. Mặc dù bây giờ còn chưa có thứ gì có thể trộm được, nhưng nếu như giẫm nát mấy cây dưa đang lên, cũng đủ khiến nàng đau lòng rồi.

Tiểu Thảo cười ngọt ngào nói: “Vương thúc, nhà chúng ta trồng dưa hấu, là một loại hoa quả, rất quý đó! Bây giờ vừa mới nở hoa, nhà Vương thúc cách nơi này khá gần, có thể thì giúp ta trông coi một chút nhé, đừng để bọn trẻ con không hiểu chuyện tới phá hoại!”

Đôi mắt của Vương Nhị Cẩu xoay chuyển, vội vàng gật đầu nói: “Đều là hàng xóm láng giềng, dù ngươi không nói ta cũng sẽ giúp người trông coi. Tiểu Thảo, dưa hấu là cái gì? Ăn ngon không? Vương thúc ngươi chưa nghe nói bao giờ... A ui, ai kéo tai ta đấy?”

Vừa nghiêng đầu đã thấy cô vợ cọp cái chống nạnh trừng hắn ta, tức giận trên mặt tan biến như mây khói, cười nói: “Vợ à, sao nàng lại kéo tai ta? Không phải ta đang làm việc sao? Không lười biếng mà!”

Vợ Nhị Cẩu trên dưới quan sát hắn một lần, nhìn đến khi trong lòng hắn ta sợ hãi, mới nói: “Ngươi nói, ngươi hỏi người ta dưa hấu là gì là có ý đồ quỷ gì hả? Vương Nhị Cẩu, ta nói cho ngươi biết! Đồ của người khác dù có tốt đến mấy, chúng ta cũng không được mơ tưởng đến! Nếu như người bệnh cũ tái phát, ta sẽ mang con nhỏ về nhà mẹ đẻ! Ta không thể để ngươi dạy hư con chúng ta được!”

Vương Nhị Câu lập tức đàng hoàng ngay, rất ngoan ngoan gật đầu, bảo đảm nói: “Vợ à, nàng xem nàng kìa! Ta chẳng qua chỉ tò mò hình dáng của dưa hấu mà thôi, làm gì có ý đồ nào khác chứ? Nàng yên tâm! Ta đã sửa đổi rồi, thật sự đó!”



Vương Nhị Cẩu này ba mươi tuổi mới cưới được vợ, cũng đã cưới được năm năm, bụng vợ hắn ta vẫn không có động tĩnh gì. Trước đây không lâu, vợ hắn ta ăn gì nôn đó, khiến cho hắn rất sợ hãi. Vưu đại phu dẫn cháu trai ông đi nơi khác, hắn ta lại không tin tưởng y thuật của Tiểu Thảo, nên tìm người mượn xe đẩy vợ mình lên thị trấn khám bệnh.

Lão đại phu chẩn mạch, rồi nói cho hắn ta biết hắn ta sắp được làm cha. Này khiến cho hắn ta mừng như điên, cười như kẻ ngốc, gặp ai cũng khoe khoang: “Vợ ta có thai, ta sắp được làm cha rồi!” Vợ Nhị Cẩu xấu hổ đến mức véo eo hắn kêu oai oái.

Sau khi về nhà, Vương Nhị Cẩu đối xử với vợ hắn ta như Bồ Tát, vợ muốn ăn cái gì hắn ta đều cố gắng hết sức lấy được. Vợ Nhị Cẩu lúc đó ăn uống không tốt, hầu như ăn gì nôn đó, nên tới mức sắp nôn ra cả gan vàng rồi.

Cũng may Dư Tiểu Thảo biết chuyện, mang cho hắn ta mấy bó rau xanh, dưa chuột và cà chua. Lúc đó trong lòng Vương Nhị Cẩu còn nói thầm Dư gia keo kiệt, lấy rau củ nhà ai cũng có làm ơn nghĩa. Không ngờ rằng sau khi vợ hắn ta ăn một quả cà chua, việc ăn gì nôn đó giống như biến mất vậy, ăn gì cũng cảm thấy ngon.

Nhưng sau khi ăn hết rau củ Dư gia mang tới, vợ hắn ta lại bắt đầu nôn ọe. Vợ Nhị Cẩu cũng là một người chăm chỉ, trong vườn nhà cũng có dưa chuột, rau củ. Nhưng ăn vào lại cảm thấy vị không đúng, lại bắt đầu nôn ọe!

Vương Nhị Cẩu vội vàng sang Dư gia, mua cà chua dưa chuột và một ít rau củ về. Giá rau của Dư gia từ trước đến này luôn đắt hơn rau củ bình thường ha ba phần. Nể mặt người cùng thôn, Dư gia không những không bán giá cao cho hắn ta, còn bán rẻ hơn so với rau củ bình thường khiến cho vợ chồng Vương Nhị Cẩu rất cảm động.

Bây giờ, bụng vợ Nhị Cẩu đã nhô ra, tật xấu nôn ọe hoàn toàn biến mất, trước đây gầy đi bao nhiêu giờ đã béo trở lại. Nhà lại có mấy mẫu ruộng cần tưới nước, nếu là bình thường một mình vợ Nhị Cẩu cũng có thể làm được. Nhưng bây giờ vợ hắn ta đang mang thai, Vương Nhị Cẩu sao chịu để vợ mình làm việc nặng nhọc, nên cắn răng vỗ ngực nói chính mình có thể làm được.

Vợ Nhị Cẩu biết rõ đức hạnh của chồng mình, không yên tâm để hắn ta đi tưới nước nên lặng lẽ theo sau giám sát. Kết quả gặp phải hắn ta đang dò la tin tức từ hai anh em Dư gia! Thấy con ngươi của hắn ta không ngừng chuyển động nhanh như chớp, vợ Nhị Cẩu đã biết chồng mình có ý đồ với ruộng dưa hấu kia.

Ơn nghĩa Dư gia cho rau, bán rẻ rau cho nhà mình vợ Nhị Cẩu còn nhỡ rõ trong lòng, sao có thể cho phép chồng mình làm chuyện xấu? Thủ đoạn uy hiếp tốt nhất bây giờ chính là về nhà mẹ đẻ, lần nào cũng thành công! Quả nhiên, chồng nàng ta lại thề thốt không tái phạm, không ngoan không được.

Dư Tiểu Thảo nhìn đôi vợ chồng không bình thường này nói chuyện, hai người tuy nhìn qua ồn ào nhốn nháo nhưng tình cảm lại rất sâu đậm vững chắc. Nói Vương Nhị Cẩu sợ vợ, không bằng nói hắn ta trân trọng vợ. Dù nhiều lúc mồm mép dám cãi, không chịu thua thiệt nhưng luôn làm theo ý vợ mình.

Anh em Tiểu Thảo vẫy tay tạm biệt hai vợ chồng, đi đến ruộng dưa nhà mình. Nhìn những dây dưa hấu xanh biếc và những bông hoa vàng lấm tấm, nàng phảng phất nhìn thấy từng quả dưa hấu to tròn trịa, đang vẫy vẫy tay với nàng.

Dư Hàng khụy gối để chắc thùng nước xuống đất, đặt đòn gánh trong tay xuống, lấy gáo nước trong tay Tiểu Thảo đi tưới nước, lại bị em gái ngăn cản.

Dư Tiểu Thảo dưới ánh mắt thắc mắc của anh trai mình, múc một gáo nước từ trong thùng nước mình xách theo vào thùng nước của Dư Hàng. Sau khi múc cho hai thùng nước mỗi thùng một gáo mới nói với

Dư Hàng: “Được rồi, có thể tưới rồi!” Dư Hàng có chút khó hiểu nhìn thùng nước của Tiểu Thảo, hỏi nhỏ: “Tiểu muội, trong thùng nước của muội có gì đặc biệt à? Sao mỗi lần tưới nước muội đều phải múc một gáo thế?”

Dư Tiểu Thảo đảo mắt vài cái, lừa gạt nói: “Suỵt! Nhỏ giọng chút! Đây là phân bón muội đặc biệt làm, có thể khiến cho đất màu mỡ hơn! Năm ngoài sản lượng khoai lang nhà chúng ta cao như vậy chính là do loại phân bón này đó!”



“Ồ... Ra là vậy à! Tiểu muội muội biết nhiều thật đó, ngay cả phân bón cũng có thể chế ra. Nếu như có thể công bố công thức phân bón, như vậy có thể giúp đỡ cho rất nhiều người đó!” Không nghĩ tới Dư Hàng có tiềm năng làm thánh phụ(1) như vậy. Không được! Nhất định phải bóp chết nó từ trong nôi!

(1) Thánh phụ/ thánh mẫu: Kiểu người sẵn sàng tha thứ cho người đã hại mình, dùng sự thiện lương của mình để cảm hóa người khác.

Tiểu Thảo càng lộ vẻ thần bí nhích lại gần cậu, nhỏ giọng nói: “Loại phân bón này dùng một loại tiên vật Thần Tài cho để chế thành. Lúc Thần Tài gia giao cho muội, đặc biệt dặn dò nói muội chỉ là người phàm, sử dụng tiên vật này sẽ tiêu hao lượng nguyên khí nhất định, không nên thường xuyên dùng. Nếu không sẽ có hại cho sức khỏe!”

Một khi dính dáng đến sức khỏe của Tiểu Thảo, Dư Hàng lập tức chữa lời: “Nếu sử dụng tiên vật có ảnh hưởng xấu tới sức khỏe của muội, vậy sau này không nên dùng nữa! Sản lượng tăng hay không không quan trọng, quan trọng nhất là muội có sức khỏe tốt.”

“Không sao, muội thử rồi! Chỉ cần không dùng quá liều, sẽ không có ảnh hưởng lớn tới sức khỏe của muội, chỉ là hơi mệt chút mà thôi!” Dư Tiểu Thảo tiếp tục biên soạn lời nói dối thiện ý của nàng.

Lúc này Dư Hàng mới yên tâm cúi người tưới nước cho dưa hấu, miệng vẫn nói: “Sau này không cần dùng thì không cần dùng. Đúng rồi, tiên vật mà muội nói có hình dạng gì?”

Sau một trận hoảng loạn, Dư Tiểu Thảo nhìn ngũ thải thạch màu sắc càng ngày càng tươi sáng trong tay mình, trấn định lại, nói: “A! Chính là thần thạch này này!”

Dư Hàng liếc nhìn, hoảng hốt nhớ lại hòn đá nhỏ màu sắc rực rỡ này. Hình như là sau khi em gái hôn mê vì bị thương ở đầu mới xuất hiện, càng thêm tin tưởng, cười nói: “Huynh còn tưởng rằng hòn đá này là do muội nhặt được ở trên núi, hóa ra là bảo bối tiên gia. Muội nhớ giữ gìn cẩn thận nhé, đừng để người khác trộm mất!”

“Người khác cũng không trộm nổi! Tiên vật đã nhận chủ, bị trộm đi cũng sẽ biết đường tự trở về!” Dư Tiểu Thảo nhướng mày, cười rất chắc chắn.

Dư Hàng nghe vậy thì yên tâm, thật lòng khen ngợi: “Đúng là một món bảo bối tốt!”

[Đương nhiên rồi! Bản thần thạch là tiên thạch có linh trí do Nữ Oa nương nương dung luyện bảy bảy bốn chín ngày, lại được ở bên cạnh nương nương lâu ngày. Là bảo bối độc nhất vô nhị trên thế gian này!] Tiểu Bổ Thiên Thạch hóa thành con mèo vàng nhỏ, bất ngờ xuất hiện trên vài Tiểu Thảo, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo.

Đột nhiên, hình như nó nhớ đến điều gì, rũ đầu nói: [Ai, không biết không có ta ở bên cạnh, Nữ Oa nương nương có cô đơn không. Không có ta, cuộc sống bế quan của Nữ Oa nương nương một mình cô đơn nhàm chán đến mức nào chứ...]

Dư Tiểu Thảo sờ đầu nhỏ của nó, nhẹ giọng nói: “Vậy ngươi phải giúp ta làm nhiều việc, sớm khôi phục linh lực, phá vỡ hư không trở về bên cạnh nương nương.”

[Ta cũng muốn lắm chứ! Nhưng cuộc sống của ngươi quá nhàn nhã, không cần ta giúp bao nhiêu! Mỗi ngày tạo chút nước linh thạch, có thể khôi phục bao nhiêu chứ?] Tiểu Bổ Thiên Thạch không hài lòng nói, nó nhảy xuống từ vai Tiểu Thảo, tung tăng chạy nhảy trong ruộng dưa.
Nhấn Mở Bình Luận