Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Ánh mắt lạnh lùng cương quyết, mắt phượng nhỏ dài xinh đẹp, đôi môi mong mỏng dưới mũi cao như điêu khắc đang mím chặt thành một đường. Thiếu niên ánh mắt sắc bén, vẻ mặt lạnh lùng, lộ ra một loại sắc sảo và bén nhọn không chịu trói buộc.

Cũng không biết tại sao, Dư Tiểu Thảo lại cảm nhận được rõ ràng tất cả lạnh lẽo và xa cách của hắn, chỉ là tạo một lớp vỏ kiên cố để bảo vệ đáy lòng mềm yếu của mình thôi. Lúc nào cũng lạnh lùng ngụy trang bản thân, chắc chắn hắn rất mệt đúng không? Vô duyên vô cớ, nàng lại xuất hiện đau lòng nhàn nhạt...

Hương trà nhàn nhạt từ từ tản ra trong không khí ở phòng tiếp khách. Chu Tuấn Dương hào sảng khí khái ngồi trên ghế chủ vị dành cho khách, chậm rãi bưng tách trà thơm lên, dùng nắp tách gạt bã trà xanh trong nước trà đi, môi đỏ thắm uống vào một ngụm nhỏ - trà Tây Hồ Long Tỉnh, cũng không phải loại trà đắt tiền hay quý giá gì, nhưng hắn chưa từng được uống loại trà thơm có mùi thơm mát lạnh tản ra, hương trà ngọt trong thế này. Chu Tuấn Dương đưa mắt nhìn lá trà trong tách, lông mi rậm cong lên như cánh bướm run run. Hắn cúi đầu xuống, lại uống một ngụm trà thơm.

Dư Hải có chút cẩn thận ngồi ở dưới tay Dương Quận vương. Các nhân vật như Vương gia, Vương phi, chàng chỉ từng nghe trong hí kịch và nhìn thấy trong sách thôi, ở chung một không gian với Quận vương gia, thật sự là một thể nghiệm hoàn toàn mới. Nhìn con gái nhỏ đang cư xử tự nhiên, Dư Hải cảm thấy người làm cha như chàng không thể giúp được gì, cũng không thể làm con gái mất mặt có đúng không? Nghĩ vậy, chàng cố gắng ngồi thẳng người, vẻ mặt có chút nghiêm túc.

Từ sau khi tiểu Quận vương vào đây, vẫn chưa từng nói một câu, chỉ lo uống trà. Dư Tiểu Thảo cảm giác trên gáy mình chảy xuống mấy vạch màu đen... đừng nói ngươi đặc biệt chạy đến Phòng phủ uống trà đó nhé?

Thấy tiểu Quận vương không có ý lên tiếng, Dư Tiểu Thảo có chút không ngồi yên được nữa. Nàng tự tay thêm chút nước trà cho Tiểu Quận vương, cười nhạt nói: "Không biết lần này tiểu Quận vương đến đây vì chuyện gì thế ạ?" Cách nói chuyện không thuận miệng như vậy làm nàng suýt cắn trúng đầu lưỡi của mình. Trong lòng Dư Tiểu Thảo thầm liếc mắt xem thường, nói chuyện với những vương công quý tộc này đúng là mệt mỏi mà.

Chu Tuấn Dương cảm giác được rõ ràng tâm trạng lo lắng không yên của Dư Hải. Hắn biết người đàn ông cực kỳ thật thà chất phác này là cha ruột của tiểu nha đầu. Liếc mắt nhìn dưa hấu tươi mới được đặt trên bàn phòng tiếp khách, trên lá cây giống như còn đang mang theo giọt sương, có lẽ sáng sớm hôm nay vừa hái xuống đã đưa tới cho con gái. Thật đúng là một người cha yêu thương con gái!

Năm ngoái dưa hấu của Dư gia bán rất khá, chuyện này hắn cũng biết. Hắn lại không nghĩ rằng tiết trời còn sớm như vậy mà dưa hấu đã chín rồi? Nếu như hắn nhớ không lầm, cho dù ở phương Nam ấm áp, dưa hấu cũng không thể nào chín sớm như vậy mà?

"Dưa hấu này..." Chu Tuấn Dương trầm ngâm trong chốc lát, hắn tiếc chữ như vàng, chỉ nói ba chữ rồi lại im lặng tiếp.

Mẹ nó, chẳng những chạy tới uống trà mà còn đòi ăn dưa hấu nữa? Chẳng lẽ nàng gặp một Quận vương gia giả rồi hả? Dư Tiểu Thảo nhìn không được ném tới một ánh mắt cực kỳ xem thường.

Trong lúc đảo mắt, thoáng nhìn thấy biểu cảm xem thường của tiểu nha đầu. Chu Tuấn Dương đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, sao hắn không cảm nhận được cảm xúc và tâm trạng của tiểu nha đầu?

Năng lực thăm dò lòng người của Chu Tuấn Dương cũng không chỉ là thuật đọc tâm, mà còn có thể hiểu rõ cảm xúc của đối phương ví dụ như vui sướng, đau khổ, độc ác, chán ghét vân vân. Cũng giống như cảm xúc lo lắng không yên của Dư Hải lúc này vậy. Cảm xúc càng đậm thì ảnh hưởng với hắn càng lớn hơn, có những lúc, các loại cảm xúc tiêu cực ùn ùn kéo đến, khiến cho hắn gần như không chống đỡ được, muốn tìm một con đường để bùng nổ. Có một khoảng thời gian, hắn đã từng sử dụng bạo lực để trút ra, nhưng cũng chỉ làm tăng thêm tiếng xấu mà thôi.

Mười mấy năm qua, gần như không có cảm xúc mà hắn không nhận ra. Nhưng hôm nay, hắn lại không cảm giác được một chút ít dao động tâm trạng của tiểu nha đầu trước mặt. Chuyện này khiến hắn vừa ngạc nhiên, lại vừa không yên.



Trong lúc đang nghi ngờ, Dư Tiểu Thảo đã sai người cầm dao tới đây rồi, tay chân nhanh nhẹn bổ một quả dưa hấu ra, để lên khay trà bưng tới trước mắt tiểu Quận vương. Đôi mắt to của nàng cong lên như trăng lưỡi liềm, khóe miệng thích cười có má lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện, giòn giã nói: "Tiểu Quận vương, dưa hấu này là mấy quả chín sớm nhất trong ruộng dưa nhà dân nữ, tới nếm thử một miếng tươi ngon đi!"

Chu Tuấn Dương thấy khuôn mặt tươi cười xán lạn như hoa mùa xuân của nàng, nhưng trong lòng lại không suy đoán được, sau nụ cười này có phải là thật lòng hay không, có âm mưu mà hắn không biết hay không? Bỗng nhiên hắn phát hiện, tách khỏi năng lực cảm giác mà hắn chán ghét, trong lòng hắn lại không có cảm giác an toàn...

Hắn nhìn thoáng qua dưa hấu đỏ au, lại ngước mắt yên lặng nhìn đứa bé nho nhỏ đang bưng khay trà, giống như muốn xuyên qua nét mặt tiến vào sâu trong nội tâm nàng.

Ủa? Không phải tiểu Quận vương muốn ăn dưa hấu à? Bổ cho hắn rồi sao hắn lại không ăn? Nhìn nàng làm cái gì? Chẳng lẽ trên mặt nàng có dính thứ gì bẩn? Dư Tiểu Thảo không nhịn được đưa một bàn tay lên sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của mình. Nước dưa hấu trên tay cũng vô tình để lại một vết màu đỏ ở trên mặt.

Đôi mắt to trong như nước nhấp nháy nhấp nháy. Người ta thường nói, mắt của một người thể hiện ra nội tâm của người đó. Đôi mắt này không hề trốn tránh ánh mắt lạnh như băng của hắn, tròng mắt vẫn trong veo như lúc ban đầu làm cho hắn dần dần bỏ xuống đề phòng. Một bé gái nông thôn chưa đến mười tuổi, có thể có bao nhiêu suy nghĩ. Hắn lúc nào cũng có chút thần hồn nát thần tính rồi?

Dưới ánh nhìn chăm chú mang theo nghi ngờ đó, hắn đưa tay cầm lên một miệng dưa hấu, từ từ cho vào trong miệng. Ngọt ngào mang theo chút mát lạnh từ từ tan ra trong miệng. Hương vị của dưa hấu này... Ngọt thanh ngon miệng hơn tất cả dưa hấu mà hắn từng ăn nữa, giống như tất cả cảm xúc tiêu cực đều bị mùi vị ngọt ngào khó mà miêu tả này mang đi, trong lòng chỉ còn lại hai chữ - hưởng thụ!

"Hương vị như thế nào?" Khuôn mặt nhỏ nhắn muốn được khen ngợi biểu dương cực kỳ sống động xuất hiện trước mặt hắn. Giống như nếu hắn không khen một câu thì chính là tội nhân thiên cổ vậy.

Chu Tuấn Dương ăn xong miếng dưa hấu trong tay, lại lấy thêm miếng nữa, hiếm khi khen một câu: "Cũng không tệ lắm!"

"Phải không, phải không!" Đôi mắt to của Dư Tiểu Thảo hiếp lại thành một đường, giống như một con mèo con được chủ nhân vuốt ve vậy: "Ta đã nói rồi! Hương vị của dưa hấu nhà ta trồng cũng không phải mấy loại dưa hấu bình thường có thể so sánh. Chỉ riêng cái này thôi, đã có thể khinh thường tất cả dưa hấu của Đại Minh rồi..."

Dư Hải nghe thấy câu này là biết tật xấu thích khoe khoang của con gái nhà mình lại tái phát. Nhưng mà bây giờ đang ở trước mặt Quận vương gia, đừng nên chọc giận tới quý nhân. Chàng vội vàng mở miệng nói: "Khuê nữ, chúng ta có thể khiêm tốn một chút không?"

Tình cảm yêu thương con gái nồng đậm tấn công tới chỗ Chu Tuấn Dương. Hắn nhìn thoáng qua người đàn ông nông thôn mang vẻ chất phác kia. Trong lòng chàng rõ ràng tràn đầy sợ hãi, nhưng lại sẵn lòng gánh vác trách nhiệm xúc phạm mình, đi giải vây cho con gái chàng. So sánh với những quan viên bán con gái để cầu vinh kia, đây thật là tình thương của cha đơn thuần như thế nào chứ!

Những xiềng xích trói buộc trong lòng Chu Tuấn Dương hình như đã có chút buông lỏng vào lúc này. Người nhà quê có cái tốt của người nhà quê, cái loại chất phác đó, cái loại mộc mạc, đơn thuần, tốt bụng đó, có lẽ mấy quý nhân trên quan trường lâu dài đã sớm quên mất rồi. Cũng chính là những thứ này khiến cả thể xác và tâm hồn của hắn đều dần dần thả lỏng.

"Lệnh ái nói không sai! Dưa hấu này nhà các ngươi đúng là trồng rất tốt! Mấy ngày nữa ta hồi kinh, lấy cho ta một xe để tặng người ta!" Chu Tuấn Dương vẻ mặt đương nhiên nói.

Để một xe? Có trả tiền không? Chu Tuấn Dương không cần năng lực cảm giác cũng đã hiểu suy nghĩ của nàng lúc này qua cái vẻ mặt không chút che giấu kia. Gia là ai? Còn không trả nổi tiền một xe dưa hấu hay sao? Tùy tiện lấy ra một cái từ trong mấy thứ lẻ tẻ đem về từ Tây Dương cũng vượt qua giá trị của một xe dưa hấu rồi! Coi gia là cái gì chứ? Cái loại ác bá đầu đương lấy đồ không trả tiền sao? Chu Tuấn Dương tức giận đến bật cười rồi!



"Quận vương gia, dám hỏi một câu, khoảng mấy ngày nữa thì ngài hồi kinh?" Lấy dưa hấu nhà mình làm quà tặng? Có thể được Quận vương gia coi trọng đương nhiên là một chuyện vinh dự rồi. Nghĩ đến những quý nhân trong Kinh thành kia đều ăn thử dưa hấu nhà mình, đều biết Dư gia ở Đường Cổ trồng ra dưa hấu ăn ngon, Dư Hải chỉ cần nghĩ tới đã thấy kích động rồi. Nhưng mà, hai ngày này dưa hấu vẫn không thể hái xuống nhiều được, nếu như ngày mai Quận vương gia cần, chàng đi đâu biến ra một xe dưa hấu đây?

Đối với tâm trạng mâu thuẫn vừa kích động vừa thấp thỏm không yên của chàng, Chu Tuấn Dương không muốn tìm tòi nghiên cứu quá nhiều, mở miệng nói: "Năm ngày sau lên đường! Không biết có thể có chuyện gì khó xử không?"

"Không có không có!" Dư Hải cuối cùng cũng yên tâm, "Năm ngày sau, có lẽ dưa hấu trong ruộng đã chín không ít rồi. Hái một xe có lẽ không thành vấn đề!"

Tiền đâu, tiền đâu? Không nên cho ít bạc sao? Dư Tiểu Thảo chớp đôi mắt to sáng ngời, tràn đầy mong đợi nhìn tiểu Quận vương.

Khóe miệng Chu Tuấn Dương giật giật, tiểu nha đầu này nhét tiền vào trong mắt hả? Chỉ còn thiếu không đưa tay đòi tiền công khai thôi! Hắn tháo hà bao treo bên hông xuống, trực tiếp ném lên khay trà trong tay Tiểu Thảo.

Dư Tiểu Thảo nhìn chằm chằm túi tiền được dệt thêu khéo léo kia, xẹp lép à, dáng vẻ giống như không có bao nhiêu cả. Thân là Quận vương, tên nhóc này sẽ không nghèo như vậy chứ? Bên trong - có lẽ nào là thỏi vàng không? Không phải trong tiểu thuyết đều viết như vậy sao? Những quý nhân quan to có thân phận và địa vị đều sử dụng thỏi vàng mà. Một lượng vàng bằng mười lượng bạc, có lẽ tiền cọc bao nhiêu cũng đủ rồi nhỉ?

Ánh mắt kia của tiểu nha đầu là có ý gì? Ngại hắn cho ít sao? Một xe dưa hấu có thể tốn bao nhiêu tiền, nghìn lượng bạc cũng đã đủ rồi, trong hà bao của hắn còn là ngọc bội ngọc ấm dương chi, không hơn năm nghìn lượng bạc không thể mua lại! Đúng là có mắt không biết vàng khảm ngọc mà!

Ai nha! Tiểu Quận vương này cũng quá nghèo rồi đó! Không sao cả, mấy ngày nữa lúc đi thăm Tĩnh Vương phi có thể thuận miệng nhắc tới chuyện này, để bà ấy tăng tiền tiêu vặt cho con trai nhỏ mới được. Chao ôi, nàng đúng là rất thấu tình đạt lý mà!

Nghĩ đến tiểu Quận vương có một người mẹ có tiền, Dư Tiểu Thảo không xoắn xuýt vấn đề có tiền cọc hay không nữa. Nàng nhìn tiểu Quận vương ăn thêm mấy miếng dưa hấu, sau khi dừng lại thì bảo nha hoàn phục vụ ngoại viện đem đi cho đại ca thị vệ bên ngoài nếm thử một chút. Dù sao dưa hấu đã bổ rồi, bỏ thì cũng là bỏ. Thị vệ người ta cũng rất cực khổ đó có được không!

Tiểu nha đầu thật biết làm người mà! Phải biết thị vệ của phủ Tĩnh vương đi ra ngoài đều được người ta tiếp đãi long trọng và nịnh bợ, cấp bậc còn quý giá hơn mấy quan nhỏ trong kinh nữa!

"Những hạt ngô kia... Ngươi trồng rồi chứ?" Cuối cùng, Chu Tuấn Dương cũng nhớ tới mục đích mình đến đây, mở miệng nói.

Hạt ngô? Không lẽ là hối hận vì đưa hạt giống cho mình nên tới đòi về chứ? Dư Tiểu Thảo vẻ mặt nghi ngờ nhìn tiểu Quận vương

Chu Tuấn Dương tức giận nói: "Vẻ mặt đó của ngươi là có ý gì? Đồ tiểu gia đã đưa rồi thì sao có thể đòi về chứ? Những đại thần bộ Hộ ở trong kinh không biết trồng cây ngô thế nào. Ta tới đây là để hỏi thử ngươi đã trồng hay chưa, phương pháp gieo giống là gì mà thôi!"
Nhấn Mở Bình Luận