Cuộc sống cứ từng ngày trôi qua, ngày xuân dần dần kết thúc, trời đã sắp chớm hạ. Từng cây ngô trong ruộng ngô Dư gia giống như vệ binh cao lớn đứng thẳng tắp. Lá ngô giống như một thanh lợi kiếm bằng ngọc bích, từng mảnh cắm vào trời xanh. Trên đỉnh cây, bông cờ ngô đã bắt đầu bung ra, mỗi cây mỗi cờ giống mái tóc của đám vệ binh.
Từ một tháng nay, bởi vì Dương Quận vương thường xuyên tới đây, Tiểu Thảo sợ bị hắn nhìn ra gì đó nên đã giảm bớt lượng nước linh thạch. Cây ngô vốn đã kháng hạn sợ úng, tuy rằng mùa xuân năm nay lượng mưa ít, nhưng lại không ảnh hưởng chút nào tới sự sinh trưởng của nó.
Nhìn cây ngô đã cao bằng một người, Chu Tuấn Dương bảo Lưu tổng quản đi theo ghi lại thời gian bung bông cờ và tình trạng sinh trưởng của cây ngô thật kỹ càng tỉ mỉ.
Dưa hấu Dư gia tiêu thụ gần một tháng, số còn lại trong sáu mẫu đất không còn nhiều lắm, dù mỗi quả thường không lớn, nhưng hương vị lại không giảm hơn chút nào. Chu Tuấn Dương thong thả bước chân đi dạo ngoài ruộng dưa, chọn một quả dưa trong số dưa đã hái xuống rồi để Lưu tổng quản ôm trở về hưởng dụng.
Tiểu tuỳ tùng Dư Tiểu Thảo ở phía sau nhịn không được bĩu môi, tiểu Quận vương này càng ngày càng không xem mình như người ngoài, lấy dưa hấu cứ giống như lấy đồ nhà mình vậy.
"Tiểu Thảo, ngô đã bung bông cờ, vậy có phải là quả của cây ngô không?" Chu Tuấn Dương nhớ tin tức truyền đến từ kinh thành, bộ Hộ dựa theo tổng kết kinh nghiệm gieo trồng của Dư gia để trồng ra ngô đã gần một tháng, ngô cũng vừa mới phân đốt. Hắn nhìn tiêu bản đưa lại đây, tuy nói lớn lên cũng coi như không tồi, nhưng lại kém xa so với ngô của Dư gia. Chẳng lẽ Dư gia này thật thiên phú có hơn người ở phương diện làm ruộng?
Dư Tiểu Thảo mắt trợn trắng, khinh bỉ hắn nói: "Không có văn hóa thật đáng sợ! Người có nam nữ, hoa chia đực cái. Nếu chỉ có bông cờ, sao có thể kết ra quả chứ?"
"Cộp!" Chu Tuấn Dương nhẹ nhàng gõ một cái lên trên cái trán bé con, hù dọa mà không mang theo bất cứ uy lực gì nói: "Lá gan không nhỏ, nói ai không có văn hóa hả? Xem ra ngày thường gia quá dung túng cho ngươi, làm ngươi không biết lớn nhỏ như vậy! Cũng do gia khoan hồng độ lượng, nếu đổi thành người khác, mạng nhỏ của ngươi đã sớm tiêu đời rồi!"
Lưu tổng quản ở một bên vừa lấy ra sổ ghi chép, vừa ôm dưa hấu nhìn thấy khóe miệng tiểu chủ tử mang ý cười nhàn nhạt, trong lòng được an ủi: Trời cao có mắt, để chủ tử gặp được Dư cô nương, người duy nhất dám nói giỡn và ở chung hài hòa với hắn. Thông qua một tháng quan sát, ông ấy đã phát hiện, chỉ khi chủ tử ở cùng Dư cô nương mới có thể thả lỏng cả cơ thể lẫn tinh thần, mới thỉnh thoảng lộ ra thần thái và hành vi một thiếu niên mười bảy tuổi nên có.
Dư Tiểu Thảo ôm đầu, vẻ mặt phẫn nộ nhìn hắn, lớn tiếng kháng nghị: "Còn cốc đầu của ta, nếu như đánh ta đến ngốc nghếch ngu ngơ rồi, ta có thể ăn vạ ngươi đấy! Ngươi phải chịu trách nhiệm cả nửa đời sau của ta!"
Phụ trách nửa đời sau của bé con? Chu Tuấn Dương toát ra đầy ý cười trong đáy mắt, lại cộc lên trán nàng một cái nữa, cười ha ha, nói: "Bớt lừa gạt gia đi! Ngươi vốn dĩ đã ngốc nghếc ngu ngơ rồi, sao có thể trách gia chứ? Muốn đổ thừa cho gia? Gia cũng không phải người keo kiệt, chỉ với thân thể nhỏ bé của ngươi, lượng cơm cũng chỉ ăn như mèo, dù có mười ngươi tám ngươi, gia đây cũng có thể nuôi được!"
"Ngươi đang nuôi heo hả? Còn mười con tám con..." Lời trong lòng vừa lao ra khỏi miệng, Dư Tiểu Thảo đã ý thức được. Ôi trời, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật bị gia hỏa này đánh ngu luôn rồi?
Chu Tuấn Dương ý cười càng sâu, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, lộ ra biểu cảm khinh thường: "Heo? Lấy cơ thể nhỏ bé không nổi bốn lạng thịt này, dù muốn làm heo con thật, chắc chắn cũng chẳng có ai muốn đem về nuôi. Gia đây đành đại phát từ bi, cố mà đem ngươi về nuôi vậy. Nuôi béo làm thịt ăn tạm..."
Dư Tiểu Thảo tức giận đến nổi trận lôi đình, giương nanh múa vuốt mà la ầm lên: "Ăn, ăn, ăn! No chết ngươi ấy! Còn ăn thịt nữa, cẩn thận béo thành heo mập đi không nổi nữa đấy!"
"Mỗi ngày gia đây đều luyện công sớm tối, cho dù có ăn nhiều thịt hơn nữa cũng không cần quan tâm!" Nhìn dáng vẻ mỗi ngày đều tràn ngập sức sống của Dư Tiểu Thảo, tâm tình của Chu Tuấn Dương càng ngày càng tràn ngập ánh mặt trời.
Công lực đấu võ mồm của thằng nhãi này càng ngày càng tốt lên, Dư Tiểu Thảo quyết định phụ nữ tốt không đấu với đàn ông nên đi xuống ruộng dưa tìm quả chín. Đột nhiên, một bóng dáng màu đen vọt thật nhanh qua chân, làm nàng sợ tới mức kêu lên một tiếng kêu nhỏ, vội nhảy thật xa sang bên cạnh.
"Làm sao vậy? Làm sao vậy! Xảy ra chuyện gì hả?" Chu Tuấn Dương sải bước dài tới, vài bước đã tới nơi. Bởi vì đi được quá gấp, giẫm hỏng luôn cả mấy quả dưa hấu nhỏ chưa chín ở ven đường.
"Hình như là con lửng!" Con lửng trong miệng Dư Tiểu Thảo giống với sinh vật dưới ngòi bút của Lỗ Tấn, thích đào đất, là loài sơn dã sống trong hang, rất thích ăn rễ cây, cũng ăn côn trùng và một số loại động vật nhỏ.
Chu Tuấn Dương tập trung tìm kiếm trong ruộng dưa, chỉ một thoáng đã nhìn thấy bóng dáng nhanh nhẹn đó. Thứ trong tay hăn chợt lóe, con lửng đang tăng tốc chạy thục mạng kia phát ra kêu thảm thiết ngắn ngủi, ngã trên mặt đất không nhúc nhích nữa.
Wow! Ám khí gì mà uy lực như vậy? Dư Tiểu Thảo xách làn váy, uyển chuyển nhẹ nhàng bước qua một quả dưa hấu, đi đến bên cạnh con lửng chết đến không thể chết nữa kia. Trên người con lửng không có vết thương rõ ràng, trên đầu chỉ có một dấu vết bị vật gì đó đâm vào. Nàng cẩn thận tìm kiếm xung quanh, cuối cùng cũng tìm ra thứ gọi là ám khí kia, là một chiếc ngọc ban chỉ đồi mồi.
(*) Ngọc ban chỉ: Loại nhẫn ngọc đeo ở ngón tay cái
Khoảng cách xa như vậy mà vẫn đủ lực để lấy mạng một con lửng, mà ngọc ban chỉ đồi mồi lại không hư hao gì chút nào. Lực độ sát thương này không phải là người bình thường có thể làm được. Dư Tiểu Thảo một tay nắm chặt ban chỉ bằng đồi mồi, một tay xách theo con lửng đi ngang qua lại gặp tai bay vạ gió kia, đi tới bên người Chu Tuấn Dương, đối diện với ánh mắt sáng bức người của hắn: "Tiểu Quận vương, ngươi biết võ công à? Đây là nội lực trong truyền thuyết sao?"
Chu Tuấn Dương dưới đôi mắt sáng lấp lánh như đá quý đang nhìn chăm chú kia dần dần đỏ hồng hai lỗ lai, trên mặt lại làm ra vẻ đầy lạnh lùng: "Gia tập võ từ nhỏ, biết võ công có gì kỳ quái? Nhưng bắn trúng một con lửng có gì đáng để khoe chứ?"
"Ha ha! Tiểu Quận vương, sau này nếu ngài thất nghiệp, có thể đổi nghề làm thợ săn, nhất định không đói chết!" Dư Tiểu Thảo xách lên con lửng béo mập, quơ quơ trước mặt Chu Tuấn Dương, lộ ra một loạt răng trắng nhỏ xinh, "Buổi trưa nay ăn nó đi!"
Chu Tuấn Dương cau mày, ghét bỏ liếc mắt nhìn con lửng đen xì, bĩu môi nói: "Thứ xấu xí, bẩn thỉu này có thể ăn sao?"
Dường như tất cả sùng bái và tán thưởng vừa rồi đều là ảo giác của hắn, Dư Tiểu Thảo lại bắt đầu khinh bỉ hắn: "Không có kiến thức! Nói cho ngươi nhé, thịt lửng đại bổ, ăn thường xuyên có thể cường thân kiện thể!"
Chu Tuấn Dương dường như rất thích đấu võ mồm với Dư Tiểu Thảo: "Một con lửng rách cũng khiến ngươi cao hứng thành như vậy! Trên Tây Sơn này của các ngươi không phải có rất nhiều con mồi sao? Hôm nào, gia để ngươi thật sự hiểu biết khả năng đi săn của gia, đến lúc đó muốn ăn gì thì cứ nói, gia săn cho ngươi!"
Mắt Dư Tiểu Thảo lập tức sáng lấp lánh: "Thật vậy sao? Ngài không phải trêu đùa ta chứ? Muốn ăn gì cũng có thể sao?"
Thoáng nhìn thấy nụ cười xấu xa trên khóe miệng Dư Tiểu Thảo, Chu Tuấn Dương có loại dự cảm điềm xấu tới, nhưng nam tử hán đại trượng phu đã nói ra rồi sao có thể thu lại, chỉ đành căng da đầu, nói: "Chỉ cần trên Tây Sơn này có, gia nhất định có thể săn về được!"
"Ta muốn ăn thịt hổ, tay gấu đen, đuôi báo, lưng cá mập... Mấy thứ đó ta đều chưa từng ăn, rất muốn nếm thử!" Dư Tiểu Thảo cố làm ra vẻ ngây thơ, nhưng nhìn sao cũng thấy rất thiếu đánh nhỉ?
Chu Tuấn Dương hung hăng giật giật cơ thịt trên mặt, nhếch môi một chút, nói: "Ta thấy ngươi ăn gan hùm mật gấu hả? Dám xúi giục gia mạo hiểm đi săn mãnh thú, mưu mô gì hả? Còn có, cá mập nhà ngươi lớn lên ở trên Tây Sơn à? Còn lưng cá mập, cho ngươi ăn cá cho mèo con đã là không tệ rồi!"
Dư Tiểu Thảo làm mặt quỷ với hắn, nàng cũng chỉ tiện miệng nói mà thôi, đâu bảo hắn đi mạo hiểm thật chứ?
"Dư Tiểu Thảo, Tây Sơn này thực sự có hổ báo sao?" Con trai dường như có tinh thần mạo hiểm trời sinh, Chu Tuấn Dương bỏ lỡ trận đi săn hoàng gia mùa thu năm ngoái, nghe nói một bại tướng dưới tay của hắn đạt được hạng nhất, trong lòng rất khó chịu. Nghe nói tên kia rất may mắn, gặp ngay được một con hổ bị thương, mèo mù gặp được chuột chết nên hắn ta mới thắng! Nếu Tây Sơn này cũng có hổ, hắn cũng bắt một con về, khiến bại tướng dưới tay mình kia phải tâm phục khẩu phục!
Dư Tiểu Thảo suy nghĩ, lắc đầu nói: "Ta cũng không rõ ràng lắm, nghe người thế hệ trước nói đã từng nghe thấy tiếng hổ gầm. Mãnh thú đều sống trong núi sâu, người bình thường không dám đi vào, tất nhiên không thể gặp được! Nhưng gấu đen thì có. Cha ta đã từng gặp rồi..." Còn thiếu chút nữa mất mạng trong miệng gấu đen!
Nghĩ tới lão cha nhà mình nằm trên giường bị đại phu phán tử hình và dáng vẻ cả nhà tuyệt vọng bất lực, Dư Tiểu Thảo nắm chặt đôi tay, lòng bàn tay nắm ngọc ban chỉ đồi mồi bị cộm đến sinh đau.
"Trả ngươi ngọc ban chỉ!" Dư Tiểu Thảo cúi đầu nhìn vật phẩm trong lòng bàn tay, đưa đến trước mặt Chu Tuấn Dương.
Chu Tuấn Dương nhìn thấy dấu vết trong lòng bàn tay Dư Tiểu Thảo, cũng nhớ tới chuyện Dư Hải từng gặp phải. Lúc ấy Dư Tiểu Thảo cũng chỉ mới tám tuổi, nhất định rất bàng hoàng, rất bất lực. Muốn nói gì đó an ủi nàng, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào. Suy nghĩ một chút, Chu Tuấn Dương nói: "Ngọc ban chỉ bị bẩn rồi, thưởng cho ngươi! Ngươi không phải muốn ăn tay gấu sao? Hôm nào gia săn về, ngươi biết xử lý chứ?"
“Không biết... Nhưng đầu bếp Trân Tu Lâu nhất định biết! Đến lúc đó, chúng ta bỏ ra nguyên liệu nấu ăn, để Dương Phong đại ca làm cho chúng ta, lại gọi thêm chút đồ ăn đặc sắc của Trân Tu Lâu, thoải mái ăn một bữa!" Từ khi mẹ nuôi ra cữ, thời gian Dư Tiểu Thảo ở lại thị trấn ngắn hơn rất nhiều. Mẹ nuôi nói một khoảng thời gian nữa phải về kinh, làm lễ trăm ngày cho Tiểu Lân Lân ở Kinh thành.
Tắm ba ngày và đầy tháng đều làm ở trấn Đường Cổ, nếu cả trăm ngày cũng thật sự không hồi Kinh, những chị em tốt của mẹ nuôi, vài lão hữu của cha nuôi, còn có Hạ gia sa sút một lòng muốn làm sao để nịnh bợ cô gia... Đều đã sớm chờ để chúc mừng bọn họ đấy!
Chu Tuấn Dương mỉm cười, ánh mắt nhìn khuôn mặt nhỏ đáng yêu kia, nàng đang nói với vẻ mặt hứng thú, giống như tay gấu đã ở nàng trong tay vậy, hứng thú bừng bừng thảo luận phải ăn nó như thế nào! Ừm! Có cơ hội phải vào núi xem một lần, nói không chừng thực sự có thu hoạch không tưởng được đấy!
Dư Tiểu Thảo rốt cuộc kết thúc đề tài phương pháp ăn tay gấu, quơ quơ con lửng trong tay, nụ cười trong sáng dưới ánh sáng mặt trời lại càng lóa mắt: "Không có tay gấu, vậy khai đao với nó trước đi! Ngươi muốn ăn thịt hầm hay là thịt kho tàu?"
"Ngươi thích ăn khẩu vị gì?" Chu Tuấn Dương khó có khi suy xét cảm thụ của người khác, nếu là theo tính tình của hắn trước kia, trực tiếp bỏ lại câu "thịt kho tàu", nào sẽ quan tâm ý của người khác?
"Hầm có dinh dưỡng, thịt kho tàu hương vị đậm đà! Mỗi loại mỗi vẻ."
"Gia đều muốn nếm thử!"
"Vậy một nửa hầm, một nửa thịt kho tàu..."
...
Dưới ánh mặt trời, bóng dáng một cao một thấp, một cường tráng một nhỏ xinh càng lúc càng xa...