Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Nhưng không ngờ là, dưới tình hình khó khăn như vậy, lão Nhị lại có thể đứng thẳng dậy. Cả nhà lão Nhị còn thoải mái hơn so với trước khi ở riêng. Chuyện này làm cho trong lòng của hắn lại cảm thấy bất công.

Hơn nữa đầu mùa xuân ra khơi, số lượng cá bắt được ít hơn lúc có Dư Hải rất nhiều, tiền kiếm cũng ít đi hơn một nữa. Mẹ vẫn luôn càm ràm nói hắn không có bản lĩnh, không bằng một nửa của Dư Hải. Thực tế trước mắt khiến cho hắn nhận ra khoảng cách của mình và Dư Hải, tảng đá lớn vừa buông xuống không bao lâu lại đè nặng trong lòng hắn lần nữa.

Buổi sáng hắn ra khơi, buổi chiều còn phải ra bãi biển bắt hải sản, có lúc nửa đêm cũng đi ra ngoài đào sá sùng, mệt chết mệt sống, không phải là vì muốn cố gắng chứng minh cho mẹ cho người trong nhà thấy hắn không hề thua kém Dư Hải hay sao?

Nhưng thực tế vẫn làm cho hắn ủ rũ, hắn mệt chết mệt sống một khắc cũng không thể rảnh rỗi như vậy, chỉ kiếm được nhiều lắm ba bốn trăm văn tiền mà thôi, còn Dư Hải không cần ra biển không cần đào cát, một ngày cũng kiếm được gấp hai gấp ba lần hắn... Nếu như Dư Đại Sơn có đi học, chắc chắn sẽ cảm khái “Trời sinh Du sao còn sinh Lượng”.

Dư Hải không biết mình bị đại ca hâm mộ đố kỵ, lúc này đang mặt mày ủ dột bàn bạc với người nhà, có nên chuyện việc buôn bán thu mua hải sản cho bên ngoài hay không!

Phòng Tử Trấn bả vai Dư Hải một cái, dùng giọng nói vang dội: "Do dự cái rắm! Làm được thì tiếp tục làm, không làm cứ ném cho người khác. Có gì phải rối rắm đâu?"

Tâm trạng của Dư Hải lúc này rất phức tạp. Rất nhiều việc làm ăn trong nhà, đều là do con gái nhỏ tạo ra. Người làm cha như chàng, chỉ có giúp đỡ một phần. Để cho một đứa trẻ chưa tới mười tuổi bận rộn cả ngày vì kế sinh nhai cho cả nhà, người làm cha như chàng vừa đau lòng lại vừa tự trách.

Không dễ dàng gì Trân Tu Lâu mới tạo nên cơ hội này cho chàng, để chàng có thể tăng thêm chút thu nhập cho gia đình, cho dù bận rộn hơn nữa khổ hơn nữa mệt mỏi hơn nữa, trong lòng chàng đều rất vui vẻ. Nhưng mà, ba mẫu dưa hấu trong ruộng sắp trưởng thành rồi. Cho dù là xem dưa, hái dưa hay là bán dưa, không có chàng chắc chắn không thể làm được. Cho nên, chàng mới có thể rối rắm cuối cùng nên tiếp tục buôn bán thu mua hải sản, hay là đi giải quyết chuyện ruộng dưa đây.

Nghe vậy, chàng cười khổ một tiếng, nói: "Minh Triết huynh, huynh nói thật nhẹ nhàng. Đây chính thu nhập mỗi ngày ba lượng bạc đó, mỗi tháng gần một trăm lượng bạc, không phải nói bỏ thì bỏ được! Nhưng ruộng dưa ở nhà, cũng đang trong lúc cần người..."

Cuối cùng Dư Tiểu Thảo cũng hiểu vì sao mấy ngày nay cha lại mặt ủ mày ê rồi, nàng khẽ cười nói: "Cha, ruộng dưa cũng không có mâu thuẫn tới chuyện thu mua hải sản mà! Con biết, chắc chắn là cha cảm thấy nhân công trong nhà không đủ, không thể làm tốt mọi mặt. Con có ý kiến này, người xem thử có thể thực hiện được không!"

Biểu hiện của con gái hơn nửa năm nay để cho Dư Hải nhìn với cặp mắt khác xưa, từ trước tới giờ chàng đều không dám đối xử với nàng như một đứa trẻ. Dư Hải nghe vậy thì tràn đầy hy vọng nói: "Thảo Nhi, Con lại có ý kiến gì hay à, nhanh nói nghe thử xem!"

Tiểu Thảo sắp xếp lại ngôn ngữ một chút, suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Dưa hấu của chúng ta trưởng thành nhanh, đúng là cần người trông. Ban ngày còn được, ban đêm bên kia chắc chắn sẽ không thiếu người. Cha, nhiệm vụ trông dưa, ngoài người ra thật sự không ai có thể đảm nhiệm được!"

Phòng Tử Trấn chép chép miệng tạo cảm giác tồn tại, nói: "Chỉ là trông dưa mà thôi! Ta đi bảo Lý Lực hoặc là Vũ Vân một người trở về, không phải chuyện gì cũng đều được giải quyết rồi sao?"

Dư Tiểu Thảo cười ngọt ngào với cha nuôi, nói: "Cha nuôi, hai vị đại ca ở trên bến tàu đã bận rộn đến tối mày tối mặt rồi, sao có thể lấy chuyện riêng của chúng ta ra làm phiền người ta được? Hơn nữa, xem dưa bán dưa cũng không phải là chuyện một ngày hai ngày, ý kiến này của người không thể thực hiện được!"

Phòng Tử Trấn trừng mắt, nói: "Lão tử kêu bọn họ làm chuyện riêng, là vinh hạnh của bọn họ. Nhớ lúc đầu, hai tên tân binh trứng thối kia là do ta cứu ra từ trong đám người chết đấy."



"Cha nuôi, biết người lợi hại rồi! Nhưng chuyện hiệp ân báo đáp cũng không phải là chuyện con có thể làm được. Cho dù Lý đại ca và Vũ đại ca chủ động muốn tới giúp đỡ, con cũng sẽ không đồng ý!" Dĩ nhiên Dư Tiểu Thảo sẽ không làm cho cha nuôi bị người khác lên án.

Phòng Tử Trấn cũng nhận ra được điểm này, cảm thấy rất tri kỷ. Có một đứa con gái thật là tốt!

Dư Tiểu Thảo nói với cha ruột đang muốn nói lại thôi ở bên cạnh: "Còn việc thu mua hải sản, con cũng biết một mình ca con không thể làm được."

Dư Hàng há miệng một cái, lại không cam lòng khép lại. Em gái nói đúng sự thật, cậu quá lắm chỉ mới mười một mười hai tuổi, chưa nói tới vấn đề người trong thôn có tin cậu hay không, thu mua hải sản vừa phải cân vừa phải lấy tiền, còn phải sắp xếp hàng hóa mua lại gọn gàng, đích thực không phải là việc của một người.

Dư Tiểu Thảo cho cậu một ánh mắt trấn an, tiếp tục nói: "Không giúp được, ta có thể mời người tới giúp đỡ! Bây giờ cũng chưa tới mùa thu hoạch, trong thôn có rất nhiều người rảnh rỗi! Chúng ta có thể chọn một người đáng tin cậy, để cho người đó giúp đỡ làm phần việc của cha. Chúng ta cũng không bảo người đó làm không công, làm một ngày trả tiền công một ngày là được!"

"Con là muốn thuê người đến làm? Nhưng đều là hàng xóm láng giềng, sợ là không có mặt mũi..." Dư Hải cảm thấy thuê người đến kiếm tiền cho hắn, giống y như địa chủ bốc lột bần nông vậy, cảm giác rất không ổn!

"Cha, có gì mà không có mặt mũi? Giống như chúng ta mời người đến giúp đỡ xây nhà, bao cơm trả tiền công vậy đó! Cũng không có cho người ta làm việc không công mà?" Dư Tiểu Thảo tỏ vẻ rất khó hiểu.

Dư Hải suy nghĩ một chút, hình như cũng là đạo lý này mà, chàng chần chừ nói: "Vậy... Con cảm thấy mời người nào giúp đỡ thì tốt? Một ngày cho bao nhiêu tiền công?"

"Người này, đương nhiên là phải chọn người có nhân phẩm vượt trội, kiên định có thể làm lâu dài!" Trong lòng Dư Tiểu Thảo đã chọn được người, cười tủm tỉm nói.

Dư Hàng mím môi, rất lâu không lên tiếng, một lúc sau mới nói: "Con cảm thấy Tam đường thúc rất thích hợp đấy. Lúc chúng ta bận rộn, thúc ấy cũng có tới giúp đỡ. Thái độ làm người của thúc ấy chúng ta đều biết! Cha, nếu như cha áy náy trong lòng, có thể chia nhiều tiền một chút cho Tam đường thúc là được!"

Dư Hải suy nghĩ một chút, em họ Dư Giang đầu óc linh hoạt, lại là người có tình có nghĩa, đúng là một người không tệ, lập tức gật đầu đồng ý.

Ngày hôm sau, là một ngày đẹp trời, ánh sáng mặt trời chiếu lên người rất ấm áp. Sáng sớm hôm nay, Dư Hải đi đến nhà bác cả nói cho nhà bác cả nghe chuyện mình hy vọng Dư Giang có thể tới giúp đỡ, còn hơi ngượng ngùng nói ra chuyện thù lao.

Lúc đầu bác cả Dư Lập Xuân rất tức giận. Cảm thấy thân thích nói chuyện giúp đỡ gì đó còn nói tới tiền bạc quá tổn thương tình cảm. Dư Giang cũng nhấn mạnh nhiều lần, mình sẽ đến giúp đỡ, nhưng cương quyết không chịu nhận tiền.

Trong lòng Dư Hải rất cảm động, một phần tình thân bị thiếu sót ở trong nhà mình được đền bù ở nhà bác cả. Chàng chặn lại lời giảng dạy của bác cả, tận tình khuyên bảo rất lâu.

"Đại bá, thật ra con mời Tiểu Giang đi cũng không phải là chuyện giúp đỡ một ngày hai ngày, mà là muốn hợp tác lâu dài với đệ ấy. Con nói thật với người, khi thu mua hải sản, Trân Tu Lâu có chia cho con một phần lợi nhuận phí khổ cực, người làm ca ca là con sao có thể tự mình kiếm tiền mà để cho đệ đệ đến làm việc không công được?"



"Đầu tiên người đừng vội tức giận, nghe con nói xong đã! Xưởng gia vị của Trân Tu Lâu cần phải cung ứng hải sản lâu dài. Nhà hai chúng ta mỗi nhà ra một người, coi như là hai nhà hợp tác làm ăn. Con đây còn là chiếm lợi từ nhà mọi người đấy, dù sao Tiểu Sa nhà con cũng chỉ là một thằng nhóc chưa lớn..."

Nghe thấy anh họ bởi vì bận rộn không thể xoay xở, cho nên mới đưa ra chuyện hợp tác làm ăn giữa hai nhà, trong lòng Dư Giang cũng cảm thấy có thể thực hiện được. Nghe đến lúc này, hắn vội vàng nói lời công bằng thay Dư Hàng: "Đường ca, tuy Tiểu Sa tuổi không lớn lắm nhưng có thể làm việc bằng một người lớn rồi. Chỉ nói tới bản lĩnh tính toán của nó thôi, đừng nói là ta, ngay cả phòng kế toán ở trấn trên có lẽ cũng không tính toán nhanh hơn nó đâu!"

Đương nhiên, Tiểu Thảo đã lặng lẽ dạy bài về tính nhân cho anh chị em rồi, tính miệng tính nhẩm cũng đều dạy luôn rồi.

Cuối cùng, dưới lời đề nghị thành khẩn lần nữa của Dư Hải, cuối cùng Dư Lập Xuân cũng đồng ý. Nhưng mà, ông sống chết không đồng ý chuyện chia mỗi nhà một nửa như Dư Hải nói. Trong lòng Dư Lập Xuân cũng biết, Dư Hải có thể có được mấy việc làm ăn béo bở này đều là vị tình cảm của Trân Tu Lâu và chàng.

Cuối cùng, hai nhà thỏa thuận chia bốn sáu, Dư Giang chiếm bốn, Dư Hải chiếm sáu. Dư Hải cảm thấy rất ngại ngùng, cảm thấy chiếm lợi của nhà bác cả.

Sáng sớm hôm nay, Dư Giang lập tức đi nhận việc. Lúc thủy triều xuống là rạng sáng, trời mới vừa tờ mờ sáng, đã có bà con đem bán hàu và giun thìa biển chưa qua xử lý rồi. Dư Giang cũng đã tới giúp đỡ mấy lần cho nên lên tay rất nhanh.

Hắn phụ trách cân và sắp xếp hải sản vừa thu mua, Dư Hàng phụ trách giữ sổ sách và kết toán. Dư Hàng đi theo em trai nhỏ học mấy tháng đã biết chữ viết chữ, đại đa số các chữ thường dùng đều đọc viết không thành vấn đề. Hai người phối hợp rất ăn ý.

Nhà Dư Hải thu mua đồ hải sản chưa bao giờ thiếu cân thiểu lạng, cũng không hạ thấp giá thu mua giống người phụ trách mấy thôn khác. Cho nên, không chỉ thôn Đông Sơn, các ngư dân của mấy thôn bên cạnh cũng sẽ đi xa một chút tới đây bán cho chàng.

Vì vậy, số lượng thu mua của Dư gia càng ngày càng tăng. Vất vả cũng theo số lượng mua vào mà gia tăng không ít. Buổi tối khi kết toán, Dư Giang không nghĩ tới mình lại được chia hơn một lượng bạc. Phải biết rằng, một người lao động tráng niên, làm công một ngày trên thị trấn cũng chỉ được nhiều lắm mấy chục văn tiền mà thôi.

Hắn cũng không làm việc gì nặng, trong lúc có ít người còn có thể nghỉ ngơi một chút. Chỉ trong một ngày, lại có thể thu vào hơn một lượng bạc... Dư Giang thật sự khó thể tin được, thậm chí hắn còn nghi ngờ anh họ chia nhiều tiền cho hắn.

Dư Hàng tính sổ sách cho hắn nghe, Dư Giang không kiềm được chắc lưỡi hít hà không ngừng. Ban đầu hắn tưởng rằng đồng ý giúp anh họ làm ăn, quá lắm kiếm được chút ít tiền mà thôi. Ai ngờ, một tháng qua ít nhất cũng thu vào hơn bốn mươi năm mươi lượng bạc. Đây là số tiền mà trước kia hắn tuyệt đối không dám nghĩ tới!

Dân thường không nghề nghiệp, không bản lĩnh giống như hắn, làm khuân vác quanh năm suốt tháng, mệt chết mệt sống kiếm được năm sáu lượng bạc, cũng cảm thấy không ít rồi. Bây giờ mỗi ngày không làm việc gì nặng, một tháng dễ dàng kiếm được bốn mươi năm mươi lượng, một năm thì có năm sáu trăm lượng... Dư Giang nhất thời cảm thấy chóng mặt, thật giống như đang nằm mơ vậy.

Về đến nhà, Dư Giang siết chặt một lượng ba chỉ bạc trong tay, lòng bàn tay cũng bị bạc vụn in sâu lên một dấu đỏ thẫm. Dư Lập Xuân đang chăm sóc vườn rau và anh cả Dư Khê đang chẻ củi, nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của hắn, cũng ngừng công việc trong tay, quan tâm nhìn hắn.

"Xảy ra chuyện gì rồi? Không phải để con đi giúp đỡ nhị ca của con sao? Sao trở về sớm như vậy? Trong người không thoải mái hả?" Dư Lập Xuân muốn sờ sờ lòng bàn tay của hắn, nhưng phát hiện hắn đang siết chặt quả đấm.

Cuối cùng Dư Giang cũng phục hồi tinh thần lại, gương mặt kích động mở quả đấm ra, lộ ra bạc vụn bên trong.
Nhấn Mở Bình Luận