Dư Tiểu Thảo nhìn ngô còn chưa hoàn thành quá trình ngậm sữa, chân mày nhăn tít lại. Nếu như nạn châu chấu tới đây, toàn bộ thực vật đều không thể thoát nạn, nhưng cây ngô này đều còn hơn nửa tháng nữa là có thể thu hoạch, nếu như bị châu chấu phá hoại, tổn thất không sao đong đếm được.
Trước không nói tổn thất kinh tế của nhà nàng, triều đình và tiểu Quận vương đều tha thiết hy vọng vụ ngô này được mùa, ở kinh thành diện tích đất gieo trồng ngô ít, tương lai dần dần phổ biến mở rộng loại cây ngô có sản lượng cao này đến cả nước, đặc biệt là phương Bắc và vùng Tây Bắc, càng thích hợp với loại cây trồng sản lượng cao lại còn không kén đất này.
Giờ nói đến nhà nàng, khoảng mười mẫu đất đều trồng ngô, nếu như bị phá hoại, vậy không phải một quý này công toi hay sao! Dư Tiểu Thảo đoán lấy tác phong cai trị thương dân nhân từ của Hoàng thượng chắc sẽ không để nhà nàng trồng trọt không công cho triều đình, rất có thể sẽ thu mua số ngô nhà nàng với giá cao để về làm ngô giống.
Chuyện khác Dư Tiểu Thảo không dám bảo đảm, nhưng nếu nói đến phương diện trồng trọt không ai có năng lực hơn nàng. Những quan viên Kinh thành đó tuy đã cầm được phương pháp trồng trọt của nàng, nhưng cũng là lần đầu tiên trồng thử, sao có thể so với nàng có kinh nghiệm trồng ngô phong phú từ kiếp trước? Hơn nữa, nước linh thach trong tay nàng còn hữu dụng hơn bất cứ loại phân bón nào, ngô trồng được vừa lớn lại có hương vị ngon. Những người khác nằm mơ mới có thể trồng ra được như vậy!
Tiểu Quận vương cũng đã nói chờ sau khi thu hoạch ngô sẽ, thỉnh thưởng giúp nhà nàng. Thứ Hoàng thượng ngự tứ, vinh quang thì thôi không phải nói, về giá trị nhất định sẽ không tầm thường.
Nói tóm lại, nếu gặp nạn châu chấu, nhà nàng tuyệt đối sẽ tổn thất thảm trọng! Không được, bằng mọi giá nàng phải nghĩ ra được cách giảm tổn thất đến mức thấp nhất.
"Tiểu Bổ Thiên Thạch, ngươi biết bao giờ nạn châu chấu sẽ tới nơi này của chúng ta không?" Dư Tiểu Thảo hít vào một hơi thật sâu, buộc mình bình tĩnh lại.
Tiểu Bổ Thiên Thạch và nàng tâm ý tương liên, nhận thấy được khẩn trưng và bất an trong lòng nàng nên cũng trở nên trịnh trọng: [Nghe lũ chim nói thì chắc còn hai ngày đường nữa sẽ bay tới.]
May quá, trước khi châu chấu tới, mọi người còn ít nhất hai ngày để ứng phó. Không phải Tiểu Bổ Thiên Thạch có kĩ năng giục thực vật chín hay sao? Từ bây giờ, có thể thu hoạch được bao nhiêu ngô thì thu bấy nhiêu thôi!
Đương Dư Hải gánh một gánh nước tới đây, Dư Tiểu Thảo bước nhanh qua đón, cẩn thận quan sát xung quanh rồi thần thần bí bí hề hề kéo Dư Hải sang một bên.
Dư Hải thấy thần sắc của nữ nhi rất là nghiêm túc, trong ánh mắt lộ ra nôn nóng bất an, luôn miệng hỏi: "Thảo nhi, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì con?"
"Cha, người tin trên thế giới này có thần tiên báo mộng báo hiệu không?" Dư Tiểu Thảo làm ra vẻ rất thấp thỏm, nhỏ giọng hỏi.
Dư Hải nhớ tới hai năm trước sau khi Tiểu Thảo bị ngã vỡ đầu hôm mê đã nói mình từng dạo qua Địa Phủ, hơn nữa còn nói chuyện với người giống Diêm La Vương và Thần Tài. Chẳng lẽ, con gái nhỏ lại gặp được thần tiên?
"Tin chứ! Sao vậy con? Con mơ thấy thần tiên?" Dư Hải vô cùng khẩn trương nhìn con gái nhỏ. Con gái nhỏ thông minh hiểu chuyện, một số trưởng bối trong thôn đều nói con bé là đồng tử thiên giới đầu thai, sợ rằng không nuôi lớn được. Bởi vì một ngày nào đó, thần tiên trên trời sẽ mang nó đi. Chẳng lẽ...
"Cha, vừa rồi khi con đang tưới nước lại đột nhiên khụy xuống rồi ngất đi. Vị thần tiên truyền thụ cho con phương pháp gieo trồng và trù nghệ kia đột nhiên xuất hiện ở trước mặt con, nói với con một tin vô cùng quan trọng!" Dư Tiểu Thảo nói dối như thật, biểu cảm trên mặt trong chân thành lại lộ ra một tia lo âu.
Dư Hải cũng vì vậy mà trở nên bất an: "Tin gì? Có phải thần tiên muốn mang con đi phải không? Thảo Nhi, con là khuê nữ ngoan của cha, đừng bao giờ đồng ý đi cùng ông ta nhé! Nếu như con lên tiên giới rồi, đời này cha và mẹ con sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại con nữa!"
Trên trán Dư Tiểu Thảo toát ra mấy giọt mồ hôi lạnh, chí tưởng tượng của lão cha còn phong phú hơn cả nàng. Làm gì có thần tiên nào chứ? Sao nàng có thể bị đưa lên trên trời?
[Tuy rằng không gian này linh lực thiếu thốn, tài nguyên tu tiên cằn cỗi, nhưng vẫn có thần tiên. Ngươi cho rằng lần trước ông chủ cửa hàng đồ ngô bị sét đánh thật sự là trùng hợp sao? Đó là bản thần thạch lên trên trời làm quen với Lôi Công Điện Mẫu, mới nhờ được bọn họ giúp đỡ đấy!] Tiểu Bổ Thiên Thạch nhắc nhở sai lầm cơ bản ở trong lòng nàng.
Dư Tiểu Thảo trợn trắng mắt với nó ở trong lòng: "Có thần tiên hay không liên quan gì tới ta? Dù sao ta cũng chưa từng gặp, cũng chẳng muốn nhìn thấy!"
Nói xong liền không thèm để ý tới Tiểu Bổ Thiên Thạch đang cường điệu có thần tiên lần nữa với nàng, mà vội trấn an lão cha gấp đến độ hốc mắt đã đỏ lên: "Cha, con không biết vì sao người lại cho rằng như vậy, nhưng thần tiên đó ông ấy nói hai ngày sau sẽ có nạn châu chấu trăm năm khó gặp ập đến thôn Đông Sơn chúng ta, bảo chúng ta phải có chuẩn bị trước."
"Cái gì?" Tuy rằng Dư Hải chưa từng trải qua nạn châu chấu, nhưng cũng đã từng nghe nói nguy hại của châu chấu. Khi còn nhỏ, chàng nghe Cao gia gia tuổi cao đã 90 trong thôn kể lại cảnh tượng thê thảm sau khi trải qua nạn châu chấu. Đó thật sự là tiếng kêu than dậy trời đất, đói khổ lầm than!
Giống với Dư Tiểu Thảo, Dư Hải cũng nghĩ đến ngô và khoai tây nhà mình trồng thử còn chưa đến lúc thu hoạch đầu tiên. Nếu như chậm trễ việc triều đình giao phó, nhà họ nhất định sẽ gặp họa! Nhưng vì lý do thiên tai, triều đình sẽ tha tội cho họ thôi. Nhưng tiểu Quận vương xa xôi vạn dặm đến Tây Dương lấy được hạt giống, lại còn bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, dường như mỗi ngày đều tới thôn Đông Sơn thị sát ( là tới ăn trực cơm, được không hả), xem độ coi trọng của hắn, rất định sẽ rất thất vọng rất tức giận. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Đôi mắt Dư Tiểu Thảo xoay chuyển, nói: "Cha, ngài đừng nóng vội! Thần tiên co con một phép thuật có thể giục ngô và khoai tây chín sớm. Nhưng loại pháp thuật này chỉ dùng được một lần, dùng xong sẽ không hiệu nghiệm nữa!"
"Vậy còn chờ gì nữa? Con mau giục ngô và khoai tây chín sớm để thu hoạch đi, hai ngày này cả nhà mình vất vả một chút, tập trung thu hoạch ngô và khoai tây trước!" Dư Hải nghe xong, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Dư Tiểu Thảo do dự một lát, nói: "Cha, chúng ta có nên nói tin tức nạn châu chấu cho người trong thôn hay không? Nếu như họ hỏi tin tức từ đâu, chúng ta phải nói sao đây?"
Dư Hải cắn cắn răng, nói: "Chuyện này con không cần để ý, cha sẽ nói với trưởng thôn đại thúc! Con hãy đi giục ngô chín mấy mẫu đất ở giữa trước đi. Cẩn thận một chút, đừng để cho người khác nhìn thấy!"
Dư Tiểu Thảo gật gật đầu, nói: "Cha, cha yên tâm đi! Thân cây ngô đã cao và mau như vậy, con chui vào sẽ không có ai nhìn thấy đâu!"
Dư Hải nhìn theo con gái nhỏ vào trong ruộng ngô, cúi đầu suy tư một lát rồi một giậm chân, chạy như bay về phía nhà trưởng thôn. Con gái nhỏ nói, nạn châu chấu sẽ đến đây sau hai ngày nữa. Thời gian chính là lương thực, thời gian chính là sinh mạng đó!
Tới nhà trưởng thôn rồi, Dư Hải thở hồng hộc đẩy cửa lớn ra. Trưởng thôn đang uống trà ở trong viện, kinh ngạc nhìn Dư Hải thở không ra hơi, vẻ mặt nôn nóng, lập tức đứng lên, vội vàng luôn miệng hỏi đã xảy ra chuyện gì?
“Trưởng thôn, xảy ra chuyện lớn rồi! Nạn châu chấu lập tức ập đến rồi!" Dư Hải không đợi thở được đều đã hô lớn như vậy.
Thôn trưởng vô cùng cả kinh, hoảng hốt lo lắng hỏi: "Sao lại thế này? Nạn châu chấu? Đại Hải, chuyện này không đùa được đâu!"
Dư Hải nặng nề hít hai hơi thật sâu, lắp bắp kể câu chuyện mình đã bịa ra từ trước để nói: "Ta đang gánh nước ở dưới chân Tây Sơn, nhìn thấy một con nai cả người trắng như tuyết, nên đã nghĩ có thể bắt nó để cải thiện bữa cơm hay không. Ai ngờ đuổi tới giữa sườn núi lại gặp được một vị lão giả tóc râu bạc trắng. Không ngờ con nai này là vật cưỡi của ông ấy. Lão giả nói với ta, hai ngày sau sẽ có một trận tai ương ập đến vùng Đường Cổ chúng ta. Ta đã truy vấn một câu, ông ấy mới cao thâm khó đoán nói, trận tai ương này là nạn châu chấu trăm năm khó gặp. Ông ấy không đành lòng nhìn thấy trăm họ lầm than mới để con nai dẫn ta đến đó, rồi nói cho ta tin tức này. Trưởng thôn, ngài xem việc này đáng tin hay không?"
Dư Hải quả nhiên là cha ruột của Dư Tiểu Thảo, đều là cao thủ bịa chuyện.
Trưởng thôn lo lắng đi qua đi lại vài vòng trong sân. Ông ấy biết rõ con người Dư Hải, chàng sẽ không lấy loại chuyện này ra đùa giỡn. Nếu là đúng như lời lão giả râu bạc kia nói, nếu nạn châu chấu ập đến, vụ mùa xuân của bọn họ đừng hy vọng có thể thu hoạch!
Thôn Đông Sơn đất đai cằn cỗi, phần lớn là đất cát không thích hợp để canh tác nông nghiệp. Nhưng nhà làm ruộng trong thôn cũng không hề ít, phần lớn đều trồng khoai lang cao sản. Từ giờ tới lúc thu hoach khoai lang còn gần một tháng nữa. Hiện tại không thể chờ đến lúc đó, có thể thu hoạch được bao nhiêu thì thu bây nhiêu thôi!
Trưởng thôn gõ chuông báo động, triệu tập toàn bộ mọi người trong thôn đến rồi kể lại câu chuyện Dư Hải "Gặp gỡ" cho các thôn dân nghe. Cuối cùng, ông ấy nói: "Lấy con người của Dư Hải, thằng bé nhất định sẽ không lấy chuyện lớn này ra để lừa dối người toàn thôn. Còn lời vị lão giả kia, thà rằng tin cũng không thể không tin được! Nếu đúng như lời ông ta nói, bây giờ chúng ta phải đi thu hoạch ngay lập tức. Tuy rằng sản lượng khoai lang sẽ giảm không ít, nhưng vẫn còn tốt hơn bón cho châu chấu! Bây giờ xin trưng cầu ý kiến mọi người, nguyện ý tin tưởng thì nhanh chóng thu hoạch, không tin thì tùy các ngươi! Mọi người phải suy nghĩ thật kỹ, nếu không thu hoạch trước khi nạn châu chấu ập đến, tâm huyết nửa năm đều sẽ uổng công!"
Hiện nay, uy tín của Dư Hải ở trong thôn chỉ đứng sau trưởng thôn. Đa số thôn dân thôn Đông Sơn đều tỏ vẻ tin phục, lập tức về nhà cầm nông cụ xuống ruộng thu hoạch khoai lang. Thôn trưởng dặn dò mọi người, khi thu hoạch phải đào cả khoai lang còn ương, lúc có nạn đói cũng có thể coi như lương thực.
Nhà nào không có đất cũng vội vã cuống quít thu hoạch hết rau củ trong vườn nhà mình để cất vào hầm. Nhà nào là nhà cỏ cũng cũng vội vàng tích trữ rơm rạ, chờ sau nạn châu chấu sẽ tu sửa lại nhà.
Cũng có vài người không quá tin tưởng, muốn quan sát một chút. Ví dụ như Trương thị, vườn rau nhà bà ta còn khá nhiều rau chưa trưởng thành, bây giờ thu hoạch sẽ thua thiệt lớn. Nếu như chuyện Dư Hải gặp được lão nhân râu bạc không đáng tin cậy, vậy những cây rau này của bà ta không phải sẽ uổng phí sao?
Trương thị vẫn tồn tại hi vọng may mắn trong lòng, chỉ thu hoạch những rau dưa đã trưởng thành, còn để lại gần một nửa số rau còn non trong vườn rau. Dư Đại Sơn đề nghị lên thị trấn mua chút lương thực để tích trữ. Nếu như xảy ra nạn châu chấu thật, đến lúc đó giá lương chắc chắn sẽ tăng vọt.
Trương thị cảm thấy những ngày nóng bức lương thực dễ bị mọt, nên chỉ cho Dư Đại Sơn tiền mua năm mươi cân lương thực phụ.
Còn có mấy người cũng ôm tâm lý may mắn giống như Trương, đều đau lòng khoai lang dưới ruộng còn chưa trưởng thành, hoặc là rau trong vườn còn nhỏ.
Đương nhiên cũng có người khác tâm tư bất chính, ghen ghét năng lực của Dư Hải nên không hợp với chàng, cảm thấy Dư Hải nói chuyện vớ vẩn, căn bản không để chuyện này ở trong lòng.