Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Một vài hạt màu vàng óng nằm lẳng lặng trên bờ cát bị dẫm hỗn độn. Đột nhiên, một bàn chân to đi giày cỏ đạp xuống những hạt màu vàng kia. Dư Tiểu Thảo há to miệng, cố nén những âm thanh chưa bật ra khỏi miệng, bàn chân vừa to vừa thô ráp kia đã dẫm mấy hạt màu vàng vùi sâu vào trong cát.

Dư Tiểu Thảo không để ý tới chuyện bến tàu đã giới nghiêm, vội vàng chạy vọt qua ngồi xổm xuống ngay bên cạnh dấu chân to vừa tạo thành kia. Lão Hác đang khiêng bao tải ở phía sau suýt chút nữa thu chân không kịp mà dẫm phải người nàng.

Thật nguy hiểm! Nếu lão Hác vấp ngã, người đàn ông bảy tám mươi cân cộng với bao tải gần trăm cân trên lưng nữa không đè nàng chết cũng đè đến sống dở chết dở. Lão Hác lảo đảo hai bước mới có thể đứng vững, vừa định lên tiếng chửi mắng, nhưng khi thấy rõ ràng bóng người nhỏ bé đang ngồi xổm trước mặt, hắn đành nuốt xuống những lời thô tục vừa đến miệng, quan tâm nói: “Tiểu Thảo cô nương, nơi này không phải chỗ để chơi đùa, mau trở về đi!”

Chỉ vì lão Hác dừng lại cho nên người đàn ông phía sau hắn cũng suýt chút nữa đụng vào người hắn. Người đó ngẩng cao đầu nhìn hắn một cái rồi đi vòng qua người lão Hác và Tiểu Thảo. Công nhân khuân vác ở phía sau cũng theo bước hắn, cố gắng đi về phía trước.

Hôm nay thủ lĩnh đã nói, dỡ xong hàng hóa trên thuyền sẽ được tiền công gấp đôi. Tuy rằng phải về muộn hơn ngày thường một chút nhưng cũng đáng giá!

Dư Tiểu Thảo ngẩng đầu cười với lão Hác một cái, lại tiếp tục dùng tay nhỏ móc mấy hạt bé nhỏ đã bị đạp trúng đang nằm sâu trong cát, cuối cùng cũng moi ra được mấy hạt giống ngô! Tiểu Thảo kích động không thôi: Ngô, chính là cây trồng sản lượng cao! Nó không giống khoai lang, khoai lang ăn nhiều sẽ bị đầy bụng nhưng ngô có thể làm món chính! Nhớ món bánh ngô vàng giòn và món ngô luộc tươi ngon được ăn ở kiếp trước khi còn nhỏ… Dư Tiểu Thảo không nhịn được nuốt nuốt nước miếng.

Nàng cũng không màng sự ngăn cản của lão Hác, cúi người tìm kiếm những từng dấu chân người đã đi qua. Có lẽ do những lỗ rách trên bao tải quá nhỏ nên nàng dường như phải đi hai ba bước mới có thể phát hiện được một hai hạt ngô.

Mỗi ngày Dư Tiểu Thảo đều được nước linh thạch kiện thân nên giác quan cũng trở nên vô cùng nhanh nhạy. Cho dù màu sắc của hạt ngô không khác cát mấy, nàng vẫn có thể tìm được hạt giống ngô chính xác từ trong cát. Thỉnh thoảng có một hai hạt lọt lưới, Tiểu Bổ Thiên Thạch sẽ ở nhắc nhở một câu trong đầu nàng.

Tiểu Bổ Thiên Thạch và chủ nhân tâm linh tương thông. Lúc này, nó có thể cảm nhận rõ ràng được tầm quan trọng của hạt giống này đối với chủ nhân.

Chờ đến khi đội thị vệ kia ăn xong mì trộn tương thơm ngào ngạt và đầu heo kho, muốn mang bát trả lại cho Tiểu Thảo đứng bên cạnh mới phát hiện tiểu cô nương đã rời đi từ lúc nào. Nhưng bọn thị vệ cũng không quá khẩn trương, những hộ buôn bán trên bến tàu đều đã được tra xét có lý lịch trong sạch. Hơn nữa, một tiểu cô nương chưa đến mười tuổi, tay trói gà không chặt thì có thể làm gì chứ?

Dư Tiểu Thảo cúi đầu khom lưng tìm kiếm suốt một đường, đột nhiên mắt nàng sáng lên, phía trước có bốn năm hạt ngô giống cách đó không xa! Cộng cả với những hạt giống đã nhặt được, trong tay nàng đã có hơn hai mươi hạt giống. Bây giờ khí hậu vừa thích hợp, nếu nhân giống tốt ở hậu viện, sang năm có thể có tới hai ba mẫu đất trồng ngô. Chưa tới hai năm, nàng đã có thể trở thành hộ trồng ngô lớn! Ừm! Vì trồng ngô, nên mua thêm vài mẫu ruộng tốt nữa mới đúng!

Bàn tay nhỏ trắng noãn của nàng vội duỗi về phía những hạt giống kia. Đột nhiên một bàn chân đi ủng vân đen giẫm lên trên mấy hạt giống kia. Tiểu Thảo theo bản năng muốn gỡ bàn chân kia ra khiến cho tay nhỏ lưu lại mấy dấu đất cát rõ ràng lên trên ủng vân đen kia.

Chu Tuấn Dương cau mày nhìn mấy vết bẩn chướng mắt trên chân mình, áp khí bốn phía dường như giảm đi rất nhiều. Lưu tổng quản và Phương thống lĩnh theo phía sau hắn đều cảm thấy một cơn bão táp âm u đang tiến đến! Mà bóng người gầy gò đang ngồi xổm dưới đất kia lại không hề cảm nhận được, còn đang nỗ lực muốn phân cao thấp cùng chân của tiểu Quận vương.



“Ngươi... Ngươi biết mình đang làm gì không?” Trong lời nói của Chu Tuấn Dương rõ ràng mang theo tiếng nghiến răng, tiếng nói cũng được phát ra từ kẽ răng.

Dư Tiểu Thảo vẫn không ngẩng đầu lên nói: “Làm phiền, mời giơ cao bàn chân cao quý lên, ngươi giẫm lên đồ của ta!”

Mặc cho nàng dùng sức cỡ nào, chân của Chu Tuấn Dương vẫn không nhúc nhích như cũ. Dường như hắn chơi rất vui vẻ, trên khuôn mặt tuấn tú vốn dĩ lạnh như băng sương lại lộ ra một tia cười nhàn nhạt. Phương thống lĩnh nhìn thấy nụ cười khác thường của Dương Quận vương, lông tơ trên lưng lập tức dựng lên, có một loại cảm giác muốn rời đi.

“Sao bản vương lại không biết, hạt giống bản vương phải vượt đại dương xa xôi mang về lại trở thành đồ của ngươi từ khi nào vậy?” Chu Tuấn Dương khoanh tay trước ngực, dùng góc bốn lăm độ liếc xéo cái ót của gia hỏa dưới chân hắn. Chưa từng có người dám đối xử với hắn bằng thái độ lạnh nhạt đó, Chu Tuấn Dương lại cảm thấy có chút hài hước như mèo vờn chuột.

Bản vương? Chẳng lẽ là tiểu Quận vương vừa mới viễn dương trở về? Nàng sẽ không đen đủi như vậy chứ? Tay nhỏ dính đầy cát của Dư Tiểu Thảo dừng lại trên đôi ủng kia. Ừm! Nhìn nguyên liệu của đôi giày này, tuy rằng nàng không có nhiều hiểu biết về vải dệt nhưng cũng có thể nhìn ra rất quý giá, người bình thường sao nỡ mang lên chân? Không xong rồi, vừa rồi quá tập trung nhặt hạt giống ngô không chú ý tới điểm này.

Làm sao bây giờ? Nghe Tĩnh Vương phi nói tính tình của tiểu Quận vương không tốt lắm, không biết có thể tùy tiện phạt đánh đại bản không đây? Không được, thân thể nhỏ này của nàng sao chịu được dày vò của đại bản chứ. Nàng phải nghĩ cách kéo dài thời gian một chút, xem có thể kéo dài tới lúc cha nuôi đến đây tìm nàng cùng về nhà hay không…

Trên mặt nàng cố nặn ra nụ cười tự cho là vô tội nhất, đôi mắt trong như nước mùa thu cố mở to hết cỡ, chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng góc độ nhìn lên để nhìn về phía chủ nhân của giày ống đen.

Là nàng? Chu Tuấn Dương lòng tràn đầy không kiên nhẫn và tức giận, giống như bị ai đó chọc ghẹo muốn phun tiết. Đôi mắt vừa to vừa sáng này giống hệt như đôi mắt trong giấc mờ lúc nửa đêm tỉnh mộng của hắn. Thì ra là nàng! Là tiểu cô nương đã phát hiện ra hắn, gọi cha tới cứu hắn trong lúc hắn tuyệt vọng nhất. Cái nhìn thoáng qua khi được cứu giúp lúc kinh hoảng nhất khiến cho tất cả mọi thứ đều trở nên mơ hồ, duy chỉ có cặp mắt vừa to vừa sáng kia vẫn rõ ràng trong giấc mơ của hắn dù đã sắp qua hai năm.

Dù bản thân nở cả trăm nụ cười nhưng dường như vẫn không có tác dụng! Dư Tiểu Thảo nhìn khuôn mặt tuấn tú không biểu tình kia, ngượng ngùng sờ sờ mũi một cái. Lúc này cũng chỉ có thể giả vờ làm một đứa trẻ vô tội mà thôi. Tiểu Quận vương chỉ lạnh lùng, dường như cũng không phải loại người tàn bạo, sẽ không chấp nhặt với một đứa trẻ... nhỉ?

“À… Dân nữ thỉnh an tiểu Quận vương, tiểu Quận vương cát tường!” Dư Tiểu Thảo vội vàng bò dậy từ trên mặt đất, lôi thôi lếch thếch hành lễ.

Tổng quản Lưu Phúc Sinh cũng nhận ra thân phận của tiểu cô nương trước mắt, trong lòng không khỏi toát mồ hôi lạnh thay nàng. Không lâu trước đây khi ở trên thuyền, hắn chỉ lỡ lời gọi một tiếng “Tiểu Quận vương”, trở về nhẹ nhất cũng phải lãnh “thưởng” hai mươi đại bản. Tiểu cô nương này chẳng những làm bẩn ủng của Quận vương có thói quen sạch sẽ còn gọi “tiểu Quận vương” tận hai lần! Lỡ chủ tử tức giận quá mức hạ lệnh chém tiểu cô nương này thì có thể bị mắng “lấy oán trả ơn” hay không?

Trong lúc Tổng quản Lưu Phúc Sinh đang suy nghĩ có nên cả gan cầu xin cho tiểu cô nương hay không, chủ tử nhà hắn cuối cùng lại mở miệng: “Thu lại nụ cười ghê tởm của ngươi ngay! Dối trá! Nói xem, vì sao hạt giống bản vương mang về lại trở thành của ngươi?”

Tuy rằng giọng nói của chủ tử vẫn lạnh lùng như cũ nhưng Tổng quản Lưu Phúc Sinh lại có loại cảm giác: Dường như chủ tử cũng không quá tức giận như vậy! Vẫn nên yên lặng theo dõi mọi chuyện thôi!

“À…” Nụ cười của nàng rất ghê tởm sao? Không phải mọi người đều nói nụ cười của nàng rất ngọt ngào, khiến cho người nhìn thấy tâm tình đều vui vẻ lên sao? Quả nhiên tiểu Quận vương không giống người thường, phẩm vị kém mọi người quá xa. Chỉ là bây giờ không phải lúc thảo luận vấn đề nụ cười của nàng làm mọi người chán ghét hay vui vẻ, phải mau chóng giải trừ nguy cơ mới được!



“Cái kia… Dân nữ cũng không biết đồ rơi trên mặt đất là của tiểu Quận vương ngài. Dân nữ cho rằng, đồ rơi trên mặt đất đều vô chủ, nếu đã vô chủ vậy ai nhặt được thì là của người đó!” Dư Tiểu Thảo dùng giọng điệu của một đứa trẻ để giải thích.

“Ai nhặt thì là của người đó? Ừm? Ai dạy ngươi đạo lý như vậy? Phòng tướng quân sao?” Mới lên bờ không bao lâu, Chu Tuấn Dương đã nắm được không ít tin tức. Chỉ là ngay cả hắn cũng không biết vì sao lại nhớ kỹ như vậy, nhất định là bởi vì Phòng tướng quân, nhất định như vậy!

Đôi mắt của Dư Tiểu Thảo có chút quá lớn so với khuôn mặt nhỏ nhòn nhọn của nàng, đặc biệt là khi nàng trợn tròn hai mắt lại càng giống như sóc con, cảm giác trên khuôn mặt như chỉ còn có một đôi mắt. Nàng ủy khuất bĩu môi: “Ta làm sai, sao lại đổ lên đầu cha nuôi? Người ta thấy rơi trên mặt đất, nếu không nhặt ngay lát nữa sẽ bị vùi vào trong cát, vậy thì quá đáng tiếc!”

Chu Tuấn Dương trầm mặc nhìn nàng, tuy rằng biểu cảm trên mặt chỉ là hờ hững nhưng lại khiến nàng cảm thấy da đầu tê dại, ý cười trên mặt cũng có chút không giữ được.

Tiểu Quận vương dường như cảm nhận được sự bối rối của nàng, khom người moi mấy hạt giống ngô dưới chân lên, đại phát từ bi mở miệng lần nữa: “Ngươi… Nếu có thể nói ra tên của hạt giống này, bản vương sẽ tha cho ngươi tội bất kính.”

“Thật sao?” Trong lòng Tiểu Thảo vô cùng vui mừng, trên mặt lại tràn ngập nụ cười sáng lạn, miệng nhỏ giống như ngay lập tức muốn bật ra chữ “ngô”. Cũng may, cuối cùng nàng liều mạng lôi lý trí trở lại. Loại cây trồng này vừa mới được mang về từ hải ngoại, nếu nàng nói thẳng ra tên, vậy sẽ khiến người nghe kinh hoảng.

Nàng ra vẻ tự hỏi, sau đó thật cẩn thận mở miệng: “Tiểu Quận vương, ngài xem hạt giống này có màu sắc như ngọc, ta cảm thấy hẳn sẽ gọi là ‘ngô’*, ngài cảm thấy đúng không?”

(*) Ngô (玉米): từ này trong tiếng có ấm hán việt là ngọc mễ nên Tiểu Thảo đã ví như ngọc. Vì để thuần việt nên xin phép được để luôn thành ngô.

Ngô? Vậy mà có thể nói ra được tên giống hệt không khác một chữ như cách Hoàng thượng gọi cây trồng này! Từ biểu cảm vừa rồi của tiểu nha đầu này, Chu Tuấn Dương dám khẳng định, đây tuyệt đối không phải cái tên nàng bịa đặt ra mà là… Nàng vốn dĩ đã biết loại cây trồng này!

Nhưng một nông nữ sơn dã làm sao có thể nhận biết được cây trồng ở Tây Dương? Trong lòng tràn ngập nghi hoặc khiến cho Chu Tuấn Dương không khỏi nhìn nha đầu nhỏ gầy trước mặt này. Xem ra, trên người tiểu cô nương này có bí mật không muốn để người khác biết!

“Ngô?” Chu Tuấn Dương cũng nhẩm lại cái tên này trong miệng, tỏ vẻ giống như lần đầu tiên nghe thấy, hắn chậm rãi gật đầu, nói, “Tên này không tồi, đợi bổn vương khởi tấu Hoàng Thượng lấy tên này đặt đi…”

Trong lòng Dư Tiểu Thảo cả kinh, vội cao giọng ngăn cản: “Không được!”

Nàng dám khẳng định, đương kim Hoàng thượng chính là người cũng xuyên đến thế giới này. Kiếp trước đã xem không ít tiểu thuyết xuyên không, một số người sau khi xuyên qua có được địa vị cao, vì không muốn bại lộ bí mật của mình đã hãm hại những người cùng xuyên qua như họ. Chuyện này không dám chắc sẽ không xảy ra trên người nàng!
Nhấn Mở Bình Luận