uối cùng hai nhà đều lùi một bước, tiếp nhận phương án Tiểu Thảo đưa ra. Thời gian không còn sớm, cha con Lưu Hổ nhanh chóng xếp dưa hấu lên xe đi đến thị trấn. Hai cha con vốn tưởng rằng dưa hấu năm lượng bạc một quả, cả ngày sẽ không bán nổi một quả. Ai ngờ được, khi bọn họ vội vàng chạy xe trở đầy dưa hấu tiến vào trong thành đã không ngừng có người lại gần hỏi dưa hấu này có bán hay không? Có phải dưa hấu của Dư gia ở thôn Đông Sơn hay không? Bán ở đâu?
Chỉ một thoáng sau, xe ngựa đã tới gần cửa lớn của Trân Tu Lâu. Lưu Hổ đi vào nói lại những lời Tiểu Thảo đã nói cho chưởng quỹ nghe, chưởng quỹ chẳng những đồng ý ngay lập tức mà còn sắp xếp một tiểu nhị bày hàng giúp bọn họ. Sau đó còn hào khí đặt mười quả dưa để làm mâm trái cây đưa tặng hôm nay!
Sạp còn chưa kịp bày lên, một xe dưa hấu đã bán được gần một phần ba. Lưu Hổ ôm năm thỏi bạc mười lượng trong tay, cảm giác như bản thân đang nằm mơ vậy.
Sự thật căn bản không cho hắn có thời gian ngẩn người, những khách hàng năm ngoài nghe được tin đều rối rít sai hạ nhân đến mua dưa hấu, sợ chậm chân sẽ phải ra về tay không. Cha con Lưu Hổ vừa mới dọn xong sạp, lập tức đã bị mười mấy người vây chật như nêm cối, người này nói muốn hai quả, người kia la hét mua năm quả, tình cảnh hỗn loạn không chịu nổi!
Cha con Lưu Hổ vừa bảo vệ quầy dưa hấu, sợ sẽ bị ai đó đẩy sập xuống, vừa khàn giọng kêu: "Đừng đẩy, đừng đẩy! Mọi người đừng đẩy!"
Chưỡng quỹ của Trân Tu Lâu không nhìn nổi đành phải tiến lên giúp đỡ tiếp đón: "Mua dưa hấu mời xếp thành hàng, mỗi người đều có phần! Nếu bán xong xe này, mọi người có thể đặt trước, buổi chiều lại đưa một xe tới đây nữa!"
Cha con Lưu Hổ nghe được, cũng phụ họa theo: "Đúng vậy! Đúng vậy! Xếp hàng, phải xếp hàng! Không xếp hàng không bán!"
Tới mua Dưa hấu phần lớn là hạ nhân của những nhà có mặt mũi ở thị trấn, đều quen biết lẫn nhau. Vừa nghe thấy chưởng quỹ của Trân Tu Lâu nói ai cũng có phần, muộn nhất đến buổi chiều sẽ mua được, mọi người đều không điên cuồng xô xẩy về phía trước như vậy nữa.
Trong chốc lát, một đội ngũ xiêu xiêu vẹo vẹo đã xếp thành một hàng trước sạp dưa hấu đơn sơ. Con phố này cũng được coi như phố tinh phẩm của trấn Đường Cổ, có khá nhiều nhà có tiền ở đây, cho nên một số cửa hàng đều được trang hoàng khá độc đáo. Sạp nhỏ đơn sơ chỉ được ghép bằng mấy tấm ván gỗ như của cha con Lưu Hổ không khỏi khiến nhiều người cảm thấy khinh thường khi nhìn lại.
Người đi trên đường phố đều sôi nổi dùng ánh mắt chứa đầy sự tò mò nhìn qua. Đột nhiên một cô gái không giữ bình tĩnh thét chói tai vang lên tận mây xanh: “Woa! Dưa hấu, dưa hấu! Trang tỷ tỷ, ta đã tính trước hôm nay Dư gia nhất định sẽ lại bán dưa hấu! Chuyến đi hôm nay quả nhiên không uổng công!"
Trang đại tiểu thư mang theo tỳ nữ bên người tránh sang bên cạnh, sợ bị người khác biết mình đi cùng với người này. Còn không phải chỉ là dưa hấu sao! Cũng không phải chưa từng được ăn, thèm đến mức này sao?
Trang đại tiểu thư đánh chết cũng không thừa nhận dưa hấu đại ca nàng ta mang về từ Kinh thành căn bản không thể so sánh với dưa hấu của Dư gia. Không những hương vị không ngon mà thịt quả bên trong còn quá ít, mỗi người chỉ được một miếng nhỏ, giá thì lại đắt muốn chết!
“Thu Nhi, đi hỏi một chút dưa hấu đó là của Dư gia sao? Năm nay giá cả như thế nào?” Tuy Trang đại tiểu thư ghét bỏ quán dưa hấu đơn sơ kia nhưng chung quy lại vẫn hoài niệm hương vị dưa hấu của Dư gia, đương nhiên sẽ không nỡ rời đi.
Tiểu nha đầu bên cạnh Trang đại tiểu thư mặc váy áo màu xanh lục lanh lợi đáp lời, chạy đến gần sạp đang định dò hỏi. Nhị quản gia của Diêu gia vừa đến lượt được mua dưa hấu thấy vậy trừng mắt nhìn nàng ta nói: "Muốn mua dưa thì ra phía sau xếp hàng! Không xếp hàng, người ta không bán!"
Thu Nhi làm lơ hắn, hỏi rõ vấn đề tiểu thư muốn biết, sau khi nhìn thoáng qua số dưa hấu không còn bao nhiêu trên sạp và trên xe ngựa, nàng ta buồn rầu trở về bên cạnh tiểu thư, nói: "Tiểu thư, số dưa trên sạp quả đúng là dưa hấu của Dư gia, nhưng... Hôm nay dường như sẽ không tới lượt chúng ta!"
Vương cô nương ôm túi tiền phình to của mình, dùng ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm dưa hấu đang càng ngày càng ít. Vì năm nay có thể ăn cho đã nghiền, nàng đã tích góp bạc hơn nửa năm. Mấy ngày nay, vì theo dõi Dư gia có đưa dưa hấu ra thị trường hay không, mỗi ngày nàng ta đều tìm lý do để đến con phố này đi dạo, đế giày cũng sắp bị mài mòn trên con đường này rồi.
Thật vất vả mới thấy được dưa hấu Dư gia ngày đêm trông mong nhưng lại không thể mua được. Thật đáng tiếc! Đúng rồi! Năm trước không phải Dư gia cũng nhận đặt trước dưa hấu hay sao? Hôm nay nàng ta nhất định phải đặt trước hai quả, muộn nhất ngày mai nàng ta lại có thể thưởng thức dưa hấu thơm ngon rồi! Mau chóng đi xếp hàng thôi!
Vương cô nương cũng không tự mình đi xếp hàng cùng một đám hạ nhân nên đưa bạc cho tiểu nha hoàn bên cạnh mình, để cho nàng ta đi xếp hàng.
Nhìn đội ngũ càng ngày càng dài thêm, đại chưởng quỹ lại đưa ra đề nghị với cha con Lưu Hổ dùng "hạn mua" - mỗi người chỉ có thể mua nhiều nhất hai quả. Mặc dù như vậy, một xe hơn bốn mươi quả dưa hấu đều mau chóng bị tranh mua không còn một mống. Hơn nữa, bọn họ cũng không rảnh lo chia lớn nhỏ, dưa hấu vừa bày lên sạp đã lập tức có chủ. Những người mua đều hành động nhanh nhất có thể như chỉ sợ chậm một chút sẽ bị người khác cướp mất. Cha con Lưu Hổ chỉ cần ngồi thu tiền là được!
Những người không mua được lại tiếp tục xếp hàng chờ đăng ký. Cha con Lưu Hổ đều không biết viết chữ, đại chưởng quỹ tìm cho bọn họ một người biết viết trong tiệm giúp việc đăng ký. Trong quá trình đăng ký, Lưu hổ để con trai ở lại đây chờ, bản thân vội vàng chạy xe ngựa trở về thôn Đông Sơn.
Dưa hấu hái buổi sáng còn thừa ít nhất hai xe. Dư Thải Phượng đang làm cỏ trong ruộng ngô thấy chồng mình mới đi được nửa ngày đã trở về, nghi hoặc chạy lại hỏi một tiếng. Lúc biết được dưa hấu năm lượng bạc một quả bị tranh cướp để mua trên thị trấn, nàng ấy không khỏi líu lưỡi không thôi: Người thị trấn quả nhiên có tiền. Nếu ở thôn Đông Sơn, cả nhà làm lụng vất vả cả tháng cũng không kiếm đủ tiền mua được một quả dưa hấu. Ngay cả gạo trắng, bột mì còn không được ăn, huống chi loại hoa quả ăn chơi quý hiếm này!
Dưới sự thúc giục của Lưu Hổ, Dư Thải Phượng không rảnh lo sững sờ, vội vàng giúp đỡ xếp dưa hấu lên xe. Một xe này xếp được ước chừng năm mươi quả dưa hấu. Đến lúc xe dưa hấu thứ hai tới thị trấn đã là buổi chiều. Những hạ nhân đã đăng ký trước ở sạp, sợ rằng đến chiều mình vẫn không có phần cho nên dù không ăn cơm cũng phải ở lại đây chờ.
Xe dưa hấu thứ hai, Lưu Hổ chạy đến khó khăn lắm mới trả đủ cho những người đã đặt trước. Còn những nhà biết tin muộn đến trễ chút chỉ có thể đặt trước ngày mai!
Lúc bán hết xe dưa hấu thứ hai thì mặt trời vẫn còn treo trên đỉnh đầu nữa! Hai cha con ôm số bạc nặng trĩu đi đến tiền trang do Chu gia mở theo lời Tiểu Thảo, đổi lấy ngân phiếu rồi mới chạy xe ngựa trở về.
Cha con hai người vô cùng phấn khởi! Đời này bọn họ thật sự chưa từng nhìn thấy nhiều bạc trắng bóng như vậy! Hai xe dưa hấu ước chừng bán được bốn trăm tám lăm lượng bạc! May mắn tiền trang cách đó không xa. Nếu không xách bạc đến đó cũng có thể khiến bọn họ mệt đến chết khiếp!
"Cha, hôm nay chúng ta bán chín mươi bảy quả dưa hấu. Biểu muội nói, một quả cho chúng ta hai mươi văn tiền tiền hoa hồng. Như vậy chẳng phải chúng ta có thể được chia hơn hai lượng bạc?" Lưu Tuấn Bình hơi kích động nắm chặt nắm tay.
Lưu Hổ trầm mặc thật lâu, mới thở dài, nói: "Tuấn Bình, ân tình của đại cữu con đối với nhà chúng ta, con phải ghi nhớ thật kỹ! Sau này chuyện nhà bọn họ để tâm nhiều một chút. Phần ân tình này, chúng ta nợ bọn họ rất nhiều!"
Theo Lưu Hổ, một người trưởng thành làm việc đến mệt sống mệt chết suốt một ngày nhiều lắm cũng chỉ được ba, năm chục văn tiền. Cha con bọn họ chỉ chạy xe ngựa lên thị trấn cũng không làm việc nặng nhọc gì nhưng lại có thể nhận được thù lao gần hai lượng bạc. Đây là nhà em vợ đang giúp đỡ mình mà!
Về đến nhà, cha con Lưu Hổ bỏ bốn tờ ngân phiếu một trăm lượng và một tờ ngân phiếu năm mươi lượng, còn có ba lăm lượng bạc ra trước mặt cả nhà Dư Hải. Khi Dư Hải chia hoa hồng cho bọn họ, Lưu Hổ cũng không ra vẻ từ chối nữa. Cả nhà bọn họ sẽ nhớ kỹ phần ân tình này ở trong lòng. Một khi đối phương có cần, bọn họ nhất định dành tất cả khả năng để báo đáp!
Có nhà đại cô giúp đỡ, Dư Tiểu Thảo mới có thể không phải bận bịu đến chân không chạm đất như năm ngoái. Lúc toàn bộ dưa hấu có thể đưa ra thị trường, thương hộ và người trong thôn đã đặt trước đều rối rít đến Dư gia mua sỉ dưa hấu.
Phủ Tĩnh Vương dùng dưa hấu làm lễ vật mang tặng bên ngoài cũng khiến cho một số người tìm được cơ hội làm ăn. Hỏi thăm nơi mua dưa hấu mới biết không phải xa ngàn dặm mà là thôn Đông Sơn ngay gần. Sau khi tìm đến Dư gia, họ muốn dùng địa vị của mình để áp chế Dư gia bắt họ chỉ được cung ứng dưa hấu cho một mình bọn họ.
Thương hộ này có quan hệ với một Vương gia nhàn tản là tông thất hoàng gia. Họ tự cho rằng mình có thân phận cao hơn người, chèn ép một nông gia nho nhỏ còn không dễ như trở bàn tay sao?
Thương hộ này cũng dùng đủ mọi cách, lúc hắn uy hiếp nhà Dư Hải, vừa lúc Dương Quận vương tới thôn Đông Sơn thị sát, kịp thời bắt hắn hiện nguyên hình.
Dương Quận vương biết thương hộ này trực thuộc hoàng thất, là người của vị hoàng thúc mặc kệ mọi chuyện, một lòng chỉ si mê tu đạo, có quan hệ không tồi với phủ Tĩnh Vương. Thương hộ là đệ đệ một tiểu thiếp của hắn, cả ngày chỉ biết dựa hơi của hắn đi lũng đoạn thị trường bên ngoài Kinh thành. Bọn họ hay chọn một số thương gia không có bối cảnh gì, hoặc có bối cảnh không vững chắc để chèn ép. Không nghĩ tới, hôm nay vậy mà lại dám bắt nạt người của Dương Quận vương hắn!
Chu Tuấn Dương không phát hiện ra hắn đã tự giác bảo vệ Dư gia dưới đôi cánh của mình. Theo lý lẽ của hắn, tất cả chỉ vì trước mắt Dư gia đang làm việc thay hắn, xuất lực thay triều đình. Thương hộ kia chỉ là đệ đệ của một tiểu thiếp thấp hèn, vậy mà lại lớn gan dám ngang ngược ở đây?
Chu Tuấn Dương vốn tính tình nóng nảy, lập tức cho đám thị vệ thủ hạ bắt trói tên gia hỏa này lại, sau đó áp giải đến trước mặt hoàng thúc hắn giải thích rõ tình hình. Thành Vương đã sớm bất mãn với tên nô tài luôn lấy thân phận em vợ hắn ra để đi khắp nơi gây họa, bôi đen danh dự của hắn! Thành Vương lập tức cho người phạt trượng tên đó, sau đuổi cả hắn và người tiểu thiếp kia ra khỏi phủ.
Chu Tuấn Dương thấy Dư gia mỗi ngày đều hái thừa dưa hấu, lại từng nghe Tiểu Thảo nói dưa hấu có thể bảo quản ít nhất nửa tháng trở lên nên bèn cho thị vệ của mình chở mấy xe về tiêu thụ ở một số cửa hàng trái cây dưới danh nghĩa của mẫu phi. Đừng nói bây giờ không phải mùa dưa hấu đưa ra thị trường, dù có phải giữa mùa đi chăng nữa, ở Kinh thành cũng có thể bán với giá gấp mấy lần ở trấn Đường Cổ.
Đầu cơ kiếm lợi! Kinh thành có rất nhiều hoàng thân quốc thích, đại quan quý nhân không thiếu tiền. Đều nói, ở Kinh thành tiện tay ném cậy gậy cũng có thể trúng mấy quan viên ngũ phẩm. Thương hộ có tiền lại càng không phải nói. Công việc làm ăn của cửa hàng mứt, trái cây của Tĩnh Vương phi lại càng lúc càng phát đạt hơn.
Chưởng quỹ của cửa hàng này cũng là một tay buôn bán giỏi. Số dưa hấu vận chuyển về đây có hạn, cho nên hắn đã vô tình vẫn dụng phương pháp "Tạo khan hiếm ảo"* áp dụng để dùng biện pháp hạn mua. Mỗi ngày chỉ bán hai mươi quả dưa hấu, mỗi ngày mỗi người chỉ có thể mua nhiều nhất một quả.
(*) "Tạo khan hiếm ảo": Một chiến lược trong marketing, giảm sản lượng để tạo sự khan hiếm ảo, giúp đẩy mạnh tiêu thụ và tăng giá trị của hàng hóa, kích thích khách hàng.