Ngô Đức Thuận nhận ra cô nương Dư gia là một nữ tử nông gia vô cùng phổ thông, còn có tay nghề nấu nướng rất ngon, lá gan lớn hơn và lanh lợi hơn những tiểu cô nương bình thường một chút. Nhiêu đây mà thôi... Đây là những suy nghĩ trước đây của hắn ta, nhưng bây giờ, nàng chỉ nói một câu đã kéo chủ tử trở về từ trong cuồng bạo, chuyện này dường như chỉ có Vương phi nương nương mới có thể làm được! Chẳng lẽ, địa vị của tiểu cô nương ở trong lòng chủ tử đã sắp đuổi kịp Vương phi nương nương?
Nhận ra điều này, trong lòng Ngô Đức Thuận vô cùng sợ hải! Chủ tử mới chỉ gặp tiểu cô nương người ta có vài lần? Chẳng lẽ là vừa gặp đã yêu trong truyền thuyết? Không thể nào? Tiểu cô nương trông chỉ mới khoảng mười tuổi mà thôi, chẳng lẽ chủ tử thích trẻ vị thành niên?
Mà lúc này Dư Tiểu Thảo, cũng không bình tĩnh ngây thơ giống bên ngoài như vậy. Trái tim nàng đập thình thịch thình thịch như muốn sắp vọt lên miệng nhảy ra ngoài. Trong nháy mắt kia, nàng cho rằng giây tiếp theo mình có thể mất mạng. Tiểu Quận vương bạo phát bạo ngược giống như thủy triều, dường như muốn nhấn chìm nàng. Đôi mắt vằn đỏ đầy tia máu kia đâu phải là đôi mắt con người mà là ánh của loài mắt dã thú hung ác nhất!
Nhưng nàng dù sao cũng không chỉ là một cô bé mười tuổi. Cuộc sống khó khăn ở kiếp trước đã làm nàng luyện được tâm lý càng ở trong hoàn cảnh khó khăn hiểm trở, lại càng phải bình tĩnh cố gắng cứu mình. Trong khoảnh khắc dường như không thể hít thở kia, nàng đã liều chết một lần, cố gắng dùng giọng nói trong sáng tự nhiên của mình. Bởi vì nàng mơ hồ cảm thấy giọng nói của mình dường như có thể trấn an lòng người. Cũng may, nàng đã cược thắng, thành công cứu được mạng nhỏ của mình và những người chung quanh!
Hai tròng mắt ẩn giấu hơi thở cuồng bạo cuộn trào, yên lặng nhìn khuôn mặt nhỏ của Tiểu Thảo hơi mang sắc tái nhợt và cái trán lấm tấm mồ hôi của nàng. Vừa rồi, hắn vậy mà thiếu chút nữa lại mất khống chế ở trước mặt nàng? Rõ ràng ở sâu trong nội tâm không muốn tổn thương nàng, lại xuất hiện hiệu quả ngược lại.
Hắn nhớ tới loại cảm xúc không biết bùng nổ khi nào này chính là thứ làm hắn căm thù đến tận xương tuỷ nhưng lại không có năng lực khống chế, chẳng lẽ kẻ thật sự không nên tồn tại chính là hắn? Càng muốn tới gần người khác lại càng dễ dàng khiến họ chịu thương tổn. Hắn không muốn tiểu nha đầu mang đến nhẹ nhàng tự tại cho hắn này lại bị hủy trong lúc cảm xúc của hắn mất khống chế. Có lẽ, rời xa nàng mới là lựa chọn chính xác nhất!
Chính Chu Tuấn Dương cũng không phát hiện ra, ngoài phụ vương mẫu phi và các anh chị ra, thế mà hắn lại có thêm một người muốn bảo vệ. Có lẽ, suy nghĩ lúc này trong lòng hắn không liên quan đến tình yêu, chỉ là muốn bảo vệ vẻ trân quý hồn nhiên tốt đẹp của nàng...
Ngô Đức Thuận thấy chủ tử không mở miệng, lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên đầu, nhỏ giọng nói: "Dư cô nương, chủ tử nhà chúng ta vừa rồi chỉ đang nói giỡn với ngươi thôi..."
Ấy, chủ tử tính tình lãnh khốc đạm mạc, không ngờ cũng biết nói giỡn? Có gian... tình!
"Ngươi... mau đi đi thôi!" Chu Tuấn Dương khôi phục thái độ lạnh nhạt thường ngày, con ngươi sâu thẳm như đầm nước sâu, không dám nhìn về phía đôi mắt trong suốt sáng trong kia, đôi mắt to tựa như có thể nhìn thấu hết thảy.
Dư Tiểu Thảo bĩu môi, thầm nghĩ: Không cần ngươi đuổi, ta đang ước gì được đi sớm một chút đây! Lấy tính tình vui buồn thất thường của ngươi kia, còn ở trước mặt ngươi thêm một khắc, sẽ có thêm một chút nguy hiểm đây! Vừa mới thật sự hù chết bảo bảo rồi!
"Được! Ta còn phải sắc thuốc cho mẹ nuôi nữa, xin đi trước nhé! Ngươi từ từ đi dạo đi." Dư Tiểu Thảo cố gắng duy trì vẻ tươi cười trên mặt, lấy ra dáng vẻ thong dong nhất từ biệt tiểu Quận vương. Đừng nhìn động tác lên ngựa không nhanh không chậm của nàng, thật ra trong lòng nàng lại nghĩ: Mau chóng rời khỏi con đại bạo long này!
Nhìn bóng dáng nhỏ yếu cưỡi trên ngựa nhỏ đang dần dần đi xa, Chu Tuấn Dương cảm thấy trong lòng mình có một loại trống rỗng giống như còn có loại bực bội khó có thể phát tiết. Cảm giác cảm xúc của mình đang âm thầm có chút dao động, Chu Tuấn Dương không dám lại ở trên phố lâu hơn, lập tức trở về biệt viện.
Buổi tối hôm đó, Tĩnh Vương phi đã biết được chuyện hôm nay con trai út thiếu chút nữa mất khống chế ở trên phố từ trong miệng Ngô Đức Thuận, trong lòng bà ấy cảm thấy vừa lo lắng lại vừa may mắn. Khi biết một câu của Dư Tiểu Thảo có thể kéo con trai út từ trong ranh giới bùng nổ trở bề, động tác trên tay Tĩnh Vương phi tạm dừng trong chớp mắt.
Mười năm nay, bà ấy tinh tường biết được khi con trai nhỏ không chịu nổi cảm xúc tiêu cực trong lòng, khi bộc phát, ngoài bà ấy còn có thể miễn cưỡng trấn an con trai, dường như không còn có ai khác có thể áp chế nó.
Từ sau khi con trai út học võ cùng sư phụ vương phủ mời đến, nó tư chất rất cao, lại có Lưu tổng quản ầm thầm chỉ điểm nên đã tiến bộ rất nhanh, khi mười hai mười ba tuổi, ngay cả tất cả sư phụ dạy nó tập võ hợp lại dùng hết khả năng cũng mới có thể đấu ngang tay với thằng bé.
Thân thủ của con trai lợi hại như vậy, một khi bùng nổ, nhất định sẽ máu chảy thành sông. Tuy rằng đối với Chu Tuấn Dương, người chết hay bị thương đều là những kẻ có chút tâm tư bất chính không có ý tốt. Nhưng người khác không biết, nếu không phải phủ Tĩnh vương dùng các con đường để che giấu, đoắn chắc thanh danh bạo ngược của nó đã sớm truyền khắp Kinh thành. Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, bà ấy thật sự không biết khi nào con trai bùng nổ một lần sẽ mang đến cho nó hậu quả như thế nào.
Con trai út đã sắp mười bảy, đã tới tuổi làm mai rồi. Bà ấy cũng đã nhìn trúng mấy danh môn khuê tú trong kinh, nhưng nguyên nhân vẫn chậm chạp mãi không dám đi cầu hôn chính là tính tình giống như đốt pháo không biết khi nào mất khống chế của con trai út. Người làm mẹ là bà ấy lại không thể lúc nào cũng ở bên người con trai, nếu như... Vậy hậu quả tuyệt đối không dám tưởng tượng!
Mà con trai út dường như cũng không có hảo cảm với khuê tú trong kinh. Có tiểu cô nương lá gan lớn chút, khi muốn tới gần, cảm xúc của nó lại vẫn luôn không ổn định. Cứ tiếp tục như vậy làm sao mà được đây? Việc hôn nhân của Chu Tuấn Dương lại thành một mối bận tâm lớn trong lòng Tĩnh Vương phi!
Hôm nay vừa nghe thị vệ của con trai nhỏ nói, tiểu cô nương Dư gia lại chỉ bằng một câu đã là có thể kéo con trai út trở về từ trong mất khống chế. Ánh mắt Tĩnh Vương phi sáng ngời, tựa như đang đi lạc lại có người chỉ rõ phương hướng cho bà.
Tiểu cô nương Dư gia? Ừm! Vẻ ngoài nhỏ nhắn rất vui vẻ! Tuy xuất thân nông gia nhưng lại không có loại không có vẻ hèn kém của con gái nhà dân thường, ở trước mặt Vương phi là bà ấy luôn có thể không kiêu ngạo không siểm nịnh, thái độ thân thiết tự nhiên, làm người ta cảm thấy thoải mái. Lại có tay nghề nấu ăn, sắc dược thiện... Mấu chốt nhất chính là, có thể trấn an được cảm xúc của con trai út! Tĩnh Vương phi càng nghĩ, càng cảm thấy tiểu cô nương là người tốt nhất để làm thê tử của con trai út của bà ấy.
Thân phận? Vậy tuyệt đối không là vấn đề! Phủ Tĩnh vương không có quan niệm gì mà môn đăng hộ cũ rích đó cả! Hơn nữa, tiểu cô nương không phải con gái nuôi của Phòng tướng quân sao? Lấy sủng tín của Hoàng thượng đối với Phòng tướng quân, nhiệm cụ ở cảng Đường Cổ hoàn thành, Phòng tướng quân tất nhiên sẽ được thăng quan tiến tước. Nhà nữ hài muốn cao gả, nữ nhi quan tam phẩm, trong mắt người ngoài khi phối hợp với con trai bà cũng xứng đôi!
Tuổi? Lớn hơn có sáu, bảy tuổi thôi, có thể là lớn sao? Ở Kinh thành, nam nhân lớn hơn nữ nhân hai ba mươi tuổi cũng không phải không có! Xa không nói, không phải Phòng tướng quân hơn hơn thê tử của hắn mười tuổi sao? Cuộc sống của hai người vẫn luôn trải qua ngọt ngọt ngào ngào, khiến người hâm mộ sao? Lại nói tiếp, nam nhân vẫn nên lớn tuổi mới tốt, biết thương người!
Nhưng năm nay tiểu cô nương mới mười tuổi. Con trai bà nếu muốn ôm được mỹ nhân về, còn phải chờ mấy năm nữa. Chờ thì chờ thôi, có mục tiêu vẫn còn tốt hơn loại tuyệt vọng chờ mong không có mục tiêu này rất nhiều!
Việc ưu sầu nhất trong lòng đó là chuyện hôn sự của con trai út đã ổn thỏa, Tĩnh Vương phi cảm thấy dường như đã buông xuống được tảng đá lớn trong lòng, nháy mắt nhẹ nhõm hẳn. Bà ấy thật sự không có lo lắng cảm tình giữa hai người có vấn đề! Dựa vào tính tình của con trai út, nếu không thèm để ý, sao có thể tỉnh táo lại vì một câu của người ta?
Còn chuyện Dư Tiểu Thảo có nguyện ý hay không, Tĩnh Vương phi cũng cảm thấy vấn đề không lớn. Lâu ngày sinh tình, về sau bà ấy tạo nhiều cơ hội một chút, để hai người gặp nhau nhiều một chút. Con trai lớn lên giống bà ấy, trông đẹp trai như vậy! Bà ấy thật không tin, có người có thể chống cự được khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt vô song này!
Vương phi nương nương, người lấy đâu ra nhiều tự tin như vậy, hay là tự luyến đây?
Không chờ Tĩnh Vương phi tạo cơ hội cho con trai, Chu Tuấn Dương đã mang theo mấy thị vệ, ra roi thúc ngựa hồi kinh. Lần này, hắn vứt bỏ công việc trong kinh, xin nghỉ tới Đường Cổ thăm mẫu phi, nếu bị người có ý cố ý gây sự lấy cớ, cho dù Hoàng thượng là đường huynh cũng chưa chắc có thể bảo vệ hắn.
Cũng may, hành trình Đường Cổ lần này cũng không phải là không có thu hoạch. Dư gia có năng lực gieo trồng kinh người, đủ để giải trừ nguy cơ cho hắn. Chu Tuấn Dương cúi đầu nhìn cây ngô non dùng bùn đất bao lấy bộ rễ trong tay. Đây là hắn mang về từ trong ruộng Dư gia, nghe nói hắn muốn mang về kinh, tiểu nha đầu kia còn cho hắn một lọ nước riêng, dặn dò hắn thường xuyên nhỏ vài giọt vào rễ cây, tránh để cây ngô bị chết.
Nhớ tới khi tiểu nha đầu dặn dò hắn, loại dáng vẻ giống như tiểu đại nhân đó làm khóe miệng Chu Tuấn Dương lại không nhịn được mà muốn cong lên. Ấy? Tại sao lại nghĩ tới tiểu nha đầu kia? Không phải đã quyết định muốn rời xa nàng, sau này tốt nhất không còn liên hệ rồi sao? Chu Tuấn Dương nhăn mày kiếm, cảm giác kháng cự trong lòng là thế nào đây?
Sợ cây ngô non không chống đỡ được đến Kinh thành, dọc đường đi, Chu Tuấn Dương màn trời chiếu đất, lộ trình vốn ba ngày lại không cần tới hai ngày. Hắn vừa về nhà chỉ kịp tắm rửa, thay đổi ý phục trên người đã bị Hoàng thượng triệu tiến cung.
Trong ngự thư phòng, Kiến Văn đế chỉ vào tấu chương vạch tột hắn trên bàn, cười như không cười nói: "Tuấn Dương à, nhìn xem đi! Chưa đến nửa tháng, đệ đã chọc cho ta nhiều kiện tụng như vậy! Có người nói đệ cậy sủng sinh kiêu, có người nói đệ bỏ nhiệm vụ, còn có người nói đệ không để trẫm vào mắt... Đệ có thể biện giải cho mình như thế nào đây?"
Chu Tuấn Dương vẫn chưa cảm nhận được cảm xúc không vui trên người Hoàng thượng, hắn bình tĩnh nhìn quanh ngự thư phòng, ngoài vài vị thần tử là cánh tay đắc lực của Hoàng thượng, không ngờ còn có mặt Thượng thư bộ Hộ đang mặt ủ mày ê. Đối mặt với ác ý ngầm truyền đến, Chu Tuấn Dương chẳng tỏ cảm xúc gì, bưng chậu cây tới, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn trước mặt Hoàng thượng.
Nhìn cây xanh dồi dào sức sống trong chậu hoa, Hoàng thượng trêu đùa mà nói một câu: "Sao thế? Ngay trước mặt nhiều đại thần như vậy lại đúng lý hợp tình công khai tặng lễ, ngoài Chu Tuấn Dương đệ cũng không có ai! Muốn thu mua trẫm, cũng phải nói cho trẫm đây hoa cỏ trân quý là gì chứ?"
"Cây ngô!" Chu Tuấn Dương tiếc chữ như vàng làm Hoàng thượng có loại xúc động muốn đánh người. Ngươi có dám nói ngắn gọn hơn chút nữa không?
Ánh mắt Thượng thư bộ Hộ sáng lên, tiến lên tới gần quan sát thật kỹ, hỏi: "Dương Quận vương, ngươi nói cây xanh này là cây ngô non? Dương Quận vương, ngươi trông được ngô rồi?"
Mấy mảnh ruộng thí nghiệm trên Hoàng trang tiến triển cũng không thuận lợi. Có ruộng cây non thưa thớt, tỉ lệ nảy mầm cực thấp. Có ruộng cây non mọc ra không ít, nhưng lớn lên không tươi tốt, cứ héo úa dần đi, giống như dinh dưỡng không đầy đủ vậy. Lão nông có kinh nghiệm nhìn thấy lại thở dài không thôi, nói cứ tiếp tục như vậy, đến thu cũng chưa chắc có thể thu hồi được hạt giống.