Cả nhà bác cả của Dư Hải không có ai biết đánh cá, chỉ dựa vào năm mẫu đất cát cằn cỗi kiếm sống. Thỉnh thoảng Dư Khê và Dư Hải sẽ lên thị trấn giúp việc, hoặc là đến bến tàu làm công. Trong nhà trước giờ cũng không dư dả, sáng nay Dư Giang là tay không ra cửa, trở về thế nhưng nhiều hơn một lượng bạc...
Dư Lập Xuân và Dư Khê kinh ngạc nhìn hắn, hình như đang đợi hắn giải thích.
Dư Giang mang theo kích động, lắp bắp nói: "Đây là hôm nay thu mua hải sản được..."
"Hồ đồ!" Dư Lập Xuân sửng sốt một lát, sau đó tức giận đến mức râu cũng vểnh lên, "Không phải đã nói chúng ta chỉ lấy bốn phần thôi sao? Đây là con... Con lấy hết tiền đường ca con kiếm được về rồi đúng không? Nhanh đi trả lại cho ta!"
Dư Khê cũng có chút không đồng ý nhìn em trai, nói: "Tiểu đệ, không phải huynh nói đệ! Đại Hải đưa đệ bao nhiêu thì đệ lấy bao nhiêu hay sao? Trong lòng không có tính toán gì à?"
"Không phải, không phải!" Đối mặt với cha và anh cả, Dư Giang xuất hiện một loại buồn rầu vì có miệng mà không thể nói, hắn cố gắng biện bạch, "Đây chính là bốn phần trong đó, con có xem sổ sách rồi!" Mặc dù có chút xem không hiểu lắm, đổ mồ hôi!
Dư Lập Xuân và Dư Khê vẫn không tin tưởng cho lắm: "Ý của ngươi là, cả ngày hôm nay hai nhà kiếm được gần bốn lượng bạc? Không thể nào đâu? Thu mua hải sản giúp cũng có thể lời nhiều như vậy sao?"
Dư Giang phân tích cho bọn họ nghe: "Trân Tu Lâu lấy ra một phần lợi nhuận khi thu mua làm thù lao. Mọi người có biết số lượng mua bán được là bao nhiêu không? Tới hơn năm trăm cân đấy! Trung bình một cân khoảng chừng sáu mươi văn tiền, hơn năm trăm cân không phải là ba mươi bốn mươi lượng bạc hay sao? Hai chúng ta được ba bốn lượng thù lao, ta lấy hơn một lượng bạc, không phải chuyện xấu đâu!"
Nghe con trai như vậy tính toán rành mạch như vậy, cuối cùng Dư Lập Xuân cũng chịu tin. Số bạc con trai kiếm được trong một ngày bằng với thu nhập cả nhà bọn họ đi ra ngoài làm công suốt một tháng! Nghĩ tới thu nhập một tháng, một năm, ông lập tức cảm thấy choáng váng một trận. Thu nhập trong một năm, có thể mua được mười mấy mẫu ruộng tốt, hoặc là mua một căn nhà không tệ trên thị trấn rồi. Qua mấy năm, nhà ông không phải sẽ trở thành nhà giàu số một số hai ở thôn Đông Sơn sao?
Dư Lập Xuân dùng sức nuốt nước miếng, dùng giọng nói run run nói: "Giang Nhi, sau này nhất định phải nhớ rõ lòng tốt của Đại Hải ca của con. Nếu như không có hắn, chúng ta nghĩ cũng không dám nghĩ một ngày sẽ có thể kiếm được nhiều tiền như vậy đâu! Con nhớ phải làm việc thật tốt đấy!"
"Cha! Người yên tâm! Đường ca chính là nhị ca ruột của con, bọn nhỏ Tiểu Thảo chính là cháu trai cháu gái ruột của con!" Trước kia lúc không có gì để báo đáp, lúc khó khăn Dư Giang cũng có thể ra tay giúp đỡ Dư gia, đừng nói chi là hai nhà hợp tác làm ăn!
Dư Lập Xuân đột nhiên nhíu mày, nói: "Nhớ kỹ, chuyện này tuyệt đối không được đồn ra bên ngoài! Tránh cho nhà tam thúc con bên kia biết, khiến cho nhà Đại Hải thêm phiền phức!"
Dư Giang cũng nghĩ đến lợi nhuận khiến người ta động lòng kia, Nhị ca không tìm bọn Đại Sơn bên kia lại tìm hắn là vì tin tưởng con người hắn. Hắn quyết không thể làm cho cả nhà nhị ca thêm phiền phức!
Tất cả chuyện xảy ra ở nhà đại gia gia, lúc này Dư Tiểu Thảo cũng không biết. Nàng đang xách thùng nước nhỏ của mình, bên trong chứa “phân bón” cách điều chế độc nhất vô nhị. Còn Dư Hải thì gánh theo một gánh nước đi theo sau lưng con gái nhỏ, thỉnh thoảng nhắc nhở nàng cẩn thận dưới chân.
Tưới nước xong, Dư Tiểu Thảo đi một vòng trong ruộng dưa, dưới sự nhắc nhở của Tiểu Bổ Thiên Thạch, phát hiện hai quả dưa hấu trưởng thành sớm. Hai quả dưa hấu này vừa lớn vừa tròn, mỗi một quả nặng ít nhất mười mấy hai mươi cân, vỏ dưa xanh biêng biếc, tươi đến có thể bóp ra nước.
"Cha! Hai quả dưa hấu chín này, chúng ta hái về nếm thử đi!" Dư Tiểu Thảo hái xuống một quả trong đó ôm vào trong ngực, lảo đảo lắc lư đi tới đầu bờ ruộng. Dư Hải nhìn thấy, vội vàng sải bước chạy tới, nhận lấy dưa hấu trong tay con gái.
Hai quả dưa hấu cộng lại chưa tới bốn mươi cân, đối với Dư Hải mà nói chẳng qua chỉ là một đĩa đồ ăn. Chàng mỗi tay kẹp một quả, ôm dưa hấu đi tới đầu bờ ruộng, nhẹ giọng hỏi Tiểu Thảo: "Cha đưa con về nhà trước, rồi lại trở về dựng lều dưa vậy."
Dưa hấu là một thứ rất hiếm lạ đối với thôn Đông Sơn và các thôn xung quanh. Lúc mới bắt đầu trồng đã hấp dẫn một nhóm rồi lại một nhóm người tò mò tới xem. Bây giờ, dưa trong ruộng sắp chín, không có ai trông chắc chắn không được. Dư Hải đã chặt vài cây trúc, hôm nay chuẩn bị dựng lều lên.
"Cha, cha cứ bận việc của mình đi! Lát nữa cha nuôi trở lại nhờ ông ấy mang về giúp cũng được!" Dư Tiểu Thảo đứng một bên nhìn cha nhanh nhẹn dựng lều, nàng ở bên cạnh giúp một chút việc nhỏ, đưa một vài đồ vật nhỏ. Chưa tới giữa trưa, lều dưa đã bắt đầu thành hình.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tiểu Thảo, Phòng Tử Trấn làm việc ở bến tàu một chút rồi ra roi thúc ngựa trở về, nghe nói con gái đang ở ruộng dưa giúp làm lều gỗ, vô cùng đau lòng: Con gái nhỏ phải nuông chiều, sao có thể làm mấy việc nặng kia được? Thấy vậy, vội vàng gào thét chạy đến đây hỗ trợ!
Nhiều hơn một người lao động khỏe mạnh, lều dưa vốn phải mất hai ngày mới xây xong, chưa tới một ngày đã xong. Dư Tiểu Thảo còn bảo hai người cha làm một cái giường trúc trong lều dưa, sợ lúc cha trông dưa sẽ bị lạnh.
Buổi tối, lại là mấy ngày Tiểu Thạch Đầu được nghỉ. Cả nhà ăn cơm xong ngồi quây quần bên nhau, chuẩn bị cắt hai quả dưa chín đầu tiên.
Lúc này, trồng dưa hấu cũng không quá phổ biến. Đừng nói người Dư gia, ngay cả Phòng Tử Trấn ở kinh thành cũng rất ít được ăn loại trái cây như dưa hấu.
"Tiểu Sa, con đi biếu quả dưa hấu còn lại cho ông nội con đi. Cho ông nội con cũng nếm thử!" Dư Hải nhìn dưa hấu được cắt ra, để lộ ruột dưa đỏ au, nước màu đỏ tươi chảy dọc theo con dao, một cỗ mùi hương thanh ngọt xông vào muỗi, trong lòng trở nên vui vẻ hơn, cũng muốn cho cha già có thể nếm thử thứ tươi ngon như thế này.
Dư Hàng nhíu mày một cái, nhẹ giọng nói: "Nếu như bà nội con ăn được, kêu chúng ta đưa tới mỗi ngày, chúng ta cho hay không cho?"
Nếu như muốn mỗi ngày một quả, Dư Hải bên này cũng không phải không cho nổi. Nhưng mà, nghe Phòng Tử Trấn nói giá của dưa hấu ở kinh thành còn đắt hơn cả thịt! Mộ quả dưa hấu ít nhất cũng phải mấy trăm văn tiền, mỗi ngày đưa tới một quả, nhà chàng trồng dưa hấu vì cái gì? Có còn muốn kiếm tiền hay không?
Hưng phấn trong mắt Dư Hải tức khắc biến mất, chàng chậm rãi ngồi xuống băng ghế, thở dài thật mạnh. Không khí vốn náo nhiệt cũng vì nhắc tới bên kia mà trở nên im lặng.
Dư Tiểu Thảo không muốn nhìn thấy cha rối rắm, đứng dậy, giọng nói trong trẻo đánh vỡ yên lặng: "Hay là... Con đi đưa cho ông nội vậy!"
"Không được! Nếu như bà nội con gây khó khăn cho con thì sao? Thật ra thì không biết cũng không sao, ngày mai mời ông nội con tới ăn một miếng cũng không phải không được!" Dư Hải sợ con gái bị thương, lập tức thay đổi ý kiến.
"Không sao! Có gia gia ở đó, bà nội con cũng không dám làm gì con đâu! Hơn nữa, con đưa dưa hấu cho bà ấy, bà ấy vui vẻ còn không kịp nữa, sao có thể gây khó khăn cho con được?" Chủ kiến mà Dư Tiểu Thảo đã quyết định, rất khó để thay đổi.
Phòng Tử Trấn lập tức đứng dậy, khom người ôm lấy quả dưa hấu còn lại, nói: "Khuê nữ, dưa hấu nặng, ta ôm giúp con. Đi, chúng ta sớm đi sớm trở về... dưa hấu này, mọi người phải chờ bọn ta trở về mới được ăn tiếp nữa đấy!"
Dư Tiểu Thảo biết cha nuôi là sợ nàng qua nhà đó bị uất ức, muốn cho nàng một chỗ dựa! Rất cảm động, đương nhiên chấp nhận ý tốt của hắn.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, đến bên kia, sau khi Trương thị biết được dưa hấu này là trái cây quý giá, không những không cảm ơn, nói tới nói lui còn chê nàng đem tới ít. Lão Dư đầu trợn mắt nhìn bà ta mấy lần mới làm cho bà ta dừng lại được. Hơn nữa có Phòng Tử Trấn ở đây, Trương thị cũng không dám làm ầm ĩ.
Lúc rời đi, Dư Thải Điệp đi ra cửa, có chút xấu hổ nói: "Tiểu Thảo, tính cách của mẹ ta chính là như vậy, mọi người đừng để ở trong lòng. Thay ta cám ơn nhị ca nhị tẩu, cám ơn mọi người có đồ ngon vẫn nhớ đến chúng ta."
Lúc trước khi chưa tách ra, trừ ông cụ Dư ra, cô nhỏ này có lẽ là người duy nhất có ý tốt với các nàng. Mặc dù cô nhỏ tính cách nhu nhược, còn hơi yếu ớt, nhưng Dư Tiểu Thảo vẫn có chút thiện cảm với nàng ta.
Nàng kéo tay của Dư Thải Điệp, nhẹ giọng nói: "Tiểu cô, nghe nói ngày cưới của cô đã được định, chúc cô hạnh phúc. Đến lúc đó, ta và mẹ sẽ về tặng quà cho người."
Dư Thải Điệp đỏ mặt vỗ nhẹ nàng một cái, nhỏ giọng nói: "Thay ta cám ơn nhị ca nhị tẩu..." Nói xong, xấu hổ quay đầu đi vào nhà.
Phòng Tử Trấn ở một bên cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người, nói: "Tiểu cô của con không khác với mấy khuê túc trong kinh lắm, quá dễ xấu hổ quá nũng nịu, không có tính tình tốt như con gái nhà ta, thoải mái, giống tính ta
Dư Tiểu Thảo kéo ống tay áo quan phục của hắn, cười đến mắt cũng cong thành trăng lưỡi liềm rồi: "Cha nuôi, cha là thấy con gái nhà mình cái gì cũng tốt! Nhưng người ta thấy con chỉ cảm thấy con không giống bé gái thôi!"
"Ai nói khuê nữ của ta không tốt? Thử xem ta có đánh hắn đến răng rụng đầy đất không!" Phòng Tử Trấn giơ nắm tay to lên, hung hăng quơ mấy cái.
Hai người cười cười nói nói đi vào sân nhà cũ, lại nhìn thấy trong nhà nhiều hơn hai người. Tập trung nhìn vào, thì ra là hai vợ chồng Vương Nhị Cẩu.
Vợ Nhị Cẩu đang xách lỗ tai chồng mình, mặt đầy áy náy nói với Dư Hải: "Dư nhị ca, thật có lỗi! Nhị Cẩu Tử hắn không nói một tiếng đã hái dư hấu nhà huynh... Huynh nhìn xem bao nhiêu tiền, coi như nhà bọn ta mua."
Bởi vì ruộng nhà Nhị Cẩu ở bên cạnh ruộng nhà mình, nên Liễu thị có qua lại với vợ Nhị Cẩu mấy lần, ấn tượng với nàng ta cũng không tệ lắm. Nghe vậy mở miệng nói: "Hàng xóm láng giếng, nếu muốn ăn dưa hấu cứ mở miệng nói là được, nói tới tiền không tiền cái gì!"
Vợ Nhị Cẩu kiên quyết lắc đầu một cái, nói: "Dư gia tẩu tử, tỷ không nói ta cũng biết dưa hấu này là vật hiếm có, chắc chắn quý giá! Nhị Cẩu Tử ngươi cũng vậy, đã cảnh cáo ngươi bao nhiêu lần rồi! Chúng ta nghèo cũng phải nghèo có khí phách! Không phải ngươi đã đồng ý với ta phải thẳng lưng làm người hay sao? Sao lại tái phát tật xấu khi còn trẻ chứ? Ngươi... Ngươi làm ta quá thất vọng!"
Vương Nhị Cẩu thấy vợ tức giận đến rơi nước mắt, lập tức hoảng hồn, không ngừng nói xin lỗi: "Thê tử, ta biết lỗi rồi! Đây là lần cuối cùng, sau này tuyệt đối sẽ không như vậy nữa!"
"Ngươi đã nói bao nhiêu lần “một lần cuối cùng” rồi? Ta ngu mới có thể một lần lại một lần tin ngươi có thể thay đổi! Bây giờ xem ra, chó vĩnh viễn không sửa được thói ăn phân! Ngày mai ta sẽ về nhà mẹ, ta thà đứa trẻ không có cha, cũng không muốn nó có một người cha chơi bời liêu lỏng trộm cắp, khiến cho tương lai nó không thể ngóc đầu nhìn người!" Vợ Nhị Cẩu dáng vẻ không còn hy vọng, đẩy cánh tay đang đỡ tới của hắn ra.