"Đừng khoa trương như vậy có được không? Trân Tu Lâu có thể sụp đổ chỉ vì một món ăn, vậy dẹp tiệm sớm đi còn tốt hơn!" Dư Tiểu Thảo còn có thể không hiểu hắn? Một phần bị hắn khuếch đại lên mười phần, còn không phải vì muốn có được công thức từ nàng sao?
Chu tam thiếu cười ha ha, nói: "Một số cửa tiệm lâu đời trong Kinh thành đã bắt đầu liên hợp lại chèn ép kẻ ngoại lai như Trân Tu Lâu rồi. Nếu ta không thể có gì đó để tự tin hơn, rồi một ngày cũng sẽ bị những lão già xảo quyệt đó hại đến suy sụp! Tiểu Thảo, muội hãy dạy cả hai món vịt hoa chiên giòn và vịt rau chiên giòn cho Dương Phàm đi!"
Dư Tiểu Thảo hơi do dự một chút nhưng cũng không kiên trì nữa dạy cả hai món vịt cho Dương Phàm. Nàng cũng nhắc nhở Chu tam thiếu món vịt này nên mang ra muộn một chút để giữ được vị giòn tươi mới, như vậy mới có thể hấp dẫn khách hàng. Chu tam thiếu là người có thiên phú về mặt làm ăn buôn bán, cho dù Tiểu Thảo không nhắc nhớ hắn cũng sẽ làm dựa trên lời nói của nàng.
Từ lúc đi ra khỏi Trân Tu Lâu, Chu Tuấn Dương vẫn luôn giữ im lặng lại đột nhiên nói với Chu tam thiếu: "Mấy con vịt quay Dư Tiểu Thảo làm còn trong phòng bếp gói lại hết cho ta. Để Dư Tiểu Thảo trả!"
Dư Tiểu Thảo đứng một bên kêu loạn: "Tiểu Quận vương, ngươi làm như vậy quá không nói lý lẽ rồi? Hai ngày này đi theo ta ăn chùa uống chùa không nói, giờ dựa vào cái gì bắt ta trả tiền vịt ngươi mua? Đường đường là Tam công tử của phủ Tĩnh vương, là Dương Quận vương tâm phúc của hoàng đế, còn có thể thiếu chút tiền mua mấy con vịt này sao?"
Chu tam thiếu kinh ngạc với thái độ nói chuyện của Dư Tiểu Thảo ở trước mặt Dương Quận vương. Quận vương mặt lạnh này tuy tuổi tác không lớn nhưng phong thái đầy mạnh mẽ. Trước mặt hắn ngay cả Chu tam thiếu cũng phải dè chừng, chỉ sợ nói sai một câu. Khi đối phương nhìn lại thì ngay lập tức im lặng như ve sầu mùa đông. Nha đầu này quả có lá gan không nhỏ, đối xử với Quận vương mặt lạnh không khác đối với hắn là bao, muốn dỗi thì dỗi, muốn kêu loạn thì kêu loạn.
Thứ khiến hắn kinh ngạc nhất lại là tuy rằng Quận vương mặt lạnh vẫn giữ thần thái lạnh lạnh băng như cũ nhưng lại không có chút dấu hiệu muốn nổi giận nào, chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua Dư Tiểu Thảo đang hăng hái nhảy nhót, mặt không đổi nói một câu: "Coi như là thù lao hôm nay gia cùng ngươi tới đây!"
Dư Tiểu Thảo lập tức xem thường: Ai bảo ngươi đi theo tới đây? Không phải do ngươi ở trong nhà đợi quá nhàm chán, nhất quyết muốn đi theo tới đây sao? Đã ăn không ít đồ ăn của Trân Tu Lâu, vịt quay cũng do người ăn hơn nửa con, còn nói đưa bổn cô nương tới cái gì chứ. Tiểu Quận vương, sao ngươi có thể đổi trắng thay đen như thế, còn biết xấu hổ không?
"Được rồi! Ta trả thì ta trả, coi như ta hiếu kính Vương phi nương nương!" Dư Tiểu Thảo biết Tĩnh Vương phi thích ăn vịt quế hoa. Tĩnh Vương phi hẳn cũng sẽ thích vịt quay thảo mộc béo mà không ngán lại giòn ngon chứ?
Sau khi tạm biệt Chu tam thiếu, trên đường trở về biệt viện, Chu Tuấn Dương rảnh rỗi không có việc gì cho nên cãi nhau với Dư Tiểu Thảo: "Bây giờ vịt quay ở trong tay gia, muốn biếu mẫu phi cũng phải do gia biếu. Ngươi còn chuyện gì không?"
Dư Tiểu Thảo lại ném cho hắn một ánh mắt xem thường, nói: "Nếu không phải ta làm ra vịt quay thảo mộc, tiểu Quận vương ngài lấy cái gì hiếu kính Vương phi nương nương?"
"Ngươi làm món vịt quay thảo mộc vốn không phải vì mẫu phi ta! Còn muốn để mẫu phi ta nhận ân tình của ngươi? Không có cửa đâu!"Quận vương mặt lạnh người sắt đâu rồi? Nếu để nhóm con nhà giàu ở kinh thành thấy Chu Tuấn Dương như thế này, nhất định cằm bọn họ sẽ rơi đầy đất mất.
Lưu tổng quản xách vịt quay đi theo phía sau lộ ra vẻ mặt vui mừng. Cuối cùng chủ tử cũng có chút dáng vẻ của thiếu niên mười bảy tuổi. Cũng chỉ khi ở trước mặt Dư cô nương, chủ tử mới có thể trút bỏ vỏ bọc bên ngoài, lộ ra một mặt tính cách khác.
Buổi tối, Tĩnh Vương phi vừa ăn vịt ba món thơm ngào ngạt này vừa nghe Lưu tổng quản báo cáo, trong lòng vừa vui mừng lại có chút kích động. Quyết định giữ Dư tiểu cô nương ở lại quả nhiên đúng đắn. Dư Tiểu Thảo là tiểu cô nương có thể khiến cho người bên cạnh cảm thấy ấm áp và vui sướng. Bà tin tưởng có nàng làm bạn, con trai nhỏ nhất định có thể trút bỏ một phần nội tâm cứng rắn và lạnh giá.
Thời gian từ từ trôi qua trong lúc Chu Tuấn Dương và Dư Tiểu Thảo đấu võ mồm, đấu trí đấu dũng. Trong nháy mắt tiết trời đã bước vào tháng sáu nóng như lửa. Gieo ngô cũng sắp được ba tháng, đã bắt đầu bước vào kỳ đậu bắp. Trên từng thân cây ngô thẳng đứng đều có ít nhất hai bắp, ba bắp cũng có nhưng không nhiều lắm, bốn bắp lại càng ít.
Như vậy cũng đã rất tốt rồi, cây ngô bình thường cũng chỉ đậu được một hai bắp mà thôi. Nếu không có gì ngoài ý muốn, sản lượng ngô của Dư gia hẳn sẽ vượt qua bảy trăm năm mươi cân - sản lượng ngô trên một mẫu ở kiếp trước của Tiểu Thảo, chắc được tầm một nghìn cân không thành vấn đề.
Điều khiến Tĩnh Vương phi vui mừng chính là cánh tay của con trai nhỏ dường như đã khỏi hẳn, tuy chỉ mới qua hơn một tháng. Sau khi thái y chẩn bệnh, luôn miệng khen thuốc mỡ của Dư Tiểu Thảo.
Trước mắt cánh tay của Chu Tuấn Dương ngoại trừ không thể động võ ra thì không khác gì người thường. Thuốc mỡ từ một ngày đổi ba lần đến bây giờ chỉ cần một ngày đổi một lần là được. Mỗi ngày Dư Tiểu Thảo còn sẽ phối hợp thuốc mỡ với xoa bóp cho hắn, dùng linh lực Tiểu Bổ Thiên Thạch thay hắn nắn bóp gân mạch. Tin rằng không bao lâu nữa, hắn có thể khôi phục như thường!
Trong lúc Chu Tuấn Dương đang trải qua cuộc sống nhàn nhã ngày ngày đi dạo phố, thưởng thức món ngon ở Đường Cổ và không thể thiếu đấu võ mồm với Dư Tiểu Thảo thì nhận được ý chỉ triệu hồi về kinh của Hoàng thượng. Vui mừng nhất chỉ có Dư Tiểu Thảo, cuộc sống đen tối bị nô dịch, áp bức của nàng cuối cùng cũng kết thúc! Ngay ngày hôm sau khi tiểu Quận vương rời khỏi trấn Đường Cổ, nàng bèn chào từ biệt Tĩnh Vương phi, vô cùng vui vẻ trở về thôn Đông Sơn.
Con gái nhỏ ở thị trấn hơn một tháng cuối cùng đã trở về, Dư Hải và Liễu thị có vẻ vô cùng vui vẻ, đặc biệt giết gà mổ ngỗng để bồi bổ cho con gái nhỏ.
"Nữ nhi ngoan của mẹ, biệt viện của Tĩnh Vương phi nào có tự tại được như nhà mình? Nhìn xem đã gầy đi rồi!" Liễu thị lau lau nước mắt, ôm con gái nhỏ vào trong ngực. Thảo Nhi của nàng ấy mới chỉ mười tuổi đã phải đến sống một mình ở nhà quyền quý xa lạ kia. Vị Quận vương kia vừa nhìn đã biết không phải chủ nhân dễ hầu hạ, con gái của nàng ấy nhất định chịu không ít cực khổ.
Dư Tiểu Thảo thay mẹ lau sạch nước mắt ở khóe mắt, cười giải thích: "Mẹ, con được Tĩnh Vương phi mời đến chữa trị cánh tay cho tiểu Quận vương, vốn không phải làm việc, mỗi ngày đều được ăn ngon uống tốt còn có nha đầu ma ma hầu hạ. Viện trạch con ở còn lớn hơn đông viện nhà chúng ta. Ngoại trừ chế thuốc mỡ, con không phải làm gì khác cả. Mẹ sờ eo con thử xem, đã tròn hơn một vòng rồi!"
Liễu thị nín khóc mỉm cười, nhéo người nàng một cái, nói: "Trẻ nhỏ nào có eo?"
Dư Tiểu Thảo lấy ra dáng vẻ chọc cha mẹ vui vẻ của Lão Lai Tử, chỉ vào eo mình, nói: "Ai nói trẻ nhỏ không có eo? Đây là cái gì?"
"Đó là bụng!" Liễu thị mỉm cười trêu chọc nàng.
Dư Tiểu Thảo lại vỗ vỗ sau lưng mình, nói: "Vậy nơi này thì sao? Không phải eo là cái gì?"
"Đó là phía sau lưng!" Liễu thị tiếp tục nói.
Dư Tiểu Thảo chu miệng lên: "Vậy eo con chạy đi đâu?"
"Trẻ nhỏ không có eo!" Liễu thị cười nghẹn.
Nhìn vẻ mặt mất hứng của con gái nhỏ, Dư Hải có chút đau lòng nói: "Được rồi, đừng bắt nạt khuê nữ của ta! Buổi trưa làm nhiều đồ ăn ngon chút để đón gió tẩy trần cho khuê nữ của chúng ta!"
"Thảo Nhi, con muốn ăn gì, mẹ làm cho con!" Liễu thị cười tủm tỉm nhìn con gái nhỏ, tựa như nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
Sáng sớm Dư Tiểu Thảo đã chạy tới Trân Tu Lâu lấy về con vịt quay thảo mộc duy nhất trong lò quay vịt, cười nói: "Buổi trửa hôm nay, con làm vịt ba món cho mọi người. Con thấy trong chậu nước có nghêu sò, vậy làm thêm nghêu sò xào cay, tùy tiện xào thêm hai món rau xanh là được!"
Lúc này công việc thu mua giun thìa biển không bận, một mình Dư Giang cũng có thể làm được cho nên Dư Hàng cũng tranh thủ lúc rảnh rỗi chạy tới, cười ha hả nhìn tiểu muội. Vừa lúc nhìn thấy nàng lấy một con vịt được nướng cháy vàng từ trong túi giấy dầu ra, mùi thơm đậm đà lan tỏa khắp nơi.
Dư Hàng hít mũi một cái, kinh ngạc nói: "Thơm quá! Đây là món vịt quay thảo mộc mới của Trân Tu Lâu đúng không? Nghe nói món này còn bán chạy hơn cả món gà quay, chân chính đạt tới một cảnh ngưỡng một con vịt khó cầu. Tiểu muội, cách làm vịt quay thảo mộc này không phải do muội dạy cho Trân Tu Lâu chứ?"
Dư Tiểu Thảo dựng thẳng ngón cái về phía cậu, mặt lộ rõ vẻ kiêu ngạo: "Ca, vẫn là huynh tinh mắt! Đúng vậy, vịt quay thảo mộc này là muội dạy bọn họ, bán một con vịt chúng ta có thể kiếm được năm đồng bạc đó! Chờ đến cuối năm lúc chia hoa hồng, mọi người sẽ thấy kết quả thôi!"
Dư Hàng sờ đầu tiểu muội, cười nói: "Tiểu muội, cái đầu này của muội thật giống như con gà trong truyện gà mái đẻ trứng vàng. Thật muốn bắt muội mở nó ra để xem bên trong đến tột cùng chứa thứ gì."
Dư Tiểu Thảo đẩy cánh tay của đại ca đang tàn sát bừa bãi trên đầu mình ra, trừng mắt nhìn cậu một cái nói: "Khẳng định cho ra kết quả giống chuyện xưa, gà bay trứng vỡ, mất nhiều hơn được! Hứ? Đại cô và đại cô phụ đâu rồi?"
Tiểu Thảo đã trở về được một lúc nhưng cách vách lại im ắng, không giống như có người. Bây giờ ngô đã trồng không cần phải chăm sóc, ruộng dưa hấu cũng đã trồng khoai lang. Ngoài ruộng không có việc gì, cả nhà đại cô làm gì chứ?
Dư Hải nhận lấy vịt quay trong tay con gái nhỏ mang vào trong phòng bếp, nghe vậy bèn nói: "Trưởng thôn cho đại cô con mảnh đất làm nền nhà. Cô phụ con tìm mấy người trong thôn đang đánh nền, té đất, chuẩn bị xây một cái nhà trước khi vào vụ thu hoạch."
Hơn một tháng bán dưa hấu, Lưu Hổ cũng kiếm lời được mấy chục lượng bạc. Hắn và vợ đã bàn bạc cứ xây hai gian nhà trước, số bạc còn dư lại xem có thể thuê một cửa hàng để làm ăn nhỏ ở trên thị trấn hay không. Lưu Hổ lại ra ngoài làm việc vặt, một năm thu vào cũng có thể đủ nuôi ăn cho cả nhà.
Ở lại nhà vợ chồng đệ đệ mấy tháng, trong thôn không biết ai truyền ra lời khó nghe. Nói một nhà Lưu Hổ phải sống dựa vào đệ đệ, còn nói Dư Hải nuôi cả nhà tỷ tỷ cũng không hỏi người lớn trong nhà. Không cần hỏi cũng biết lời này do ai truyền ra!
Lưu Hổ không muốn để vợ chồng đệ đệ phải khó xử, trong tay vừa có chút bạc đã quyết định nhanh chóng xây nhà.
Dư Tiểu Thảo nghe xong, thở phì phò nói: "Những lời này nhất định do Trương thị truyền ra, nếu không thì là Lý Hoa Quế. Ngoại trừ hai người họ còn ai rảnh rỗi đi soi mói chuyện nhà chúng ta? Thật là trí nhớ không tốt, con thấy cần phải cho Trương thị tỉnh lại. Nhược điểm của bà ta còn trong tay chúng ta đó!"
Dư Hải thở dài, nói: "Thôi! Phu thê bao năm bầu bạn, vì gia gia con, đừng chấp nhặt với Trương thị... Đúng rồi, gia gia con bị bệnh. Lát nữa con xách một con vịt quay đến thăm chút đi!"
Dư Tiểu Thảo rất không vui. Gia gia bị bệnh, loại đồ ăn nhiều dầu mỡ như vịt quay khẳng định không thể ăn, mang qua đó cũng chỉ lợi cho Trương thị mấy người bên đó. Nàng méo miệng, hỏi: "Gia gia bị bệnh gì? Nghiêm trọng không ạ?"