Có lẽ là do môi trường, cũng có lẽ là do tâm trạng, hơn nữa con gái mỗi ngày đều nấu canh bồi bổ, đã đến thôn Đông Sơn ba tháng, trong lúc vô tình, Phòng phu nhân cảm thấy thân thể của mình tốt hơn nhiều, mấy bệnh phụ nữ lặt vặt trước kia, từ khi đến ở lại thôn Đông Sơn đã không bị lại nữa.
Làn da của nàng ấy cũng trắng nõn nhẵn nhụi hơn rất nhiều, nhìn trẻ ra tới mấy tuổi. Lần trước, Huyện lệnh phu nhân còn nói nàng ấy hoàn toàn không giống đã ba mươi tư, ba mươi lăm tuổi, nhìn thấy còn chưa tới ba mươi nữa đấy chứ! Thôn Đông Sơn thật là một nơi thích hợp để sống!
Phòng Tử Trấn vẫn luôn kiên định cho rằng Tiểu Thảo là ngôi sao may mắn của nhà bọn họ. Từ khi ăn thức ăn mà Tiểu Thảo làm, hắn cảm thấy cho dù là đầu bếp nổi tiếng số một thiên hạ cũng kém hơn tay nghề của con gái nhà mình. Hơn nữa sau khi vợ hắn tới, con gái hiếu thảo luôn sắp xếp dược thiện(1) cho bọn họ. Dược thiện mà con gái nấu, còn có tác dụng hơn cả phương thuốc của những thái y danh y kia!
(1) Dược thiện: là những món ăn ngon và cũng là bài thuốc quý
Mấy năm trước, hắn lên chiến trường để lại rất nhiều nội thương, trước kia mỗi khi đêm không trăng, bị lạnh, hoặc là mệt nhọc, đều có thể đau tới tận xương. Sau khi được con gái điều dưỡng, cho dù hắn có ngâm trong ao nước mát lạnh hay tắm bằng nước lạnh đều chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, những cảm giác khác đều không còn nữa. Con gái còn nói, nếu điều trị một khoảng thời gian nữa, bệnh cũ của hắn rất nhanh sẽ khỏi, nói không chừng... Hắc hắc, còn có thể sinh cho con bé một đứa em trai.
Khụ khụ! Chuyện sinh con có được hay không còn phải dựa vào ý trời. Trong miệng hắn luôn nói mọi chuyện là tùy duyên, nhưng dưới gối không có đứa con nào, luôn cảm thấy cuộc đời không hoàn mỹ. Nhất là nguyên nhân bởi vì hắn mà liên lụy vợ sau này không có con cái lo ma chay, cũng khiến hắn không thể ngẩng cao đầu trước mặt rất nhiều đồng liêu.
Thầy tướng số đã từng nói, tuy hắn cả đời trắc trở, nhưng luôn có quý nhân giúp đỡ, gặp dữ hóa lành. Nếu như... con gái thật sự có thể trị hết bệnh kín của hắn, vậy thì con bé thật sự là đại quý nhân của hắn!
Nhưng mà, không phải hắn không tin tưởng con gái, chỉ là con bé đi theo thầy lang học y thuật một thời gian ngắn, nấu dược thiện điều dưỡng thân thể thì còn được, hắn ra chiến trường trúng phải nội thương không thể sinh con, ngay cả thái y cũng bó tay, con gái hắn tính cả tuổi mụ cũng chỉ mới mười tuổi, có thể hơn được mấy thái y già râu tóc đều bạc trắng kia sao?
Nhưng mà, con gái nói giúp hắn điều trị thân thể, cũng là lòng hiếu thảo của con bé, hắn phải vô điều kiện ủng hộ và phối hợp, tuyệt đối không thể lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, tránh làm con gái đau lòng.
Kết quả là, mỗi ngày Phòng Tử Trấn và Phòng phu nhân đều vui tươi hớn hở thưởng thức dược thiện Tiểu Thảo tự tay nấu. Dược thiện mà Tiểu Thảo nấu không có một chút mùi thuốc Bắc nào, hương vị còn cực kỳ ngon. Vì vậy hai người này một chút cũng không cảm thấy miễn cưỡng.
Từ sau khi trồng khoai lang xuống ruộng xong, Tiểu Thảo hoàn toàn trở nên rảnh rỗi. Việc trong nhà đều đã được phân công: Dư Hàng vẫn đi theo Tam đường thúc thu mua hải sản làm bột ngọt và dầu hào cho xưởng của Chu gia; Tiểu Liên vẫn mỗi ngày chạy đi chạy lại bến tàu bán món kho nhà nấu; Liễu thị ôm đồm cả việc chăm sóc vườn rau và làm việc nhà; Dư Hải hoặc là giúp vợ chăm sóc vườn rau, hoặc là đồng ý lời mời của huynh đệ tốt Lưu Xuyên Trụ, hai người cùng nhau ra biển bắt một vài loài cá quý, cải thiện thức ăn trợ giúp gia đình. Mặc dù bây giờ trong nhà không thiếu chút tiền mà chàng đánh cá kiếm được, nhưng mà chàng vẫn làm không biết chán nghề cũ của mình.
Cứ như vậy, trong nhà chỉ có Dư Tiểu Thảo là rảnh rỗi không có chuyện gì làm. Cho nên, sau khi nàng biết cha nuôi vì bệnh cũ mà không thể sinh con, nàng đã đặt tất cả tinh lực vào việc điều dưỡng thân thể cho cha nuôi mẹ nuôi, tranh thủ sang năm sinh cho nàng một đứa em.
Ừ... Tiểu Thạch Đầu cũng đã sáu tuổi rồi, nếu nhà nàng có thêm một bánh bao nhỏ mềm nhũn nữa cũng không tệ. Được rồi! Bởi vì một suy nghĩ của con gái, Dư Hải và Liễu thị cũng bị ép gia nhập đội ngũ uống canh mỗi ngày.
Mặc dù Dư Tiểu Thảo không có lòng tin với y thuật của mình, nhưng nàng tràn đầy lòng tin với Tiểu Bổ Thiên Thạch. Nhớ đến lúc đầu, nếu như không có Tiểu Bổ Thiên Thạch, đừng nói là chân cha không đi nổi, rất có thể ngay cả mạng cũng khó mà giữ được. Bệnh không thể sinh được của cha nuôi cũng không phải bẩm sinh mà là bệnh cũ để lại từ chiến trường, nếu so với lúc cha nàng bị gấu đen cắn, đơn giản như một bữa ăn sáng.
Kết quả là, mỗi ngày nàng đều hứng thú bừng bừng vùi đầu vào công việc nấu dược thiện. Mặc dù có công cụ ăn gian là Tiểu Bổ Thiên Thạch, vì để hiệu quả cao hơn và che giấu tai mắt của người khác, nàng còn đặc biệt chạy lên thị trấn nghiên cứu thảo luận mạch tượng của cha nuôi với danh y Tôn đại phu, nghiên cứu ra một công thức dược thiện có tác dụng nhất với thân thể của hắn.
Ấn tượng của Tôn đại phu với Dư gia phải nói là sâu đến không thể sâu hơn, nhất là tiểu nha đầu trước mặt này, mang bệnh trong bụng mẹ là khó chữa trị nhất. Đáng lẽ phải bệnh nằm liệt trên giường, thuốc không rời miệng, cho dù có thuốc tốt cũng tuyệt đối không sống qua mười tuổi. Nhưng mà nhìn thử người ta bây giờ đi, chẳng những mặt mũi hồng hào, chạy nhảy tung tăng, còn học y thuật đến ra hình ra dạng nữa.
Lại nói tới cha của tiểu nha đầu. Khi đó nửa người đều sắp bị gấu đen cắn nát, lúc ấy cho dù là cưa bỏ cái chân bị thương kia cũng rất khó giữ được mạng. Nhưng còn bây giờ thì sao? Người ta chẳng những giữ được mạng, chân còn không có tật, mỗi ngày bước đi như bay chạy đi chạy lại giữa thôn Đông Sơn và thị trấn, tinh thần càng khỏi phải nói tới!
Còn có mẹ của tiểu nha đầu, ở cữ không dưỡng tốt để lại bệnh căn, cộng với mệt nhọc hàng năm, dinh dưỡng không đầy đủ, khiến cho cả người bệnh tật. Nghiêm trọng nhất là, theo hắn chẩn đoán, nàng dâu của Dư gia đã có triệu chứng của bệnh lao giai đoạn đầu. Đầu năm nay, bệnh lao cũng không dễ chữa như vậy, chẳng những lây nhiễm, còn sẽ chết người nữa! Nhưng bây giờ nhìn người ta thử đi, điều dưỡng theo toa thuốc của ông ta một thời gian ngắn, không hề còn ốm yếu, bệnh lao cũng trị tận gốc luôn! Hại ông ấy còn cho rằng y thuật của mình không được, chẩn đoán sai nữa!
Không phải ông ấy tự khen nhưng y thuật của Tôn Trung Thu ông, cho dù là vào Thái y viện cũng đủ tiêu chuẩn đấy. Bệnh nhân mà ông ấy từng chẩn đoán không hơn mười ngàn thì cũng có mấy ngàn, chưa từng chẩn sai bao giờ. Nhưng cố tình đặt trên ba người của Dư gia, tất cả chẩn đoán đều mất linh hết.
Chẳng lẽ... Dư gia này có thần tiên phù hộ? Hay là có phép cải tử hoàn sinh? Nhưng nghĩ lại Dư gia kia quá lắm chỉ là một dân chài, nếu như thật sự có cách cải tử hoàn sinh, mấy năm này còn không lộ ra tin tức gì hay sao? Vậy chỉ có thể nói, có lẽ là Dư gia được thần may mắn phù hộ, số mạng chưa tuyệt mà thôi!
Người xưa khi nói đến quỷ thần vẫn khá là kính sợ. Tuy Tôn đại phu là thầy thuốc nhưng cũng không ngoại lệ. Vì thế mà khi Dư Tiểu Thảo xin chỉ bảo, ông ấy đều dồn hết sức mà giúp đỡ. Trong lúc nghiên cứu thảo luận, Tôn đại phu nghe những nhận xét độc đáo về phương diện y thuật của Tiểu Thảo, ông ấy không khỏi sáng mắt lên.
Kiếp trước, Tiểu Thảo chẳng biết tí kiến thức nào về y học dù là nhỏ nhất, nhưng các phương pháp dưỡng sinh trên mạng nhiều vô số kể, nàng cũng từng nghiên cứu một khoảng thời gian. Rất nhiều phương pháp dưỡng sinh của đời sau đều phải kết hợp mấy ngàn năm mới tạo thành, khó trách ngay cả danh y như Tôn đại phu cũng phải khâm phục!
Sau khi nghiên cứu thảo luận được một đoạn thời gian, thái độ của Tôn đại phu với Tiểu Thảo cũng bất tri bất giác thay đổi, có những lúc Tiểu Thảo nói tới kế hoạch điều trị, tuổi không lớn, nhưng lại gợi ý rất nhiều cho ông ấy. Vì vậy, mỗi lần Tiểu Thảo đến cửa, cho dù Tôn đại phu có bận rộn cũng sẽ đích thân tiếp đãi nàng.
Chuyện này khiến cho các đồ tử đồ tôn của ông ấy rất buồn bực: Y thuật và uy tín của sư phụ (sư công), cho dù là quý nhân trong kinh thành tới cũng rất xa cách. Tiểu cô nương này quý giá ở chỗ nào mà lại được sư phụ (sư công) tiếp đãi khác biệt như thế chứ?
Vì bệnh cũ của cha nuôi, Dư Tiểu Thảo thường xuyên chạy đi chạy lại giữa thôn Đông Sơn và Đồng Nhân Đường ở thị trấn. Hôm nay, Tiểu Thảo đánh xe lừa nhỏ của nàng, "lộc cộc lộc cộc" chạy trên con đường bằng phẳng rộng lớn vừa được sửa xong. Tĩnh Vương xây dựng sơn trang ở núi Tây Sơn cũng không phải là không có chỗ tốt, ít nhất con đường thông giữa thôn Đông Sơn và thị trấn dễ đi hơn trước kia rất nhiều. Nhất là đoạn đường núi đi ngang qua núi Tây Sơn, lúc xe lừa chạy ngang qua đã không còn cảm giác ruột gan đảo lộn như trước đây nữa.
Đoạn đường núi này, một một tháng Tiểu Thảo phải đi qua ít nhất bảy tám lần, đã sớm thuộc lòng rồi. Con lừa tên là Tiểu Hôi còn được nàng nuôi đến cực kỳ có linh tính, hoàn toàn không cần người đánh vẫn có thể tự mình mò từ thị trấn về nhà.
Dư Tiểu Thảo ngồi xếp bằng ở trên xe lừa, cúi đầu suy nghĩ mạch tượng của cha nuôi mà Tôn đại phu đã nói, không nhịn được bật cười. Trải qua ba tháng mà nàng không ngừng cố gắng, cuối cùng thân thể của cha nuôi đã được điều dưỡng đến long tinh hổ mãnh, khụ khụ... xin lỗi vì nàng dùng từ hơi sai trái! Nhưng mà thực sự đúng là vậy, Tôn đại phu nói bệnh cũ của cha nuôi đã khỏi hắn rồi, chuyện có đứa trẻ cũng là sớm muộn thôi!
Ba tháng này, nàng quan tâm cha nuôi và mẹ nuôi còn hơn cả cha mẹ ruột. Cha nàng còn thường xuyên ghen tuông nói: "Mấy chuyện mà người làm cha có thể làm lão Phòng đều làm cả rồi, cha ruột chính quy như ta ngược lại giống như là để trang trí."
Mẹ nuôi quan tâm nàng rất chu đáo, lớn như quần áo, nhỏ như vớ, nàng ấy đều tự tay may, chưa bao giờ thuê người may. Mẹ nuôi chẳng những chú ý đến ăn mặc của nàng, còn dạy cho nàng một ít quy củ lễ nghi của tiểu thư thế gia... Hai người này chỉ hận không thể moi tim ra cho nàng, chuyện nàng có thể làm vì cha nuôi mẹ nuôi cũng chỉ là điều dưỡng tốt thân thể bọn họ, để bọn họ sinh ra một đứa trẻ huyết mạch tương liên, đền bù tiếc nuối trong lòng bọn họ.
Cha nuôi mẹ nuôi ngoài miệng nói đã không ôm hy vọng gì, nhưng nàng có thể cảm nhận được rõ ràng ao ước và chờ mong của bọn họ với đứa con. Từ khi nàng nói có thể trị tận gốc bệnh kín của cha nuôi, cha nuôi và mẹ nuôi không hề vì nàng là một đứa bé mà không tin tưởng nàng, thậm chí còn phối hợp rất tích cực, lời nói và hành động cũng nhiều hơn một phần sức sống và sinh khí so với ngày xưa...
Dư Tiểu Thảo đang nghĩ tới nụ cười ngốc nghếch của cha nuôi sau khi nghe nói mình có thể có con... Đột nhiên, Tiểu Hôi hí lên một tiếng nhắc nhở, xe lừa xốc nảy dữ dội, Tiểu Thảo thiếu chút nữa té nhào từ trên xe xuống.
Bình thường, Tiểu Hôi kéo xe rất ổn định mà, trước giờ chưa từng xuất hiện loại chuyện thế này, hôm nay làm sao vậy? Tiểu Thảo ngẩng đầu lên, đang chuẩn bị kiểm tra nguyên nhân, một loại cảm giác nguy hiểm chợt đánh úp vào lòng.
Hai bóng đen chạy ra từ trong rừng núi bên cạnh, tay cầm trường đao sáng loáng trực tiếp bổ về phía nàng. Tay chân của Dư Tiểu Thảo cũng khá nhanh nhẹn, lộn một vòng nhảy xuống từ trên xe lừa, trường đao chém lên trên xe lừa để lại hai vết chém thật sâu. Một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống từ trên trán Tiểu Thảo, nếu như nàng chậm hơn một chút, trường đao này sẽ không chém lên xe mà đã trực tiếp chém xuống thân thể nhỏ bé của nàng rồi. Đây rõ ràng là muốn mạng nàng mà!
Trái tim Dư Tiểu Thảo đập mạnh, mặt cũng biến sắc. Nàng nhìn quần áo trên người mình một chút, rất giản dị mà! Ở thị trấn nàng cũng không để lộ mình có tiền, giết người cướp của chắc chắn không có khả nă